Cô dự định đưa con trai đến trường mẫu giáo và các cơ sở giáo dục đặc biệt.

Năm nay Cố Gia Mộc ba tuổi, đưa đi học mẫu giáo thì có thể học lớp mầm, chỉ là trường hợp của cậu bé đặc biệt, bác sĩ cũng không chắc chắn cậu bé có thể thích ứng với môi trường mẫu giáo hay các cơ sở giáo dục khác hay không.

Ân Âm quyết định đưa con trai đi nhà trẻ.

Ban đầu khi hiệu trưởng trường mẫu giáo nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu của Cố Gia Mộc thì rất thích, nhưng biết được Cố Gia Mộc mắc chứng tự kỷ thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ khó xử.

"Cô Cố à, tôi thật sự xin lỗi, nhà trẻ của chúng tôi sợ là không có cách nào để cho bạn nhỏ Cố Gia Mộc nhập học".

"Là bởi vì Mộc Mộc bị tự kỷ sao?" — Ân Âm hỏi.


Hiệu trưởng gật đầu, cô sợ Ân Âm hiểu lầm nên vội vàng nói: — "Cũng không phải do cá nhân tôi bài xích trẻ tự kỷ.

Mà là trước đây trường mẫu giáo của chúng tôi đã từng tiếp nhận một đứa bé tự kỷ, chỉ là! "
Trường mẫu giáo Minh Mỹ từng nhận một đứa trẻ tự kỷ, đứa bé đó học ở lớp lá, ban đầu nhìn đứa bé đó rất ngoan ngoãn, nhưng vì không giao tiếp và không hòa nhập với mọi người, nên về sau có một lần không biết tại vì sao mà cậu bé bỗng nhiên mất bình tĩnh, làm bị thương mấy bạn cùng lớp, thậm chí có một số bé còn bị đập đầu, chấn động não.

Hơn nữa, hoàn cảnh gia đình của đứa bé đó không tệ, thái độ của cha mẹ tương đối mạnh mẽ, thiếu chút nữa đã làm cho trường mẫu giáo Minh Mỹ phải đóng cửa.

Sau đó, các bậc cha mẹ khác của trường mẫu giáo cũng cùng nhau tẩy chay trẻ tự kỷ đi học mẫu giáo, vì vậy hiệu trưởng đã phải đảm bảo.

"Xin lỗi cô Cố, tôi tin Cố Gia Mộc là một đứa bé ngoan, nhưng với tư cách là hiệu trưởng trường mẫu giáo, tôi phải suy nghĩ cho những đứa trẻ khác trong trường".

— Hiệu trưởng lộ ra vẻ áy náy, cũng không phải cô xem thường trẻ tự kỷ, ngược lại cô đối với trẻ tự kỷ còn có thêm một phần thương tiếc, nhưng đây không chỉ có một mình cô, mà cô còn là hiệu trưởng Minh Mỹ, cô có trách nhiệm của mình.

"Không sao, nếu đã như vậy thì không thể miễn cưỡng".

— Ân Âm giương khóe môi, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.

Lúc ôm Cố Gia Mộc đi ra khỏi nhà trẻ, cuối cùng cô cũng nhịn không được mà vùi mặt vào cổ con trai, để như vậy một hồi lâu, ngửi được mùi sữa trên người con trai cô mới bình tĩnh lại.


Cố Gia Mộc không nhận ra sự thay đổi tâm trạng của mẹ.

Ân Âm xoa xoa mái tóc xoăn nhỏ và hôn lên gương mặt trắng nõn của con trai, cô cười cười, nói: — "Con trai, mẹ lại dẫn con đi dạo một chút nha".

Ân Âm lần lượt đến hai trường mẫu giáo nữa, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều bị từ chối.

Cuối cùng cô dẫn Cố Gia Mộc đến hai cơ sở giáo dục đặc biệt, nơi đó có những khóa huấn luyện đặc biệt dành riêng cho trẻ tự kỷ, nhưng cô chỉ nhìn thoáng qua cũng không nhìn tiếp nữa.

Như đã nói trước đây, hầu hết trẻ tự kỷ không có trí thông minh cao và những trẻ tự kỷ tăng động, có tính cách cực kỳ dễ cáu kỉnh thì chiếm đa số.

Những người được nhận về trong hai cơ sở đặc biệt về cơ bản đều là như vậy.

Nhưng tình huống của Cố Gia Mộc và bọn họ khác biệt rõ rệt.


Bác sĩ Lâm nói, tuy rằng Cố Gia Mộc không nói lời nào, không hòa nhập và không giao tiếp với người khác, nhưng chỉ số thông minh của cậu bé rất cao, năng lực tự chăm sóc bản thân của cậu bé thậm chí còn cao hơn những đứa trẻ bình thường khác, cậu bé chỉ cách ly bản thân khỏi thế giới bên ngoài mà thôi.

Tình huống như vậy của cậu bé không phù hợp với hầu hết trẻ tự kỷ bình thường.

Nghĩ đến mấy trường mẫu giáo và cơ sở giáo dục đặc biệt vừa mới xem qua, nhất thời Ân Âm có hơi lúng túng, nhưng rất nhanh sự lúng túng đã biến mất để lại sự kiên định.

Không sao, người khác không muốn nhận, không có biện pháp nhận thì cô có thể nhận, thân là mẹ, cô sẽ làm tốt hơn bọn họ.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương