Thấy Ân Âm trở về, tiểu Tôn Ngộ Không giống như nhìn thấy người tâm phúc, đem chuyện vừa rồi nói ra.

Ân Âm nhịn không được mà bật cười, ngổi xổm xuống lần lượt lau đi nước mắt của bọn họ, giọng nói dịu dàng cất lên: — "Đừng khóc, các con không có mẹ cũng không sao, ta làm mẹ nuôi của các con có được không?"
Mấy con khỉ nhỏ vừa khóc vừa nói: — "Thật sao? Thật sự có thể ư?"
"Đương nhiên có thể".

— Lời này không phải Ân Âm nói mà là tiểu Tôn Ngộ Không.

Nó biết mẹ nó rất tốt cho nên nó hy vọng những người khác cũng có thể nhìn thấy mẹ của nó tốt.

Tuy rằng mẹ đối xử tốt với những người khác sẽ làm nó có chút ganh tị, nhưng nó biết ở trong lòng mẹ nhất định là yêu nó nhất.


Về phần vì sao nó lại nghĩ như vậy đương nhiên là do Ân Âm nói với nó.

Đối với những đứa bé ngoan Ân Âm vẫn luôn dùng phương pháp giáo dục khuyến khích, tình yêu và lời ca ngợi không cần phải che giấu, thích chính là thích, thích thì phải biểu đạt ra người khác mới biết được.

"Đúng vậy, các ngươi có thể nhận mẹ ta làm mẹ nuôi của các ngươi" — tiểu Tôn Ngộ Không nói.

Vì thế đám khỉ con mừng rỡ như điên đến bái lạy tỏ lòng thành kính với Ân Âm, từng câu từng chữ gọi mẹ nuôi.

Nếu đã làm mẹ nuôi của đám khỉ nhỏ này đương nhiên Ân Âm sẽ không buông tay mặc kệ, vì vậy mỗi ngày khi dạy tiểu Tôn Ngộ Không cũng sẽ dạy thêm bọn nó.

Sau khi dạy từng lời nói và hành động nên làm như thế nào, Ân Âm lại bắt đầu dạy bọn nó văn tự của thế giới này.

Cho dù là khỉ thì khi có Ân Âm ở đây cũng sẽ không để cho bọn nó làm một con khỉ mù chữ.

Bất kể là nhóm khỉ con này hay tiểu Tôn Ngộ Không đều rất cố gắng học tập, tuy bọn nó là khỉ nhưng rất có linh tính, nhất là tiểu Tôn Ngộ Không càng là thiên tài trong thiên tài.

Thời gian xoay chuyển, nhoáng một cái chính là mấy năm, khỉ nhỏ lúc trước vừa mới sinh ra còn bối rối, dưới sự dạy dỗ của Ân Âm sớm đã không còn như xưa.

Chỉ là gần đây tâm tình của Ân Âm cũng không tốt lắm.


Hôm đó Tôn Ngộ Không mới hái được một chùm chuối, đang vui vẻ mang đến cho Ân Âm ăn, không ngờ vừa vào đã thấy mẹ mình thở dài, tâm trạng Tôn Ngộ Không vốn đang vui vẻ thoáng cái trùng xuống.

"Mẹ có chuyện gì phiền lòng sao?" — Tôn Ngộ Không nghiêng đầu nhỏ hỏi.

Ân Âm lôi kéo nó ngồi xuống bên cạnh, hỏi: — "Mẹ đang muốn đưa Ngộ Không đi bái sư học nghệ".

"Bái sư học nghệ?" — Tôn Ngộ Không có hơi kinh ngạc.

"Để mẹ nói rõ với con về thế giới này nhé! " — lời nói của Ân Âm hùng hồn miêu tả thế giới này có tiên, có Phật, có ma, có địa ngục này.

Thần tiên ở trong thiên cung, trường sinh bất tử, sống vô ưu vô lo, người trong Phật môn thần thông quảng đại, chuyện sinh tử của tam giới trong âm phủ!
Tôn Ngộ Không ngồi xổm ở một bên, hai tay nâng má nghe rất nghiêm túc.

Cho đến khi Ân Âm nói xong địa phủ, Tôn Ngộ Không chen vào nói một câu: — "Mẹ ơi, vậy chúng ta sẽ chết sao?"
"Chúng ta có chết hay không thì mẹ không biết, nhưng mẹ nghe nói có một ngọn núi, tên là Linh Đài Phương Thốn Sơn, nới đó có một tòa Tà Nguyệt Tam Tinh Động, trong động có một vị Bồ Đề tổ sư, con có thể theo Bồ Đề tổ sư bái sư học nghệ, mặc dù không học được thuật trường sinh bất lão siêu thoát Luân Hồi kia, cũng có thể học được bản lĩnh, ngày sau khi ra ngoài cũng sẽ không bị người ta khi dễ.


" — Ân Âm nói với Tôn Ngộ Không về chỗ tốt của việc đi bái sư học nghệ.

Đên bái Bồ Đề tổ sư học nghệ là con đường nhất định phải đi của Tôn Ngộ Không, Ân Âm cho rằng có sư phụ là Bồ Đề tổ sư là một điều tốt.

Chỉ là, khi Tôn Ngộ Không đi học phép cũng là lúc hai mẹ con bọn họ chia tay.

Bởi vì Ân Âm tiến vào thế giới này có hạn chế, cách một đoạn thời gian ngắn nhất định phải tách ra khỏi Tôn Ngộ Không, mà một khi tách ra ký ức của Tôn Ngộ Không sẽ biến mất, mãi đến lần sau cô xuất hiện mới có thể khôi phục trí nhớ.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương