[Xuyên Nhanh] Tra Nam Tẩy Trắng
-
Chương 40: Hoàng Đệ, Ngươi Đi Đi! (16)
"Ninh thân vương, ngài đến không đúng lúc, bệ hạ..."
"Bệ hạ vừa nghỉ trưa, hay là đang ăn cơm chiều, vẫn là chuẩn bị phê duyệt tấu chương?" Không để Lưu Đức tiếp tục dùng những cái cớ vụn về này đến lắc lư mình, sắc mặt Độc Cô Vô Song đã có phần khó coi:"Đây đã là lần thứ 17 ngươi viện cớ này."
Lời sắp nói ra đều bị chặn lại, lúc này, cười khổ một tiếng, Lưu Đức cũng chỉ có thể thở dài:"Ninh thân vương, nô tài cũng chỉ là nghe lệnh hành sự, mong ngài đừng làm khó nô tài nữa."
Đây là chính bệ hạ miệng vàng lời ngọc nói ra, không cho phép Ninh thân vương diện kiến. Ông làm sao lại dám kháng chỉ được chứ?
Độc Cô Vô Song hiển nhiên cũng biết chuyện này, nên mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng hắn cũng không giận cá chém thớt lên người Lưu Đức.
"Ta có thể ở ngự hoa viên đi dạo một vòng được không?" Nghĩ tới vài ngày nữa bản thân phải rời khỏi kinh thành, đi đến vạn dặm biên ải. Thời khắc này, Độc Cô Vô Song liền không khỏi muốn tìm một nơi yên tĩnh để đi dạo.
Chỉ là, nghe thấy Độc Cô Vô Song muốn đi ngự hoa viên, sắc mặt Lưu Đức lại không khỏi biến đổi một thoáng. Mặc dù chỉ khẽ lướt qua liền đã mất dạng, nhưng vẫn bị Độc Cô Vô Song bắt được:"Thế nào?"
"Chẳng lẽ...bệ hạ đang ở ngự hoa viên?"
- ---------------------------
Đúng như Độc Cô Vô Song suy đoán, Kỉ Tình thật sự đang ở ngự hoa viên. Hơn nữa, còn vô cùng thích ý.
Y biếng nhác nằm tựa trên ghế dài, hai bên lại có hầu cận dựng sẵn lều che cùng quạt lông. Dù đang giữa trưa nắng nóng, nhưng không khí quanh thân vẫn vô cùng mát mẻ dễ chịu.
Xa xa, lại có một đoàn vũ cơ đang tấu nhạc, nhảy múa. Tuy không gọi là quốc sắc thiên hương, nhưng đều là mỗi người mỗi vẻ. Mang theo ý cảnh riêng biệt.
[.....................] Tại sao bỗng dưng lại phát hiện, ký chủ so với nguyên chủ lại càng giống hôn quân hơn vậy chứ?
[ Ký chủ, chỉ còn chưa đến 5 tháng, ngươi sẽ phải chết rồi!] Nên mau mau đứng dậy, tranh thủ làm nhiệm vụ đi!
"Bệ hạ."
Hé miệng, ngậm lấy bồ đào đã được lột vỏ mà nữ quan đưa tới, Kỉ Tình liền hơi nheo mắt lại, nghĩ thầm:"Nhanh như vậy đã sắp qua 1 tháng rồi sao? Xem ra..."
"Phải cố gắng hưởng thụ nhiều thêm một chút mới được."
[..................]
Đúng lúc này, ngay khi hệ thống đã hoàn toàn chết tâm, muốn cùng Kỉ Tình tuyệt giao. Thì đằng xa, một giọng nói vô bi vô hỷ liền đã vang lên:"Bệ hạ đúng là thật có nhã hứng."
Nhấc tay, ra hiệu nhạc công cùng vũ cơ dừng lại, lúc này, Kỉ Tình mới từ trên ghế dài ngồi dậy, liếc mắt liền đã từ trong đám người tìm được thân ảnh của chủ nhân giọng nói.
Dù sao, toàn bộ người ở đây, cũng chỉ có một mình hắn ngồi xe lăn...
"Thần đệ tham kiến bệ hạ, bệ hạ thọ như thiên tề, long thể an khang." Rõ ràng trên mặt đang cười, nhưng ý cười trong mắt Độc Cô Vô Song lại vô cùng rét lạnh. Giọng nói tựa hồ cũng có giấu kim.
"Thần vốn tưởng, bệ hạ nhất định đang lao lực vì triều chính, muôn dân. Nhưng không ngờ rằng, vẫn còn có tâm tình ở đây thưởng thức ca múa."
Độc Cô Vô Song cũng không hiểu được, tại sao nhìn thấy một màn này, bản thân lại giống như ăn vào một chén ớt, vừa cay lại vừa nóng. Chỉ muốn...Chỉ muốn...
Chỉ muốn cái gì?
Bị suy nghĩ nào đó vừa vô thức lóe lên trong lòng làm toát mồ hôi, Độc Cô Vô Song liền vội vã đem nó vứt đi, ép buộc bản thân không đi suy nghĩ nữa.
Lúc này, ở đối diện, nghe thấy lời nói của Độc Cô Vô Song, Kỉ Tình cũng không tức giận. Ánh mắt chỉ khẽ đảo qua người hắn, liền đã rơi vào trên thân của Lưu Đức đang co đầu rụt cổ bên cạnh:"Đây là thế nào? Ngươi kháng lệnh của trẫm?"
"Bệ hạ, oan ức quá! Nô tài thật sự đã cố hết sức ngăn cản Ninh thân vương rồi, nhưng ngài ấy...ngài ấy cứ nhất định phải đi tới đây." Vội vàng quỳ xuống, Lưu Đức chỉ cảm thấy vô cùng oan uổng.
Dù sao, cũng không thể để ông cho người đem Ninh thân vương đuổi ra khỏi cửa ngự hoa viên được đi?
Bệ hạ trước kia sủng ái Ninh thân vương như vậy, lỡ một ngày nào đó, Ninh thân vương có thể trở mình. Kia bây giờ ông đắc tội hắn, chẳng phải kết cục sẽ rất thê thảm à?
Cũng không thật sự muốn trách phạt Lưu Đức. Nhưng tâm tình thưởng nhạc đã bị cắt đứt, Kỉ Tình cũng liền dứt khoát đứng dậy, chuẩn bị li khai.
Nhìn thấy y hoàn toàn ngó lơ chính mình, đổi lại thành năm năm về trước, Độc Cô Vô Song khẳng định sẽ rất vui mừng. Nhưng bây giờ, hắn lại đột ngột phát hiện, bản thân đã sớm không thể thản nhiên như trước kia...
"Bệ hạ."
"Có chuyện gì?" Ngoái đầu, ngữ khí của Kỉ Tình lúc này thật sự là rất "không thân thiện".
Khóe môi mấp máy, lời muốn nói ra, đều bị chút lý trí cuối cùng ngăn chặn lại. Độc Cô Vô Song chỉ có thể đạm mạc đổi lời:"Bệ hạ đi thong thả. Thần đệ xin phép cáo lui."
Dứt lời, cũng không phiền tới Lưu Đức, Độc Cô Vô Song liền đã tự mình lăn bánh xe lăn, muốn rời đi.
Chỉ là, sau lưng lại bỗng dưng truyền tới một loạt tiếng bước chân. Chưa để Độc Cô Vô Song kịp phản ứng, ghế ngồi của xe lăn liền đã bị người dùng sức giữ lại.
Theo sau đó, Độc Cô Vô Song chỉ cảm thấy ánh sáng bị người chắn mất. Cơ thể cũng bị người cưỡng ép ôm lên.
"Đúng là phiền chết." Đem Độc Cô Vô Song bế lên, Kỉ Tình cuối cùng cũng không khống chế được nữa mà thấp giọng mắng mỏ.
Đương nhiên, người bị mắng cũng không phải Độc Cô Vô Song, mà chính là hệ thống đang không ngừng vo ve trong đầu y.
[ Ký chủ, làm rất khá, cứ cố gắng phát huy nha, bổn hệ thống tin tưởng ngươi!] Dù bị mắng, nhưng hệ thống quả thật là đau nhức vẫn thấy vui sướng.
Lần này, bởi vì không tình nguyện, Kỉ Tình cũng không giống lần trước...ừm, "dịu dàng ôn nhu" mà bế công chúa. Trái lại, lại cường thế đem Độc Cô Vô Song vát ở trên vai, tựa như vát bao gạo.
"Bệ hạ..." Khung cảnh trước mắt đột ngột đảo ngược, Độc Cô Vô Song liền vội vã dùng tay giữ lấy vạt áo sau lưng của Kỉ Tình.
Cho rằng hắn muốn kháng nghị, Kỉ Tình liền xẵng giọng, mang theo uy hiếp vỗ vỗ hông hắn:"Còn dám nhúc nhích, có tin hay không, trẫm liền đánh mông của ngươi ngay tại đây?"
**Sư tôn, thỉnh bảo hộ cái mông của mình!
"Bệ hạ vừa nghỉ trưa, hay là đang ăn cơm chiều, vẫn là chuẩn bị phê duyệt tấu chương?" Không để Lưu Đức tiếp tục dùng những cái cớ vụn về này đến lắc lư mình, sắc mặt Độc Cô Vô Song đã có phần khó coi:"Đây đã là lần thứ 17 ngươi viện cớ này."
Lời sắp nói ra đều bị chặn lại, lúc này, cười khổ một tiếng, Lưu Đức cũng chỉ có thể thở dài:"Ninh thân vương, nô tài cũng chỉ là nghe lệnh hành sự, mong ngài đừng làm khó nô tài nữa."
Đây là chính bệ hạ miệng vàng lời ngọc nói ra, không cho phép Ninh thân vương diện kiến. Ông làm sao lại dám kháng chỉ được chứ?
Độc Cô Vô Song hiển nhiên cũng biết chuyện này, nên mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng hắn cũng không giận cá chém thớt lên người Lưu Đức.
"Ta có thể ở ngự hoa viên đi dạo một vòng được không?" Nghĩ tới vài ngày nữa bản thân phải rời khỏi kinh thành, đi đến vạn dặm biên ải. Thời khắc này, Độc Cô Vô Song liền không khỏi muốn tìm một nơi yên tĩnh để đi dạo.
Chỉ là, nghe thấy Độc Cô Vô Song muốn đi ngự hoa viên, sắc mặt Lưu Đức lại không khỏi biến đổi một thoáng. Mặc dù chỉ khẽ lướt qua liền đã mất dạng, nhưng vẫn bị Độc Cô Vô Song bắt được:"Thế nào?"
"Chẳng lẽ...bệ hạ đang ở ngự hoa viên?"
- ---------------------------
Đúng như Độc Cô Vô Song suy đoán, Kỉ Tình thật sự đang ở ngự hoa viên. Hơn nữa, còn vô cùng thích ý.
Y biếng nhác nằm tựa trên ghế dài, hai bên lại có hầu cận dựng sẵn lều che cùng quạt lông. Dù đang giữa trưa nắng nóng, nhưng không khí quanh thân vẫn vô cùng mát mẻ dễ chịu.
Xa xa, lại có một đoàn vũ cơ đang tấu nhạc, nhảy múa. Tuy không gọi là quốc sắc thiên hương, nhưng đều là mỗi người mỗi vẻ. Mang theo ý cảnh riêng biệt.
[.....................] Tại sao bỗng dưng lại phát hiện, ký chủ so với nguyên chủ lại càng giống hôn quân hơn vậy chứ?
[ Ký chủ, chỉ còn chưa đến 5 tháng, ngươi sẽ phải chết rồi!] Nên mau mau đứng dậy, tranh thủ làm nhiệm vụ đi!
"Bệ hạ."
Hé miệng, ngậm lấy bồ đào đã được lột vỏ mà nữ quan đưa tới, Kỉ Tình liền hơi nheo mắt lại, nghĩ thầm:"Nhanh như vậy đã sắp qua 1 tháng rồi sao? Xem ra..."
"Phải cố gắng hưởng thụ nhiều thêm một chút mới được."
[..................]
Đúng lúc này, ngay khi hệ thống đã hoàn toàn chết tâm, muốn cùng Kỉ Tình tuyệt giao. Thì đằng xa, một giọng nói vô bi vô hỷ liền đã vang lên:"Bệ hạ đúng là thật có nhã hứng."
Nhấc tay, ra hiệu nhạc công cùng vũ cơ dừng lại, lúc này, Kỉ Tình mới từ trên ghế dài ngồi dậy, liếc mắt liền đã từ trong đám người tìm được thân ảnh của chủ nhân giọng nói.
Dù sao, toàn bộ người ở đây, cũng chỉ có một mình hắn ngồi xe lăn...
"Thần đệ tham kiến bệ hạ, bệ hạ thọ như thiên tề, long thể an khang." Rõ ràng trên mặt đang cười, nhưng ý cười trong mắt Độc Cô Vô Song lại vô cùng rét lạnh. Giọng nói tựa hồ cũng có giấu kim.
"Thần vốn tưởng, bệ hạ nhất định đang lao lực vì triều chính, muôn dân. Nhưng không ngờ rằng, vẫn còn có tâm tình ở đây thưởng thức ca múa."
Độc Cô Vô Song cũng không hiểu được, tại sao nhìn thấy một màn này, bản thân lại giống như ăn vào một chén ớt, vừa cay lại vừa nóng. Chỉ muốn...Chỉ muốn...
Chỉ muốn cái gì?
Bị suy nghĩ nào đó vừa vô thức lóe lên trong lòng làm toát mồ hôi, Độc Cô Vô Song liền vội vã đem nó vứt đi, ép buộc bản thân không đi suy nghĩ nữa.
Lúc này, ở đối diện, nghe thấy lời nói của Độc Cô Vô Song, Kỉ Tình cũng không tức giận. Ánh mắt chỉ khẽ đảo qua người hắn, liền đã rơi vào trên thân của Lưu Đức đang co đầu rụt cổ bên cạnh:"Đây là thế nào? Ngươi kháng lệnh của trẫm?"
"Bệ hạ, oan ức quá! Nô tài thật sự đã cố hết sức ngăn cản Ninh thân vương rồi, nhưng ngài ấy...ngài ấy cứ nhất định phải đi tới đây." Vội vàng quỳ xuống, Lưu Đức chỉ cảm thấy vô cùng oan uổng.
Dù sao, cũng không thể để ông cho người đem Ninh thân vương đuổi ra khỏi cửa ngự hoa viên được đi?
Bệ hạ trước kia sủng ái Ninh thân vương như vậy, lỡ một ngày nào đó, Ninh thân vương có thể trở mình. Kia bây giờ ông đắc tội hắn, chẳng phải kết cục sẽ rất thê thảm à?
Cũng không thật sự muốn trách phạt Lưu Đức. Nhưng tâm tình thưởng nhạc đã bị cắt đứt, Kỉ Tình cũng liền dứt khoát đứng dậy, chuẩn bị li khai.
Nhìn thấy y hoàn toàn ngó lơ chính mình, đổi lại thành năm năm về trước, Độc Cô Vô Song khẳng định sẽ rất vui mừng. Nhưng bây giờ, hắn lại đột ngột phát hiện, bản thân đã sớm không thể thản nhiên như trước kia...
"Bệ hạ."
"Có chuyện gì?" Ngoái đầu, ngữ khí của Kỉ Tình lúc này thật sự là rất "không thân thiện".
Khóe môi mấp máy, lời muốn nói ra, đều bị chút lý trí cuối cùng ngăn chặn lại. Độc Cô Vô Song chỉ có thể đạm mạc đổi lời:"Bệ hạ đi thong thả. Thần đệ xin phép cáo lui."
Dứt lời, cũng không phiền tới Lưu Đức, Độc Cô Vô Song liền đã tự mình lăn bánh xe lăn, muốn rời đi.
Chỉ là, sau lưng lại bỗng dưng truyền tới một loạt tiếng bước chân. Chưa để Độc Cô Vô Song kịp phản ứng, ghế ngồi của xe lăn liền đã bị người dùng sức giữ lại.
Theo sau đó, Độc Cô Vô Song chỉ cảm thấy ánh sáng bị người chắn mất. Cơ thể cũng bị người cưỡng ép ôm lên.
"Đúng là phiền chết." Đem Độc Cô Vô Song bế lên, Kỉ Tình cuối cùng cũng không khống chế được nữa mà thấp giọng mắng mỏ.
Đương nhiên, người bị mắng cũng không phải Độc Cô Vô Song, mà chính là hệ thống đang không ngừng vo ve trong đầu y.
[ Ký chủ, làm rất khá, cứ cố gắng phát huy nha, bổn hệ thống tin tưởng ngươi!] Dù bị mắng, nhưng hệ thống quả thật là đau nhức vẫn thấy vui sướng.
Lần này, bởi vì không tình nguyện, Kỉ Tình cũng không giống lần trước...ừm, "dịu dàng ôn nhu" mà bế công chúa. Trái lại, lại cường thế đem Độc Cô Vô Song vát ở trên vai, tựa như vát bao gạo.
"Bệ hạ..." Khung cảnh trước mắt đột ngột đảo ngược, Độc Cô Vô Song liền vội vã dùng tay giữ lấy vạt áo sau lưng của Kỉ Tình.
Cho rằng hắn muốn kháng nghị, Kỉ Tình liền xẵng giọng, mang theo uy hiếp vỗ vỗ hông hắn:"Còn dám nhúc nhích, có tin hay không, trẫm liền đánh mông của ngươi ngay tại đây?"
**Sư tôn, thỉnh bảo hộ cái mông của mình!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook