Bên ngoài lò luyện đan, hai đồng tử đang cố sức quạt lửa, Tam Muội Chân Hỏa vốn đã hừng hực thiêu đốt lại càng to và nhiệt độ cũng cao hơn, cho dù là người bên ngoài cũng chịu không nổi, huống chi là Tôn Ngộ Không bị nhốt trong lò luyện đan.

Tôn Ngộ Không bị nhốt không có cách nào thoát ra được, nhiệt độ nóng rực dường như muốn làm cho nó tan chảy, làn khói nóng đồng thời muốn thiêu đốt ánh mắt của nó.

"Đau quá, đau quá! "
Ân Âm ở bên ngoài nghe tiếng kêu đau đớn của con trai mình thì lòng nóng như lửa đốt, hận không thể đá ngã lò luyện đan này, nhưng lúc này cô lại bất lực, cái gì cũng không làm được.

Trong lò luyện đan, Tôn Ngộ Không dần dần không có động tĩnh gì, nó nằm bên trong, xung quanh bốn phương tám hướng thì nóng rực, hai mắt đau nhức không thôi.

Nó không biết bản thân đã làm ra chuyện xấu xa gì, mà nhất định phải thiêu chết nó sao?
Sẽ không có một ai đến yêu thương nó, đau lòng cho nó và thấu hiểu nó sao? Ngày này qua ngày khác, ngọn lửa dưới lò luyện đan vẫn cháy rực bảy bảy bốn mươi chín ngày.


Tôn Ngộ Không nằm bất động trong lò luyện đan, tầm mắt của nó trở nên mơ hồ, trong lúc xuất thần dường như nghe được giọng nói và nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh.

"Con trai, khi ra ngoài con nhất định phải cẩn thận, đừng có hấp tấp như vậy, nhưng nếu chịu thiệt thì cũng đừng im lặng chịu đựng, nhất định phải đánh trả".

"Con trai, cho dù là hiện tại hay tương lai con có như thế nào thì con sẽ luôn là niềm tự hào của mẹ".

"Con trai, con nhất định phải kiên trì nhé, mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con".

Có một giọng nói trong trẻo cứ lặp đi lặp lại những lời cổ vũ, Tôn Ngộ Không không phân biệt được là hiện thực hay là ảo tưởng của nó.

Nhưng mà trong lòng có một âm thanh nói cho nó biết, nó không chỉ có một mình, sẽ có người sẽ luôn ở bên cạnh nó.

Tôn Ngộ Không đột nhiên mở mắt, hai tròng mắt dưới sự thiêu đốt mạnh mẽ của Tam Hỏa Chân Muội, lại luyện thành hỏa nhãn kim tinh.

Khi đám người Thái Thượng Lão Quân cho rằng Tôn Ngộ Không thật sự đã chết thì nó đã phá lò luyện đan, lập tức đại náo Thiên Cung.

Bởi vì các thần tiên trong thiên đình đều bị Tôn Ngộ Không đánh bại cho nên Ngọc Đế lại mời các vị Bồ Tát, sau đó là mời Như Lai.


Như Lai đẩy một cái đè Tôn Ngộ Không dưới chân Ngũ Hành Sơn, nhìn một màn này cho dù Ân Âm biết đây là chuyện tất nhiên sẽ xảy ra nhưng cô vẫn đau thấu tâm can.

Không chỉ như thế hiện tại Ân Âm còn bị ép ẩn thân, chẳng có cách nào để xuất hiện trước mặt Tôn Ngộ Không.

Hai mắt Ân Âm đỏ bừng nhìn về phía Thiên Cung.

-
Bởi vì Tôn Ngộ Không bị trấn áp, Ngọc Đế giải quyết được một tai họa lớn, nên đặc biệt tổ chức yến hội và mời các vị thần tiên.

Trong bữa tiệc linh đình, Hằng Nga cùng chúng tiên nữ nhảy múa, các thần tiên thưởng thức ca múa, uống rượu ngon và cười nói ầm ĩ, nhưng không ai nghĩ đến lúc này Tôn Ngộ Không đang bị trấn áp dưới Ngũ Hành Sơn.

Đây là những gì Ân Âm nhìn thấy khi tiến vào bảo điện Lăng Tiêu, cô bước vào với một cây gậy bình thường trên tay, cứ như vậy đột ngột xuất hiện, rất nhanh đã làm cho đám thần tiên chú ý.

"Cười nói thật vui vẻ nha".


- Ân Âm nhìn lướt qua bọn họ, thản nhiên nói.

Điện Lăng Tiêu trong chớp mắt yên tĩnh, Ngọc Đế nheo mắt lại đánh giá Ân Âm một hồi lâu, cảm xúc trong mắt không rõ ràng, ông còn chưa nói gì đã có một người mở miệng trước chất vấn: - "Ngươi là ai? Sao lại không có quy củ như thế?"
Âm Âm khẽ phì cười: - "Ta là ai à, các ngươi lừa gạt con trai ta, lại còn liên hợp với nhiều người như vậy, lấy nhiều hiếp ít, đương nhiên ta là vì con trai mà muốn đòi lại công bằng".

Ngọc Đế hỏi: - "Con trai ngươi là ai?"
Giọng điệu của Ân Âm lạnh đi vài phần: - "Thế nào, nhanh như vậy đã quên rồi à, lúc trước các ngươi bị con trai ta đánh cho sợ hãi, còn đi gọi cứu binh".

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương