Editor: Mây aka Tiên Vân
05|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
“Điều cuối cùng, Tiểu Bảo, dù con có tức giận như thế nào, cũng không được đem thức ăn hất đổ.

Đồ ăn là ba cùng mẹ thật vất vả mới kiếm được tiền mà mua, rất trân quý.

Lương thực cũng là do bác nông dân vất vả trồng ra.

Trên thế giới này, rất nhiều bạn nhỏ ăn không đủ no, cho nên chúng ta khôn thể lãng phí thức ăn, biết không?"
Ân Âm download bộ phim tài liệu "Những đứa trẻ tị nạn ở Châu Phi" đem video cho cậu xem.
"Con xem, bọn họ ăn không đủ no, nhìn thật đáng thương, so với họ bọn có phải Tiểu Bảo rất hạnh phúc hay không?"
Tưởng Tiểu Bảo nhìn mấy bạn nhỏ đen gầy trong video so với thân hình mũm mỉm của mình, gật gật đầu.
"Tiểu Bảo về sau biết phải làm thế nào không?"
Cậu gãi gãi đầu, trong đầu sắp xếp lại ngôn ngữ, nhỏ giọng nói: "Phải tự mình ăn cơm, không thể lãng phí đồ ăn."
"Còn gì nữa?"
Tưởng Tiểu Bảo vắt hết óc mà suy nghĩ, chần chờ nói: "Không thể cướp đồ chơi của chị."
"Đúng vậy, Tiểu Bảo sau khi ăn xong có phải hay không nên đến phòng xin lỗi chị?"

Câu chần chờ, từ nhỏ đến lớn, đều là người khác sủng cậu, cậu chưa bao giờ xin lỗi ai.
Nhưng nhìn ánh mắt của mẹ, lại nghĩ đến cái bụng đã xẹp lép của mình, cậu gặt đầu.
"Tiểu Bảo thật ngoan, thật thông minh." Ân Âm cuối cùng cũng mỉm cười, duỗi tay xoa xoa đầu con trai, đứa trẻ chỉ mới năm tuổi, vẫn có thể dạy.
"Mẹ ơi, Tiểu Bảo có thể ăn mì được không?"
"Có thể."
Sau khi nghe được câu trả lời khẳng định, đứa trẻ giây trước vừa rầu rĩ không vui liền lập tức hoan hô.
Ân Âm tính toán, từ giở trở đi liền rèn luyện cho cậu thói quen tự ăn cơm, cô gắp một ít sợi mì cho vào chén nhỏ, lại cho cậu cầm đôi đũa, để cho cậu tự ăn.
Bởi vì là lần đầu tiên tự mình ăn, lại còn là sợi mì, Tưởng Tiểu Bảo ăn có chút gian nan, mặt mũi toàn nước canh, còn có một vài sợi mì rơi rớt trên bàn.
Ân Âm cũng không có trách cứ cậu, lần đầu tiên học chính là cái dạng này.
Bên này, Tưởng Kiến Quốc tắm rửa xong bước ra nhìn thấy con trai đang tự mình ăn mì, nhìn sang bên cạnh là ánh mắt cổ vũ của vợ, trong lòng có chút suy tư.
Sau nửa giờ vất vả, Tưởng Tiểu Bảo cũng ăn xong mì.
Ân Âm đưa cho cậu khăn giấy để cậu tự lau miệng, rồi mang cậu đi tắm rửa, đánh răng rửa mặt.
"Hình như Tiểu Bảo còn một việc chưa có làm đúng không?" Ân Âm nhắc nhở cậu.
Tưởng Tiểu Bảo nghiên đầu nhỏ, nói: "Đến xin lỗi chị ạ?"
"Đúng rồi."
Cậu do dự một chút: "Có thể không đi được không ạ? Mẹ ơi, con mệt rồi, con muốn ngủ."
"Tiểu Bảo là một nam tử hán, mà nam tử hán thì phải giữ chữ tín nha, vừa rồi con vừa đồng ý với mẹ là đi xin lỗi chị mà."
Tưởng Tiểu Bảo tuy rằng mới năm tuổi, nhưng ở nhà trẻ cũng cùng bạn bè chơi đùa, mưa dầm thấm đất nên cũng biết được nam tử hán là cái gì.
"Tiểu Bảo là nam tử hán." Cậu chắc nịch nói.

Không cần Ân Âm nói, Tưởng Tiểu Bảo liền lê đôi chân ngắn ngủn đến trước cửa phòng Tưởng Chiêu Đệ gõ gõ.
Đây là lúc trước Ân Âm nói cho cậu biết, trước khi vào phòng người khác thì phải gõ cửa.
Tưởng Chiêu Đệ mở cửa, nhìn thấy em trai mủm mĩm lùn lùn nhà mình, liền hỏi: "Tiểu Bảo, làm sao vậy?"
"Chị, Tiểu Bảo xin lỗi, Tiểu Bảo không nên đoạt đồ chơi của chị."
Tưởng Chiêu Đệ nhất thời sững sờ tại chỗ, trong nháy mắt nghĩ là mình nghe lầm, Tiểu Bảo thế mà lại đến xin lỗi cô.
Từ khi Tiểu Bảo ra đời, cô liền có thói quen cái gì cũng nhường cho em trai, thâm chí là việc dù Tiểu Bảo làm gì cũng phải tha thứ, cô không thể tính toán so đo.
Ban đầu cô cũng cảm thấy ủy khuất, thấy bản thân mình không sai.

Sau đó mẹ lại dạy dỗ cô, nói cô một chút cũng không thương em trai, nói tương lai cô gả đi, chỗ dựa duy nhất chính là em trai, hiện tại nhường nhịn cậu một chút thì có làm sao.
Hết chương 7.
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
Chương 8.
Hơn nữa, em trai còn nhỏ, cô so với cậu lớn hơn, không nên tính toán li chi như vậy.

Dần dà, Tưởng Chiêu Đệ liền chết lặng.
Cô không nghĩ tới hôm sẽ được nghe câu xin lỗi từ Tiểu Bảo.
Kỳ thật, cô cũng không có tức giận, hiện tại cô mới biết là cô không tức giận, nhưng em trai lại nhận thức được sai lầm mà đến xin lỗi cô, làm cô thấy rất vui vẻ, so với có đồ chơi mới còn vui vẻ hơn.
Tưởng Chiêu Đệ cầm lấy tay béo nhỏ nhỏ của Tưởng Tiểu Bảo đưa cậu vào phòng, lấy gấu nhỏ trên đầu giường đem xuống.

"Tiểu Bảo, chị không có tức giận.

Em thích con gấu này, vậy bây giờ hai chị em mình cùng nhau chơi nha."
"Có thật không?" Hai mắt cậu sáng lên.
"Thật." Tưởng Chiêu Đệ đem gấu bông nhét vào trong lòng cậu, rồi lấy bộ xếp hình Lego mở ra.
"Đúng rồi, khối này ráp vào đây."
"Chị, em ráp có đúng không?"
"Tiểu Bảo ráp đúng rồi, thật lợi hại nha."
"Hì hì, Tiểu Bảo lợi hại." Tiểu gia hỏa lại vổ sung thêm một câu: "Chị cũng lợi hại nữa."
Ân Âm nhìn qua khe cửa thấy hai đứa nhỏ ngồi trên giường chơi Lego, không khí rất hài hòa, không khỏi nhoẻn miệng cười.
-
Ân Âm tắm xong liền trở về phòng, ngoài ý muốn cô phát hiện Tưởng Kiến Quốc còn chưa có ngủ.
"Anh tại sao còn chưa ngủ?" Ân Âm vừa hỏi vừa lấy ra mỹ phẩm dưỡng da, mặt nhìn vào gương bôi lên.
Ngũ quan nguyên chủ không tồi, lông mi thanh tú, mặt cũng nhỏ, bằng không trước đây Tưởng Kiến Quốc cũng không đối với cô Nhất Kiến Chung Tình.

Dù bị bà Tưởng phản đối cũng nhất quyết muốn cưới cô về.
Về sau, vì vẫn luôn không thể mang thai, sau này lại chỉ sinh một đứa con gái, đối mặt với bà Tưởng ngày nào cũng đay nghiến nặng nề, tinh thần và thể xác nguyên chủ đều mệt mỏi, cả người cũng trở nên già một chút.
Sau khi sinh Tưởng Tiểu Bảo lại cùng bà Tưởng tách ra, nguyên chủ có cuộc sống không tồi, cũng biết cách bảo dưỡng, trở nên trẻ hơn rất nhiều tuổi.
Ngoài ra cô là người có thể chất ăn hoài không mập, đã 38 tuổi nhưng nhìn lại thấy như mới đầu 30, trách không được Tưởng Kiến Quốc đối với cô ngày càng yêu.
So với nguyên chủ trẻ tuổi, Tưởng Kiến Quốc lại lộ ra dáng vẻ có chút già.
Lúc còn chưa kết hôn, Tưởng Kiến Quốc đi làm công nuôi mẹ cùng em trai, sau khi kết hôn hắn phải hòa giải mâu thuẫn giữa mẹ và vợ, lại muốn kiếm tiền nuôi gia đình, nên hắn so với nguyên chủ dù lớn hơn một tuổi lại nhìn như hơn 40 tuổi.
Dung mạo của hắn cũng chỉ được coi là bình thường, nếu không nhờ lúc trước hắn mặt dày mà theo đuổi, nguyên chủ cũng sẽ không gả cho hắn.

Lúc này, Tưởng Kiến Quốc ngồi ở trên giường, bởi vì thời tiết nóng bức, hắn cũng không có mặc quần áo.
"Vợ à, anh cảm thấy em thay đổi rồi." Tưởng Kiến Quốc nói.
Ân Âm đang lau mặt, thản nhiên nói: "A, thay đổi chỗ nào?"
"Chính là chuyện của Tiểu Bảo cùng Chiêu Đệ, trước kia em không phải như vậy."
Ân Âm lau mặt xong, xốc chăn lên ngồi xuống phía bên giường còn lại, nghiêm túc nói: "Em cảm thấy, trước kia chúng ta đều đã làm sai.

Chúng ta không thể giống như mẹ có tư tưởng trọng nam khinh nữ, thật ra Chiêu Đệ rất ngoan, em nghĩ nên quan tâm đến con bé nhiều hơn.

Nói đến Tiểu Bảo, cưng con như gϊếŧ con, mấy năm nay nó bị chúng ta chiều đến vô pháp vô thiên, nếu còn tiếp tục dung túng nó, về sau sẽ thế nào?"
"Trước kia là em sơ sót, cũng không có suy nghĩ cẩn thận, về sau sẽ không như thế nữa.

Anh cũng vậy, quan tâm đến Chiêu Đệ một chút, đừng quá nuông chiều Tiểu Bảo."
Tưởng Kiến Quốc làm người thành thật, chỉ biết liều mạng kiếm tiền nuôi gia đình, hắn hiếm khi được về nhà, hai đứa nhỏ cũng là do nguyên chủ chăm sóc, đối với con cái cũng không quan tâm đủ, hơn nữa hắn do bà Tưởng nuôi lớn, nghe không ít lần bà Tưởng nói "Con gái là thứ hàng lỗ vốn".

Dần dà liền không thấy có cái gì không đúng.
Hết chương 8.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

❤❤❤

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương