Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt
-
13: - 24
Editor: Mây aka Tiên Vân
09|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 23.
Nguyên chủ đáy lòng vẫn hy vọng có một phen sự nghiệp.
Về phần tiệm cơm Thiên Du do Ân Âm trợ giúp Tưởng Kiến Quếc xây lên, cô không muốn trộn lẫn mọi thứ, hôm nay nhìn một cơ sở nghệ thuật như vậy, cô nghĩ ở thời điểm cơ sở giáo dục còn chưa có hoàn thiện, liền xây một cái cơ sở giáo dục.
Tuy nhiên thời điểm xây không phải là lúc này, thứ nhất là cần phải có tài chính, thứ hai cần nguồn tài nguyên và nhân lực, còn có nhiều cái khác, việc này cần từ từ thực hiện.
Bây giờ vẫn là giúp Tưởng Kiến Quốc đem tiệm cơm Thiên Du phát triển.
Tháng thứ hai, thu nhập của tiệm cơm so với tháng đầu còn nhiều hơn.
Mắt thấy việc kinh doanh càng ngày càng tốt, sinh hoạt cũng dần dần trở nên có khí sắc, hết thảy mỏi thứ đều tốt hơn, nhưng không nghĩ tới sự xuất hiện của hai người trực tiếp đem sự bình yên này phá vỡ.
"Mòn thịt kho tàu này nhiều một chút, còn có mấy cái sườn này, quên đi, quên đi, tao tự mình làm."
Bà Tưởng chen qua Tưởng Kiến Quốc, cầm đĩa và muôi trong tay, múc trọn vẹn một đĩa thịt đầy
"Kim Bảo, nhanh nhanh, bà nội mang con đi ăn cơm." Bà Tưởng một tay bưng một mâm đầy thịt, một tay bưng cơm.
Đi theo phía sau là thằng nhóc béo Kim Bảo, một người khách chuẩn bị ngồi xuống lại bị nó vượt lên chiếm vị trí.
"Tôi muốn ăn thịt, muốn ăn thịt." Tưởng Kim Bảo cầm muỗng, không ngừng đánh lên bàn thúc giục, không đợi bà Tưởng dọn cơm, trực tiếp dùng tay cầm một miếng thịt kho tàu bỏ vào mồm.
"Cháu ngoan, bà nội lập tức cho con ăn, Kim Bảo buông ra, con muốn ăn bao nhiêu tùy thích."
Tưởng Kim Bảo đặc biệt thích ăn thịt, thởi điểm bà Tưởng cho nó ăm cơm, hắn không muốn ăn, một mực la hét muốn ăn thịt.
Bà Tưởng bất đắc dĩ không còn cách nào đành phải chiều hắn, hai người trong tiệm tạo ra không ít tiếng ồn.
Thậm chí Tưởng Kim Bảo đem một cây rau ném về phía một bé gá, bà trực tiếp đứng lên cùng cô cãi cọ.
Tưởng Kim Bảo không thích ăn rau, lúc bà Tưởng đút cho nó một miếng rau, nó liền trực tiếp lấy tay móc từ trong miệng ra ngoài, dùng sức ném đi.
Một cú ném đi như vậy liền ném chúng một bé gái đang ăn cơm.
Cô bé mặc váy trắng dính đầy dầu mỡ, có chút buồn nôn, tức điên lên nói thẳng muốn Tưởng Kim Bảo xin lỗi cô.
Tưởng Kim Bảo đời nào chịu đi xin lỗi, bà Tưởng cũng lập tức đứng lên bênh vực.
"Không phải chỉ dính một chút đồ ăn thôi sao, cũng không có đánh cô hay mắng cô.
Cháu của tôi còn nhỏ như vậy, nó biết cái gì."
"Cô có phải hay không muốn lừa tiền của tôi, tôi cho cô biết, không có cửa đâu."
"Còn không đi, nếu không muốn ăn cơm thì liền đi đi, đây là tiệm cơm của con trai tôi, cô có tin hay không tôi kêu con trai tôi đuổi cô."
Bà Tưởng miệng chửi rủa, vẻ mặt cay nghiệt, giọng nói lớn đến nỗi tất cả mọi người trong nhà hàng đều nghe được.
Cô gái nhỏ tức giận đến đỏ cả mắt, cái này là váy mới ba ba vừa mua cho cô.
Cô rất thích nó, đợi chút nữa còn muốn mặc đi chơi với bạn.
Nhưng bây giờ lại bị dơ, rõ ràng là người khác sai, cô chỉ muốn nhận một lời xin lỗi, lại không có hùng hổ dọa người, sao cái bà này lại như thế.
Liền ỷ mình là mẹ của ông chủ sao?
Tưởng Kiến Quốc rốt cuộc nhịn không nổi nữa, liền đi tới, nghe được toàn bỗ câu chuyện, vẻ mặt trầm xuống, nói: "Mẹ, mẹ có thể hay không nhỏ giọng một chút, chuyện này là Kim Bảo sai, các thực nên để nó xin lỗi người ta, mẽ cũng không nên nói lung tung, người ta chỉ là một cô bé."
Nghe xong lời con trai nói, thấy hắn không đứng về phía mình, bà Tưởng tâm tình liền không tốt, cảm thấy người xung quanh đều cười nhạo bà.
"Mày giỏi, tao vất vả như vậy đem mày nuôi lớn, hiện tại mày có tiền đồ, liền quên người mẹ là tao."
Hết chương 23.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 24.
"Hiện tại còn muốn tao xin lỗi một con nhỏ thấp hèn, tao cho mày biết, không có cửa đâu.
Có bản lĩnh mày hôm nay liền đem tao đuổi đi, tao muốn để cho mọi người biết, mày là đứa con bất hiếu."
Mắt thấy mẹ mình muốn ngay tại chỗ khoc lóc om sòm, Tưởng Kiến Quốc nhỉn một người lại hai người tới xem náo nhiệt ngày càng nhiều, hắn cũng không thể đem bà Tưởng đuổi đi, chị có thể tự mình nhận lỗi với bé gái, tỏ ý muốn bồi thường chiếc váy.
Cô gái nhỏ bị bà Tưởng làm cho tức điên lên, được Tưởng Kiến Quốc ôn tồn xin lỗi, cô cũng không so đo nữa, nhưng cơm cũng ăn không vô, liền rời đi.
Bà Tưởng nhỉn bóng lưng cô bé, hừ một tiếng, tự cho là mình thắng, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.
Lại không nhìn thấy ánh mắt Tưởng Kiến Quốc càng ngày càng phức tạp.
Lúc đó, Ân Âm đang lên lớp ở trường, Tưởng Du cũng đi học lớp năng khiếu, Tưởng Tiểu Bảo thì ở nhà trẻ, còn không biết bà Tưởng mang theo Kim Bảo tìm tới thành phố S.
Chờ Ân Âm tan học, đón Tiểu Bảo từ nhà trẻ về tiệm cơm, liền nhìn thấy Tưởng Kiến Quốc đứng ngoài cửa.
"Làm sao vậy?" Ân Âm cảm giác rắt nhạy bén, liền nhìn ra có gì đó không đúng.
Tưởng Kiến Quốc chần chờ một lúc, trầm mặc nói: "Mẹ mang theo Kim Bảo từ quê lên."
Hắn vừa nói xong, lông mày Ân Âm lập tức nhìu lại.
Vừa mở cửa ra, liền thấy bà Tưởng đang xem tủ quần áo, trên mặt đất là Tưởng Kim Bảo đang chơi đồ chơi.
Tất cả đều bị mở ra, đồ bị lật đến rối tung, mặt Ân Âm liền đen lại.
"Cái đó là đồ chơi của con và chị." Tưởng Tiểu Bảo chú ý đến đồ chơi trên mặt đất.
Cậu cầm lấy một chiếc xe đồ chơi bốn bánh, bị mất đi rắt nhiều linh kiện, nước mắc một chút liền rơi xuống.
"Sao anh lại làm hư đồ chơi của tôi và chị hai." Tưởng Tiểu Bảo thương tâm cực kỳ, làm một đứa con nít, thích nhất là đồ chơi.
"Anh trả lại cho tôi." Tưởng Tiểu Bảo có chút tức giận, tiến lên muốn đem đồ chơi lấy về.
Tưởng Kim Bảo sao có thể đồng ý, những đồ chơi này nó thật vất vả mới lấy ra, chơi đến vui vẻ, nó còn muốn mang về nhà, người khác sao có thể đoạt.
Nó hoàn toàn quên rằng, những đồ chơi này căn bản không phải của nó, chỉ nhớ rõ đồ đến tay mình, mình thích, thì chính là của mình.
Tưởng Kim Bảo so với Tưởng Tiểu Bảo lớn hơn hai tuổi, nên khí lực cũng so với cậu lớn hơn, gặp Tưởng Tiểu Bảo muốn đem đồ chơi lấy về liền đánh cậu.
Ân Âm sao có thể nhìn con mình bị đánh, liền đem Tưởng Tiểu Bảo ôm trở về, lạnh lùng trừng Tưởng Kim Bảo.
"Bà nội." Tưởng Kim Bảo bị ánh mắt Ân Âm hù dọa liền hét lớn kêu bà Tưởng.
Bà Tưởng lập tức đi tới, đem Tưởng Kim Bảo bảo vệ ở sau lưng, vẻ mặt cay nghiệt, giọng nói bén nhọn: "Con hồ ly tinh này, mày muốn làm gì, muốn đánh cháu trai bảo bối của tao hả? Không phải chỉ là một món đồ chơi thôi sao, có cần phải thế không? Tưởng Kiến Quốc mày đúng là không có tiền đồ, mày mặc kệ không quan tâm nó sao?"
Ân Âm sắc mặt âm trầm: "Đúng là mồm chó không nhả ra ngà voi.
Đây là nhà của tôi, ai cho phép mấy người vào đây làm loạn, mấy người là kẻ trộm sao? Những đồ chơi này là của con trai, con gái tôi, ai cho phép nó chơi."
"Mày nói cái gì, mày nói ai là ăn trộm, đây là nhà con trai tao, tao đến nhà con trai quang minh chính đại." Bà Tưởng nghiệm mặt phản bác.
Ân Âm quay đầu nhìn về phía Tưởng Kiến Quốc, hỏi: "Là anh đem chìa khóa nhà đưa cho bà ấy sao?"
Tưởng Kiến Quốc không nghĩ tới bọn họ lập tức cãi nhau, trong lòng cũng bực bội, đối với vợ cũng rất áy náy: "Ân Âm, anh không biết bọn họ sẽ biến thành cái dạng này."
"Vậy kế tiếp anh muốn làm thế nào?" Ân Âm ngữ khí bình tĩnh hỏi.
Hết chương 24.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
❤❤❤
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook