Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt
-
16: - 30
Editor: Mây aka Tiên Vân
10|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 29.
Ân Âm nghe hắn nói rồi nhìn thái độ kiên định của hắn, Cô trong lòng cũng dịu đi một chút.
Xem ra hắn đã nghĩ thông suốt.
Với lại, đêm nay Tưởng Kiến Quốc có thể đội mưa tìm đến, xác thật cũng nằm ngoài dự liệu của cô, Hắn so với tưởng tượng của cô còn yêu cô và hai đứa bé hơn.
Hắn yêu gia đình, yêu người nhà, cũng có lòng cầu tiến, làm người trung thực.
Bây giờ có thể nghĩ thông suốt, không thể không nói hắn là một người chồng, một người cha tốt.
"Vợ, anh đã nghĩ thông suốt, mấy chuyện tiếp theo liền giao cho anh xử lí, anh nhất định sẽ để em hài lòng.
Em về sau đừng đề nghị chuyện ly hôn với anh.
Anh vĩnh viễn sẽ cùng em cùng con ở bên nhau." Tưởng Kiến Quốc có chút khẩn trương, rõ ràng là một người đàn ông, bây giờ lại cẩn thận từng li từng tí, giống như con thú nhỏ đứng ở cửa hang đưa chân ra ngoài liên tục, cẩn thận kiểm tra.
Ân Âm bị suy nghĩ của mình chọc cười.
"Vợ à, em cười lên thật đẹp." Tưởng Kiến Quốc nhìn cô cười, liền ngây người.
Hắn vẫn luôn biết, vợ của hắn rất đẹp, so với bất kỳ cô gái nào vợ của hắn đều tốt hơn, hắn rất bội phục chính mình lúc trước làm sao có dũng khí theo đuổi Ân Âm, còn đem được người cưới về.
Nếu là nguyên chủ, khẳng định sẽ nói cho hắn biết, cô chính là nhìn trúng hắn chất phác lại có một lòng yêu thương nàng, điểm này so với bất kì ai đều mạnh hơn.
Ân Âm hờn dỗi trừng mắt liếc hắn một cái: "Được rồi, vậy liền xem biểu hiện của anh.
Đi ngủ đi."
Ân Âm quay người nằm xuống giường, xem xét hai đứa nhỏ, cô lựa chọn chính là căn phòng có giường lớn.
Tưởng Kiến Quốc nhìn bóng lưng của cô, nhẹ nhàng thở ra, hai đứa nhỏ nằm bên trong, Tưởng Kiến Quốc nằm phía ngoài cùng ôm Ân Âm, trong bóng tối khóe môi nở một nụ cười ngốc nghếch.
Có vợ, có con cùng ngủ chung.
Thật là tốt.
Ở ngoài cửa sổ là tiếng mưa rơi, người một nhà trong phòng tiến vào mộng đẹp.
-
Bên kia bà Tưởng không có dễ chịu như vậy.
Bà không nghĩ tới con trai lớn đi ra ngoài liền không trở lại, bà vẫn còn chờ hắn làm cơm tối.
Cuối cùng do Tưởng Kim Bảo ồn ào, bà chỉ có thổ mắng chửi đi xuống lầu mua thức ăn.
"Lúc này không phải nhà nào cũng có thể mua tủ lạnh, chí ít nhà Tưởng Kiến Quốc không có tủ lạnh.
Bởi vì không biết chợ bán thức ăn ở đâu, bà Tưởng đi quanh quẩn hồi lâu mới trở về, xém chút đã lạc đường, thời điểm trở về còn bị ướt.
Lần này bà đối với Tưởng Kiến Quốc cùng Ân Âm chán ghét càng nhiều hơn, cảm thấy hai người không hiếu thuận, bà từ nông thôn xa đến đây còn mặc kệ, để bà một mình ở cái địa phương không quen biết này tự mình đi mua thức ăn trở về nấu cơm.
Nhưng bà ta cũng không suy nghĩ một chút, muốn người ta hiếu thuận mình, nhưng bản thân một chút cũng không tôn trọng người ta, chọ dù bà ấy không thích Ân Âm, cũng không nên nói một câu hồ ly tinh, thậm chí còn kêu gào không cho cô trở lại.
Mà đối đãi với Tưởng Kiến Quốc bên này hoàn toàn không có thay hắn suy nghĩ, làm hắn khó xử, chỉ biết lợi dụng hắn, bốc lột hắn, dùng cái danh hiếu thuận, bà cùng Tưởng Kiến Quân với con cái của hắn, phải bán mạng nuôi họ
Làm người đã ích kỷ cùng bất công, còn đỗ lỗi cho người khác.
Ân Âm không ngốc, mà Tưởng Kiến Quốc mặc dù chất phác trung thực cũng không ngốc, trải qua nhiều năm như vậy, hắn đối với bà Tưởng bất công, có lẽ tâm đã chết lặng, cũng không còn ôm hy vọng.
-
Hôm sau, khi tiệm cơm Thiên Du mở cửa, thời điểm bận rộn, Tưởng Kiến Quốc dành chút thời gian gọi điện cho Tưởng Kiến Quân.
Hết chương 29.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 30.
Đối với đứa em trai Tưởng Kiến Quân này, Tưởng Kiến Quốc trong lòng vẫn luôn rất phức tạp.
Khi còn bé, gia đình nghèo khó, hai người cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, hai anh em tình cảm coi như không tệ.
Nhưng dần dà về sau hắn ra ngoài đi làm, Tưởng Kiến Quân ở trường đọc sách, gặp lại nhau tình cảm cũng dần thay đổi, nói chuyện cũng ít đi.
Trong điện thoại hắn trực tiếp mở miệng kêu Tưởng Kiến Quân đem bà Tưởng cùng Kim Bao đưa về nhà.
Thứ nhất, lúc trước hai anh em phân gia, bà Tưởng chỉ cho hắn một số tiền nhỏ.
Nhà cửa và mấy cái khác đều để cho Tưởng Kiến Quân, điều nay cho thấy bà muốn ở cùng con trai nhỏ, mỗi tháng Trưởng Kiến Quốc chỉ cần gửi tiền phụng dưỡng về là được.
Nên bà cũng không có lý do sống ở đây lâu dài.
Thứ hai, hắn cũng sẽ không chịu trách nhiệm chi phí học phí của Tưởng Kim Bảo.
Tưởng Kiến Quân để bà Tưởng cùng Tưởng Kim Bảo đi thành phố S, là muốn bọn họ đi đến chỗ anh trai kiếm nhiều tiền chút, không nghĩ tới lần này anh hai hắn thế mà kêu hắn đem người trở về.
Cái này mẹ nó có khả năng sao?
Bên ngoài cửa hàng nhỏ, Tưởng Kiến Quân ngồi trên ghế, chân bắt chéo, ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, một bộ dáng cà lơ phất phơ.
Một bên nghiêng đầu, để điện thoại kẹp vào vai.
Khóe môi hắn công lên, khẽ nhếch mép: "Anh hai, anh nói cái gì vậy, đó là mẹ em, thì cũng là mẹ anh, để mẹ ở nhà anh thì làm sao, mà Kim Bảo cũng là cháu anh, anh nhẫn tâm đem nó đuổi đi sao? Anh không sợ bị đau cột sống à.
Em cũng là đau lòng Kim Bảo, nó cũng là đứa thông minh, em mới muốn cho nó đi học ở trường tốt một chút."
"Lại nói, em cũng không nói muốn tiền của anh, em chỉ là tạm mượn, về sau sẽ trả, anh hai, chúng ta là anh em, anh cũng đừng nhỏ mọn như vậy."
Trải qua một trận suy nghĩ, tối hôm qua lại cùng Ân Âm trò chuyện, lúc này Tưởng Kiến Quốc suy nghĩ cũng rõ ràng, tâm tình cũng rất bình tĩnh.
"Kiến Quân, trong lòng cậu đến cùng nghĩ như thế nào, chính cậu hiểu rõ, tôi không muốn cùng cậu kéo dài.
Kim Bảo vô luận là tiền học phí, cho dù là mượn, tôi đều không có.
Về phần mẹ, lúc trước phân gia cậu cầm phần lớn tài sản, mẹ cũng đã nói muốn ở cùng cậu, đưa mẹ trở về là trách nhiệm của cậu."
Tưởng Kiến Quân đen mặt nói: "Anh hai, anh có ý tứ gì, anh không muốn nuôi mẹ, trước kia là mẹ vất vả đem anh nuôi lớn đó."
Tưởng Kiến Quân cũng thông minh, Kim Bảo chỉ là cháu trai của hắn, nhưng bà Tưởng lại là mẹ của hắn, cái danh bất hiếu liền chụp lên trên đầu hắn, còn có thể nói nhiều hơn nữa.
Tưởng Kiến Quốc chỉ có thể ngoan ngoãn bị Tưởng Kiến Quân túm chặt, hắn biết anh hai mình là người trung thực.
Nhưng Tưởng Kiến Quốc làm sao có thể để hắn toại nguyện.
"Kiến Quân, mẹ vì sao đến thành phố S, chính cậu chắc cũng rõ ràng.
Nếu cậu không nguyện ý đưa mẹ về, vậy thì số tiền phụng dưỡng mỗi tháng kia tôi cũng không cho, dù sao mẹ ở chỗ này của tôi ăn ở, về phần Kim Bảo, tôi không có nghĩa vụ phải nuôi nó, nếu như nó muốn ở lại, cũng có thể, tôi mỗi tháng đem tiền phòng, tiền sinh hoạt liệt kê ra, cậu đưa tiền đến đây, dù sao cũng là cha nó, có nghĩa vụ phải nuôi con trai mình"
Tưởng Kiến Quốc đem hết thảy đều nói ra, không nể mặt mũi ai.
Tưởng Kiến Quân lần nào cũng có thể ức hiếp tới trên đầu hắn, vậy thì hắn cần gì phải cho nó mặt mũi.
Hắn có thể làm một đứa con hiếu thảo, cũng có thể làm một người chú hòa ái dễ gần, nhưng lại không thể phải là một kẻ ngốc mặc người hút máu.
Tưởng Kiến Quân tức giận nói: "Anh hai, anh đây là muốn cùng tôi rạch mặt."
Tưởng Kiến Quốc: "Là các người không biết xấu hổ trước.
Lời tôi đã nói xong, chính cậu xem mà xử lý đi."
Nói xong, Tưởng Kiến Quốc liền cúp điện thoại.
Hết chương 30.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook