Editor: Mây aka Tiên Vân
24|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 89.
"Tốt, tốt." Bà lão âu yếm vuốt tóc anh.
Vừa nói nước mắt vừa rơi xuống: "Chỉ đáng tiếc là cô của con, không biết bây giờ nó còn sống hay đã chết.

Tại sao người còn sống lại là bà già như ta, cô của con chỉ mới mấy tuổi, mấy tuổi thôi."
Nhìn bạn già khóc thương tâm, ông cụ vẫn luôn một lòng với quân chính và thương trường lúc này cũng rơi nước mắt.
Con gái nhỏ luôn là nỗi đau ở trong trong lòng ông.
Ông nội của Sở Hằng tên là Sở Hoài, tự tay mình sáng lập một tập đoàn Sở thị lớn mạnh như hôm nay, ông và người vợ thanh mai trúc mã cực kỳ ân ái, họ có hai trai một gái.
Đứa con gái út được sinh ra khi bọn họ đã ngoài tứ tuần, lúc đó thì bà nhà cũng đã có tuổi rồi.
Hai người đối với con gái yêu thương hết mực, đến cả hai người anh trai sắp tuổi kết hôn cũng rất yêu thương cô.
Thời điểm con gái hai tuổi thì vợ chồng con trai lớn sinh ra Sở Hằng.
Bất quá không bao lâu liền gặp được kẻ thù của Sở Hoài, người kia vốn định bắt cóc Sở Hằng để uy hiếp Sở Hoài.
Nhưng đứa con gái hơn hai tuổi rất thông minh, biết được người kia không có ý tốt liền đem cháu trai vừa ra đời không bao lâu giấu đi, nhưng chính cô lại bị bắt.
Vợ chồng Sở Hoài trở về liền nghe con gái nhỏ bị kẻ thù bắt đi, chỉ cảm thấy như long trời lở đất.


Về sau trong cuộc chiến với đối phương hai xe va chạm vào nhau.
Vợ của Sở Hoài che chắn cho ông nên bị thương nặng được cấp cứu cuối cùng may mắn sống sót.

Tuy nhiên vợ của Sở Hoài lại nhiều nhận được thông báo bệnh hiểm nghèo, cuối cùng trở thành người thực vật khả năng mãi mãi sẽ không tỉnh lại.
Vợ thành người thực vật, con gái thì không biết tung tích, trong một đêm Sở Hoài không biết đã già hơn bao nhiêu tuổi.
Ông chưa từng từ bỏ việc cứu vợ, ba mươi ba năm qua cố gắng chữa trị cho bà, chờ bà tỉnh lại.

Cũng một mực tìm kiếm tung tích của con gái.
Nhưng vô luận làm thế nào cũng không tìm ra.

Mà vợ thì vẫn như cũ không tỉnh lại.
Sở Hoài tuyệt vọng, ông chỉ muốn chờ đến hết đời người rồi cùng vợ an nghỉ.
Lại không ngờ được thời gian trôi qua ba mươi ba năm, vợ như vậy mà tỉnh lại.
Việc đầu tiên khi tỉnh lại bà xác định chồng mình không sao liền hỏi đến đứa con gái nhỏ, biết được con mình năm đó đã mất tích bây giờ còn chưa tìm được, lập tức bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi bất tỉnh.
Lúc này vừa tỉnh lại không bao lâu.
"Bà nội, con đang tìm kiếm tung tích của cô, đã có manh mối rồi, bà yên tâm, rất nhanh con sẽ sớm tìm được cô."
"Được." Tay của bà lão có chút yết ớt nhưng vẫn một mực cầm tay Sở Hằng, "Nhất định phải tìm được, nhất định phải tìm được."
-

Đoàn làm phim《Hoàng Đồ》đã khai máy, Ân Âm và Tô Mạch mỗi ngày đều bộn bề nhiều việc, nhất là nữ chính Ân Âm bận rộn càng nhiều.
Nhưng mà bây giờ sự bận rộn của cô so với trước kia lại khác biệt.
Lúc trước cô từng bỏ bê gia đình, bây giờ thì dù bận thế nào cũng sẽ dành thời gian ở bên cạnh người nhà, nhất là Đô Đô.
Vào ban đêm, đèn neon óng ánh, thành phố nhộp nhịp vô cùng náo nhiệt.
Bên trong phòng khách sạn Ân Âm ngồi ở trên giường, đang cùng Tô Nguyên Gấm ngồi đối diện chơi Lego.
Ân Âm cầm một khối Lego cau mày suy nghĩ rất lâu không biết nên đặt ở đâu, nhìn sang đôi tay nhỏ mập mạp của con trai đang xếp rất nhanh.
Cô ở một bên cảm khái sự thông mình của con trai, rồi lại cảm thấy mình có chút ngu ngốc.
"Mẹ, không sao đâu, Đô Đô dạy mẹ chơi." Tô Nguyên Gấm vỗ vỗ cái ngực nhỏ bé của mình, nhìn thấy mẹ phiền muộn cậu thật ra có chút muốn cười, nhưng lại sợ bị mẹ đánh mông.
"Được, con dạy cho mẹ đi."
"Đúng rồi mẹ, khi nào ba ba tới?"
"Nhanh thôi, chắc khoảng nửa tiếng nữa ba ba hoàn thành cảnh quay liền trở về, sẽ cùng chơi Lego với Đô Đô."
Hết chương 89.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 90.
Hôm nay Ân Âm hoàn thành cảnh quay khá sớm, lịch quay của Tô Mạch thì muộn hơn, đến hơn tám giờ mới kết thúc.

-
Tô Mạch quay xong cùng đạo diễn chào tạm biệt, sau đó liền đi thay quần áo.
Đô Đô đã về khách sạn, hắn muốn về sớm chút để ở cùng vợ và con trai.
Trong phòng thay đồ chỉ có một mình hắn, cởi đồ cổ trang trên người ra, Tô Mạch mở ngăn kéo lấy ra chiếc áo sơ mi màu trắng.

Đường nét của từng bắp thịt bên dưới lớp áo sơ mi trắng đang uyển chuyển như thể phô bày ra sức sống mãnh liệt của chúng, vai rộng eo thon, đường cong nhân ngư* như ẩn như hiện, rất gợi cảm.
* đường cong nhân ngư.
Hình bà chị nửa đêm tìm cho tui đó mấy người ????img
-
Tô Mạch có một khuôn mặt sắc nét, đôi lông mày đẹp như tranh vẽ lại có chút lạnh lùng.
"Chị Hân, chị không được vào, anh Mạch đang thay quần áo bên trong.
"Tránh ra."
Bên ngoài truyền đên tiếng ầm ĩ, lông mày Tô Mạch nhăn lại, ngón tay nhanh chóng tăng tốc độ cài nút áo sơ mi.
Lúc hắn cài xong cái nút cuối cùng cửa phòng thay đồ liền bị mở ra từ bên ngoài.
Tô Mạch cau mày nhìn sang, trên mặt mang theo một chút không vui.
Mà Lương Hân đi vào nhìn thấy Tô Mạch một thân quần áo chỉnh tề, đáy mắt xẹt qua một tia ảo não.
Vẫn là tới chậm.
Từ khi hạ quyết tâm muốn đem Tô Mạch nắm ở trong tay, Lương Hân liền hết lần này đến lần khác muốn tới gần hắn, đáng tiếc không phải là Ân Âm thì chính là trợ lí của hắn.
Người trợ lí kia không biết có phải nhìn ra ý đồ của cô ta hay không mà luôn canh giữ nghiêm ngặt, làm cô ta mãi không có cơ hội.
Điều khiến cô ta khó hiểu nhắt là tại sao Ân Âm lại luôn ở bên cạnh Tô Mạch, vì hắn là đàn em của cô ấy sao?
Nhưng Lương Hân lại cảm thấy không phải, cô ta từng nghe nói Ân Âm là bà cô rất lạnh lùng không thể nào quan tâm đến người khác.

Nhưng bây giờ lại chiếu cố Tô Mạch chắc chắn là có điều kỳ lạ.
Cô ta cảm thấy Ân Âm nhất định cũng coi trọng Tô Mạch, dù sao Ân Âm cũng đã 35 tuổi, phụ nữ 30 như sói, 40 như hổ, hơn nữa bộ dạng của Tô Mạch lại đẹp mắt như thế khó đảm bảo Ân Âm không có ý tưởng kia.
Càng nghĩ Lương Hân càng cảm thấy đúng như vậy.
Nhưng mà cô ta không cam tâm, nếu như Tô Mạch là người cô ta coi trọng, Lương Hân sẽ không cho phép người khác cướp đi, nhất là Ân Âm, người mà cô ta ghét nhất.
Lương Hân đem Tô Mạch đoạt được trước Ân Âm, cô ta vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp như hoa, cô ta không tin mình thua kém với bà già Ân Âm kia.
Nhưng không nghĩ tới hôm nay Ân Âm lại không ở lại, trong lòng cô ta liền ngo ngoe muốn động, biết được Tô Mạch vào phòng thay quần áo, cô ta lập tức đi theo, không để ý tới trợ lí của hắn ngăn cản liền trự tiếp xông vào.
Vừa nghĩ tới Tô Mạch ở trong phòng thay đồ khiến tâm trí cô ta run lên.
Đáng tiếc là thời điểm mở cửa đi vào Tô Mạch đã mặc đồ xong, cô ta có chút buồn bực, đều do cái đứa trợ lí không có mắt kia.
Chẳng lẽ anh ta không biết nế Tô Mạch đi theo cô ta về sau sẽ tốt hơn sao?
"Đúng là ngu xuẩn."
"Cô Lương, sao cô lại vào đây?" Tô Mạch giọng điệu không đổi nói, "chẳng phải trợ lí của tôi không nói cô biết là tôi đang thay quần áo sao? Hành vi tự tiện xông vào thế này thẫt mất lịch sự."
Không nhìn được cảnh Tô Mạch thay quần áo còn bị hắn răn dạy, người từ trước tời giờ bị người ta đem thờ trên đầu tâm tình lập tức bùng nổ, cũng đem mục đích nói ra.
"Đương nhiên tôi đến là có chuyện muốn nòi với anh." Lương Hân tiến lại gần nói, "Tô Mạch, tôi nhìn trúng anh, nếu không anh theo tôi đi."
Sự táo bạo của Lương Hân nháy mắt làm Tô Mạch kinh ngạc, bất quá xét những hành vi của Lương Hân cho tới nay hắn cũng không có cảm thấy bất ngờ.
Vẻ mặt Tô Mạch càng trầm, lạnh lùng nói: "Cô Lương, tôi không hiểu cô đang nói cái gì, xin đừng nói nhảm nữa."
Tô Mạch không muốn nhiều lời với cô ta, hắn chỉ muốn nhanh chạy về để gặp con trai bảo bối.
Hết chương 90.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
Mây: êiii tui muốn bay dô đập nhỏ Lương Hân ghê, gặp ở ngoài chắc nắm đầu nó quánh thấy bà quá.????.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương