Xuyên Nhanh Vai Ác Biến Thái Muốn Cưỡng Đoạt Ta
-
Chương 21: Có Phải Huynh Đệ Ruột Hay Không?
Dạ Phi Thần xoa giữa trán: “Nguyễn huynh, ngoại tổ của Trưởng công chúa Văn Ngọc dù sao cũng là dòng dõi thư hương, nhà chồng nàng ấy lại là gia tộc cao quý ở Thần Đô.”
Nguyễn Miên đắc tội với Trưởng công chúa Văn Ngọc cũng không phải là chuyện tốt!
Còn định đánh chết nữa?
Coi quận chúa hoàng thất là nô bộc thấp hèn sao?
Nguyễn Chấn không mặn không nhạt nhìn y: “À.”
Dạ Phi Thần: “...”
Những kẽ vũ phu dã man quả thật không thể nói lý!
“Xin lỗi, lần sau muội sẽ không như vậy nữa, ca ca và Vương gia, hai người đừng tức giận.”
Nguyễn Miên không muốn ca ca và người trong lòng của mình khắc khẩu, cô đáng thương nhìn Dạ Phi Thần, đôi mắt trong sạch thuần khiết tràn đầy vẻ khó xử và thành khẩn.
Cô mềm yếu giống như một con thỏ nhỏ bị thương hoàn toàn làm cho người ta không thể trách cứ.
Dạ Phi Thần lạnh lùng thấy vậy, trong lòng dù còn bất mãn nhưng lời chất vấn đến miệng vẫn tạm thời nén xuống.
Song một thiên kim hầu phủ từ thôn quê quay về, chưa từng rời khỏi cổng phủ sao lại quen bạo quân?
Nghĩ đến đây, Dạ Phi Thần cau mày.
Nghe thấy âm thanh thông báo giá trị công lược lúc tăng lúc tụt, Nguyễn Miên vô cùng lo lắng.
Người làm công phải luôn ghi nhớ khách hàng là quan trọng nhất!
Cô tuyệt đối không được để đại phản phái làm sai lệch!
Nguyễn Chấn rất muốn đấm thẳng vào mặt của Dạ Phi Thần, nhưng thấy muội muội để ý y như vậy, không muốn cô khó xử nên đành nhịn.
“Miên Miên, yến hội bắt đầu rồi, đi thôi.”
Nguyễn Miên lưu luyến nhìn Dạ Phi Thần rồi mới đi cùng ca ca.
“Vương gia...”
Dạ Phi Thần không để ý Nguyễn Nguyệt muốn nói lại thôi, chỉ nhàn nhạt gật đầu sau đó xoay người rời đi.
Nguyễn Nguyệt cắn môi, nắm chặt ngọc bội trong tay áo.
Vương gia là của nàng ta, ai cũng không đoạt được!
Nguyễn Miên, là ngươi cướp của ta, là ngươi ép ta trước!
...
Việc ở hoa viên rất nhanh đã truyền đến tiền sảnh, lúc này Trấn Nam hầu mới biết đương kim thánh thượng vô thanh vô tức tới phủ bọn họ.
Trong lòng Trấn Nam hầu thốt lên “Vãi”!
Đế vương đến nhà, thân là triều thần, lão ta phải cảm thấy vô cùng vinh hạnh mới đúng.
Nhưng vấn đề là vị quân chủ này vui buồn thất thường, còn là bạo quân thích giết người!
Quan trọng nhất, bạo quân đến hầu phủ của bọn họ để làm gì?
Cặp đùi của Trấn Nam hầu run run, sau lưng cũng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Lão ta thật sự sợ bạo quân chỉ cần một lời không hợp, trực tiếp sai đám tay sai tịch biên hầu phủ bọn họ.
Trong lòng đầy giông bão, Trấn Nam hầu chạy như bay đến nghênh đón hoàng đế bệ hạ.
Phải biết rằng, mấy năm trước có một vị đại thần vì tốc độ nghênh đón đế vương chậm chạp, bị gán tội danh khinh thường quân vương!
Hiện tại có lẽ cây cỏ quanh mộ đã cao vài mét nhỉ?
“Vi thần khấu kiến bệ hạ.”
Trấn Nam hầu thật sự hành đại lễ trên mặt đất, tư thế cực kỳ hèn mọn sợ hãi, không để bạo quân vạch ra sai sót nào.
Bách Lý Tu hỏi nội thị phía sau: “Đây là ai?”
Trấn Nam Hầu: “...”
Nguyễn Chấn và Nguyễn Miên từ sau đi tới: “...”
Không hổ là đại phản phái, vừa lên tiếng lập tức đã khiến người ta tức chết!
Trấn Nam hầu không dám tỏ ra bất mãn dù chỉ một chút, lập tức bẩm báo: “Vi thần Trấn Nam hầu Nguyễn Đào.”
“Hử.” Vẻ mặt bạo quân đầy chán ghét: “Trẫm nhớ rõ Trấn Nam hầu quá cố cũng coi như phong tư trác tuyệt, đến thế hệ này sao lại như vậy?”
Trấn Nam hầu... Trấn Nam hầu chật vật trả lời: “Vi thần không thể sánh với huynh trưởng.”
Bách Lý Tu gật đầu tán thành, cũng dốc sức moi móc Trấn Nam hầu.
“Ngươi và Trấn Nam hầu quá cố thật sự là huynh đệ ruột sao?”
Trấn Nam hầu: “...”
Nguyễn Chấn và Nguyễn Miên: “...”
Thật không biết tại sao hoàng đế lại hỏi chuyện này?
Nếu trả lời không tốt, chẳng phải sẽ vô tình ám chỉ Nguyễn thái phu nhân bất trinh sao?
Không nói đến Nguyễn thái phu nhân, toàn bộ Trấn Nam hầu còn thanh danh sao?
Đến lúc đó e rằng Trấn Nam hầu quá cố cũng không thể nằm yên trong quan tài?
Nguyễn Chấn bước lên phía trước nói: “Bệ hạ, thúc phụ là con út, từ trước đến nay đều được tổ mẫu yêu thương.”
Nguyễn Miên đắc tội với Trưởng công chúa Văn Ngọc cũng không phải là chuyện tốt!
Còn định đánh chết nữa?
Coi quận chúa hoàng thất là nô bộc thấp hèn sao?
Nguyễn Chấn không mặn không nhạt nhìn y: “À.”
Dạ Phi Thần: “...”
Những kẽ vũ phu dã man quả thật không thể nói lý!
“Xin lỗi, lần sau muội sẽ không như vậy nữa, ca ca và Vương gia, hai người đừng tức giận.”
Nguyễn Miên không muốn ca ca và người trong lòng của mình khắc khẩu, cô đáng thương nhìn Dạ Phi Thần, đôi mắt trong sạch thuần khiết tràn đầy vẻ khó xử và thành khẩn.
Cô mềm yếu giống như một con thỏ nhỏ bị thương hoàn toàn làm cho người ta không thể trách cứ.
Dạ Phi Thần lạnh lùng thấy vậy, trong lòng dù còn bất mãn nhưng lời chất vấn đến miệng vẫn tạm thời nén xuống.
Song một thiên kim hầu phủ từ thôn quê quay về, chưa từng rời khỏi cổng phủ sao lại quen bạo quân?
Nghĩ đến đây, Dạ Phi Thần cau mày.
Nghe thấy âm thanh thông báo giá trị công lược lúc tăng lúc tụt, Nguyễn Miên vô cùng lo lắng.
Người làm công phải luôn ghi nhớ khách hàng là quan trọng nhất!
Cô tuyệt đối không được để đại phản phái làm sai lệch!
Nguyễn Chấn rất muốn đấm thẳng vào mặt của Dạ Phi Thần, nhưng thấy muội muội để ý y như vậy, không muốn cô khó xử nên đành nhịn.
“Miên Miên, yến hội bắt đầu rồi, đi thôi.”
Nguyễn Miên lưu luyến nhìn Dạ Phi Thần rồi mới đi cùng ca ca.
“Vương gia...”
Dạ Phi Thần không để ý Nguyễn Nguyệt muốn nói lại thôi, chỉ nhàn nhạt gật đầu sau đó xoay người rời đi.
Nguyễn Nguyệt cắn môi, nắm chặt ngọc bội trong tay áo.
Vương gia là của nàng ta, ai cũng không đoạt được!
Nguyễn Miên, là ngươi cướp của ta, là ngươi ép ta trước!
...
Việc ở hoa viên rất nhanh đã truyền đến tiền sảnh, lúc này Trấn Nam hầu mới biết đương kim thánh thượng vô thanh vô tức tới phủ bọn họ.
Trong lòng Trấn Nam hầu thốt lên “Vãi”!
Đế vương đến nhà, thân là triều thần, lão ta phải cảm thấy vô cùng vinh hạnh mới đúng.
Nhưng vấn đề là vị quân chủ này vui buồn thất thường, còn là bạo quân thích giết người!
Quan trọng nhất, bạo quân đến hầu phủ của bọn họ để làm gì?
Cặp đùi của Trấn Nam hầu run run, sau lưng cũng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Lão ta thật sự sợ bạo quân chỉ cần một lời không hợp, trực tiếp sai đám tay sai tịch biên hầu phủ bọn họ.
Trong lòng đầy giông bão, Trấn Nam hầu chạy như bay đến nghênh đón hoàng đế bệ hạ.
Phải biết rằng, mấy năm trước có một vị đại thần vì tốc độ nghênh đón đế vương chậm chạp, bị gán tội danh khinh thường quân vương!
Hiện tại có lẽ cây cỏ quanh mộ đã cao vài mét nhỉ?
“Vi thần khấu kiến bệ hạ.”
Trấn Nam hầu thật sự hành đại lễ trên mặt đất, tư thế cực kỳ hèn mọn sợ hãi, không để bạo quân vạch ra sai sót nào.
Bách Lý Tu hỏi nội thị phía sau: “Đây là ai?”
Trấn Nam Hầu: “...”
Nguyễn Chấn và Nguyễn Miên từ sau đi tới: “...”
Không hổ là đại phản phái, vừa lên tiếng lập tức đã khiến người ta tức chết!
Trấn Nam hầu không dám tỏ ra bất mãn dù chỉ một chút, lập tức bẩm báo: “Vi thần Trấn Nam hầu Nguyễn Đào.”
“Hử.” Vẻ mặt bạo quân đầy chán ghét: “Trẫm nhớ rõ Trấn Nam hầu quá cố cũng coi như phong tư trác tuyệt, đến thế hệ này sao lại như vậy?”
Trấn Nam hầu... Trấn Nam hầu chật vật trả lời: “Vi thần không thể sánh với huynh trưởng.”
Bách Lý Tu gật đầu tán thành, cũng dốc sức moi móc Trấn Nam hầu.
“Ngươi và Trấn Nam hầu quá cố thật sự là huynh đệ ruột sao?”
Trấn Nam hầu: “...”
Nguyễn Chấn và Nguyễn Miên: “...”
Thật không biết tại sao hoàng đế lại hỏi chuyện này?
Nếu trả lời không tốt, chẳng phải sẽ vô tình ám chỉ Nguyễn thái phu nhân bất trinh sao?
Không nói đến Nguyễn thái phu nhân, toàn bộ Trấn Nam hầu còn thanh danh sao?
Đến lúc đó e rằng Trấn Nam hầu quá cố cũng không thể nằm yên trong quan tài?
Nguyễn Chấn bước lên phía trước nói: “Bệ hạ, thúc phụ là con út, từ trước đến nay đều được tổ mẫu yêu thương.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook