Xuyên Nhanh Vai Ác Biến Thái Muốn Cưỡng Đoạt Ta
-
Chương 23: Doạ Mách Bệ Hạ
Yến hội nam nữ ngồi riêng biệt, rốt cụộc không cần chờ nơm nớp lo sợ đại phản phái làm hành động cợt nhả gì hãm hại cô.
Tuy không xem được giá trị công lực nam chính, nhưng bây giờ Nguyễn Miên chỉ cần đầu chó bảo mệnh (*), chờ đại phản phái rời khỏi rồi tính sau!
(*) Đầu chó bảo mệnh: là một meme đầu chó, dân mạng bên Trung thường để ở cuối câu khi nói chuyện mà có ý đùa hoặc mỉa mai, ý nghĩa giống như biểu tượng chim cánh cụt ở Việt Nam
Còn về Nguyễn Nguyệt cùng Nguyễn thái phu nhân. . .
Nguyễn Miên bình tĩnh khoát khoát tay: Chỉ cần không phải đại phản phái, những thứ khác đều không thành vấn đề!
"Muội muội, ngươi từng quen biết bệ hạ sao?"
Dưới ánh mắt lấp lánh của đám nữ quyến có mặt tại đây, Nguyễn Miên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vô hại lên: “Cái này à. . ."
Mọi người: Bắt đầu cúp hạt dưa hóng chuyện!
Nguyễn Miên chân thành đề nghị Nguyễn Nguyệt: “Tỷ tỷ có muốn đi hỏi bệ hạ hay không?"
Nguyễn Nguyệt: “. . ."
Mọi người: “. . ."
Nguyễn thái phu nhân để đũa xuống cái bộp: “Nữ tử thì nên trinh tĩnh hiền đức, thân là cô nương của Hầu phủ, đừng quên bản phận, càng đừng làm tổn hại danh tiếng của Hầu phủ."
Gần như trực tiếp nói Nguyễn Miên cô không an phận, câu kết cùng nam nhân bên ngoài làm bậy không biết xấu hổ!
Đến cùng ai mới là kẻ không nghĩ cho danh tiếng của Hầu phủ?
Nguyễn Miên trợn tròn mắt, viền mắt lập tức đỏ hoe: “Tổ mẫu, con không có."
Nguyễn thái phu nhân: "Không phải bệ hạ ưu ái ngươi hơi nhiều sao?"
Nguyễn Miên: “Lời này của Tổ mẫu chẳng khác nào muốn mệnh của tôn nữ, tôn nữ phải đi tìm bệ hạ nói chuyện, chứng minh sự thanh bạch của tôn nữ."
Nguyễn thái phu nhân: “. . ."
Thế này thì không đúng rồi, lời qua tiếng lại thì thôi đi, có thể đừng một lời không hợp lại tìm ngoại viện hay không?
Có chút tố chất gia đấu được không?
Nguyễn Miên sợ hãi: Từ lúc nào nữ chính yếu ớt còn phải dựa vào bản thân?
Điên hay sao mà có ngoại viện lại không tìm!
Có phải bị ngu hay không?
"Muội muội! Muội muội!"
Nguyễn Nguyệt lập tức kéo Nguyễn Miên xuống.
Nếu để cho cô đi tìm bạo quân, vậy ngày này năm sau không phải là sinh thần của Nguyễn thái phu nhân mà chính là kỵ thần rồi!
Bây giờ ở Hầu phủ, Nguyễn thái phu nhân chính là chỗ dựa vững chắc cùng bảo đảm của nàng ta, Nguyễn Nguyệt tuyệt đối không thể để bà ta xảy ra chuyện.
Nguyễn thái phu nhân cũng tức đến mức vỗ ngực.
Nhưng bà ta còn dám mắng Nguyễn Miên ư?
Bà ta dám khẳng định, nếu mình tiếp tục mắng nữa thì chắc chắn Nguyễn Miên sẽ xông ra tìm bạo quân!
Nguyễn thái phu nhân già rồi, nhưng càng già thì càng sợ chết.
Nhìn dáng vẻ khóc lóc muốn sống muốn chết của Nguyễn Miên, Nguyễn thái phu nhân chỉ đành nghiến răng ken két.
Hầu phủ bọn họ đã tạo nghiệt gì mà lại xuất hiện yêu tinh hại nhà như thế?
Nếu như Nguyễn Miên không trở về thì sao Hầu phủ có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Nguyễn thái phu nhân cuối cùng vẫn cố chịu đựng cơn tức trong bụng, nhượng bộ: “Thanh giả tự thanh, lão thân đâu nói gì ngươi, ngồi xuống ăn cơm đi."
Nguyễn Miên: Đó, biết ngay các ngươi không dám tìm đại phản phái mà!
He he he, thực ra cô cũng không dám, không ngờ phải không?
Nhưng việc này không trở ngại cô lấy đại phản phái làm vũ khí.
Tiểu nhân trong lòng Nguyễn Miên sung sướng lăn lộn, đồng thời phát ra tiếng cười thèm đòn: Tới đánh ta đi, tới đánh ta đi!
Ngoài mặt, cô giơ khăn tay lên, chấm chấm nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt của mình, nhu nhu nhược nhược nói: “Tôn nữ biết tổ mẫu nhất định sẽ tin tưởng con."
Nguyễn thái phu nhân: “. . ."
Mọi người: “. . ."
Xảy ra chuyện như thế, Nguyễn Nguyệt cũng không dám thăm dò Nguyễn Miên nữa, chỉ sợ tiểu tiện nhân này lại giở trò điên rồ gì nữa khiến bọn họ không đỡ nổi.
Chuyện nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, rất nhanh sẽ đến thời điểm tiểu tiện nhân này phải khóc ròng!
Đến lúc đó, dù là Nguyễn Chấn cũng không che chở được cho Nguyễn Miên!
Nghĩ như vậy, Nguyễn Nguyệt lập tức cười cực kỳ dịu dàng với Nguyễn Miên.
Nguyễn Miên ngượng ngùng: A, tỷ tỷ nhanh nhanh mưu hại ta đi!
2,000 tích phân của cô còn phải dựa vào nàng ta đấy!
Cổ vũ tỷ tỷ nỗ lực lên!
Nguyễn thái phu nhân giữ bản mặt cứng ngắc trong suốt thời gian còn lại của dạ tiệc, nếu không phải hôm nay là sinh thần của bà ta, bà ta không thể rời đi thì chắc đã sớm về phòng rồi.
Nhưng bà ta lại không muốn nhìn Nguyễn Miên chút nào!
Quả thực giảm thọ!
Nguyễn Miên cực kỳ vô tội: Cô rõ ràng rất ngoan!
Mọi người: Ồ. . .
Cho dù các nữ quyến nghĩ như thế nào thì ngoài mặt vẫn tỏ ra khách sáo, thân thiện với Nguyễn Miên.
Trong quá trình này, không ít người còn kính rượu cô.
Tuy không xem được giá trị công lực nam chính, nhưng bây giờ Nguyễn Miên chỉ cần đầu chó bảo mệnh (*), chờ đại phản phái rời khỏi rồi tính sau!
(*) Đầu chó bảo mệnh: là một meme đầu chó, dân mạng bên Trung thường để ở cuối câu khi nói chuyện mà có ý đùa hoặc mỉa mai, ý nghĩa giống như biểu tượng chim cánh cụt ở Việt Nam
Còn về Nguyễn Nguyệt cùng Nguyễn thái phu nhân. . .
Nguyễn Miên bình tĩnh khoát khoát tay: Chỉ cần không phải đại phản phái, những thứ khác đều không thành vấn đề!
"Muội muội, ngươi từng quen biết bệ hạ sao?"
Dưới ánh mắt lấp lánh của đám nữ quyến có mặt tại đây, Nguyễn Miên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vô hại lên: “Cái này à. . ."
Mọi người: Bắt đầu cúp hạt dưa hóng chuyện!
Nguyễn Miên chân thành đề nghị Nguyễn Nguyệt: “Tỷ tỷ có muốn đi hỏi bệ hạ hay không?"
Nguyễn Nguyệt: “. . ."
Mọi người: “. . ."
Nguyễn thái phu nhân để đũa xuống cái bộp: “Nữ tử thì nên trinh tĩnh hiền đức, thân là cô nương của Hầu phủ, đừng quên bản phận, càng đừng làm tổn hại danh tiếng của Hầu phủ."
Gần như trực tiếp nói Nguyễn Miên cô không an phận, câu kết cùng nam nhân bên ngoài làm bậy không biết xấu hổ!
Đến cùng ai mới là kẻ không nghĩ cho danh tiếng của Hầu phủ?
Nguyễn Miên trợn tròn mắt, viền mắt lập tức đỏ hoe: “Tổ mẫu, con không có."
Nguyễn thái phu nhân: "Không phải bệ hạ ưu ái ngươi hơi nhiều sao?"
Nguyễn Miên: “Lời này của Tổ mẫu chẳng khác nào muốn mệnh của tôn nữ, tôn nữ phải đi tìm bệ hạ nói chuyện, chứng minh sự thanh bạch của tôn nữ."
Nguyễn thái phu nhân: “. . ."
Thế này thì không đúng rồi, lời qua tiếng lại thì thôi đi, có thể đừng một lời không hợp lại tìm ngoại viện hay không?
Có chút tố chất gia đấu được không?
Nguyễn Miên sợ hãi: Từ lúc nào nữ chính yếu ớt còn phải dựa vào bản thân?
Điên hay sao mà có ngoại viện lại không tìm!
Có phải bị ngu hay không?
"Muội muội! Muội muội!"
Nguyễn Nguyệt lập tức kéo Nguyễn Miên xuống.
Nếu để cho cô đi tìm bạo quân, vậy ngày này năm sau không phải là sinh thần của Nguyễn thái phu nhân mà chính là kỵ thần rồi!
Bây giờ ở Hầu phủ, Nguyễn thái phu nhân chính là chỗ dựa vững chắc cùng bảo đảm của nàng ta, Nguyễn Nguyệt tuyệt đối không thể để bà ta xảy ra chuyện.
Nguyễn thái phu nhân cũng tức đến mức vỗ ngực.
Nhưng bà ta còn dám mắng Nguyễn Miên ư?
Bà ta dám khẳng định, nếu mình tiếp tục mắng nữa thì chắc chắn Nguyễn Miên sẽ xông ra tìm bạo quân!
Nguyễn thái phu nhân già rồi, nhưng càng già thì càng sợ chết.
Nhìn dáng vẻ khóc lóc muốn sống muốn chết của Nguyễn Miên, Nguyễn thái phu nhân chỉ đành nghiến răng ken két.
Hầu phủ bọn họ đã tạo nghiệt gì mà lại xuất hiện yêu tinh hại nhà như thế?
Nếu như Nguyễn Miên không trở về thì sao Hầu phủ có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Nguyễn thái phu nhân cuối cùng vẫn cố chịu đựng cơn tức trong bụng, nhượng bộ: “Thanh giả tự thanh, lão thân đâu nói gì ngươi, ngồi xuống ăn cơm đi."
Nguyễn Miên: Đó, biết ngay các ngươi không dám tìm đại phản phái mà!
He he he, thực ra cô cũng không dám, không ngờ phải không?
Nhưng việc này không trở ngại cô lấy đại phản phái làm vũ khí.
Tiểu nhân trong lòng Nguyễn Miên sung sướng lăn lộn, đồng thời phát ra tiếng cười thèm đòn: Tới đánh ta đi, tới đánh ta đi!
Ngoài mặt, cô giơ khăn tay lên, chấm chấm nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt của mình, nhu nhu nhược nhược nói: “Tôn nữ biết tổ mẫu nhất định sẽ tin tưởng con."
Nguyễn thái phu nhân: “. . ."
Mọi người: “. . ."
Xảy ra chuyện như thế, Nguyễn Nguyệt cũng không dám thăm dò Nguyễn Miên nữa, chỉ sợ tiểu tiện nhân này lại giở trò điên rồ gì nữa khiến bọn họ không đỡ nổi.
Chuyện nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, rất nhanh sẽ đến thời điểm tiểu tiện nhân này phải khóc ròng!
Đến lúc đó, dù là Nguyễn Chấn cũng không che chở được cho Nguyễn Miên!
Nghĩ như vậy, Nguyễn Nguyệt lập tức cười cực kỳ dịu dàng với Nguyễn Miên.
Nguyễn Miên ngượng ngùng: A, tỷ tỷ nhanh nhanh mưu hại ta đi!
2,000 tích phân của cô còn phải dựa vào nàng ta đấy!
Cổ vũ tỷ tỷ nỗ lực lên!
Nguyễn thái phu nhân giữ bản mặt cứng ngắc trong suốt thời gian còn lại của dạ tiệc, nếu không phải hôm nay là sinh thần của bà ta, bà ta không thể rời đi thì chắc đã sớm về phòng rồi.
Nhưng bà ta lại không muốn nhìn Nguyễn Miên chút nào!
Quả thực giảm thọ!
Nguyễn Miên cực kỳ vô tội: Cô rõ ràng rất ngoan!
Mọi người: Ồ. . .
Cho dù các nữ quyến nghĩ như thế nào thì ngoài mặt vẫn tỏ ra khách sáo, thân thiện với Nguyễn Miên.
Trong quá trình này, không ít người còn kính rượu cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook