[Xuyên Nhanh] Tra Nam Tẩy Trắng
-
Chương 23: Em Vợ, Chớ Sợ (22)
Chỉ là, phản ứng của Kỉ Tình lại khiến Cố Thừa Trạch cảm thấy không vui. Hắn cúi đầu, ghé vào bên tai y, giọng nói vô cùng trầm khàn:"Kỉ Tình, âm thanh của anh thật dễ nghe. Làm nó sắp không nhịn nổi..."
Phảng phất để giảng giải rõ hơn "nó" là gì, Cố Thừa Trạch liền bắt lấy hai bàn tay đang bị trói chặt của Kỉ Tình, đặt vào trên hạ thân đang phồng lên thấy rõ của mình.
Đầu óc bị khoái cảm đáng sợ ở dưới thân làm mơ hồ, nhưng dù vậy, nhận thấy kích thước không thể tưởng nổi cùng độ ấm của thứ trong lòng bàn tay. Kỉ Tình vẫn là hoảng sợ không ngớt.
"Không...không được..."
Kỉ Tình lắc đầu, âm thanh có chút nức nở không rõ. Mắt phượng tựa như phủ lên một tầng hơi nước, mong manh lại mị hoặc, làm người chỉ muốn hung hăng chà đạp y nhiều hơn.
Lúc này, Cố Thừa Trạch cũng đã cho vào tận ngón tay thứ ba, khiến huyệt khẩu nho nhỏ bị căng ra hết cỡ, thoạt nhìn vừa đáng thương lại vừa dâm m.ĩ bất kham.
Hạ thân vừa trướng lại vừa đau, rốt cuộc, không khống chế nổi dục hỏa nữa, Cố Thừa Trạch liền chầm chậm đem ngón tay từ trong thông đạo chật hẹp đó rút ra. Đồng thời lại tự mình cởi quần.
"Mau dừng lại, cậu có biết bản thân đang phạm tội cưỡng dâm hay không?!!" Nhìn Cố Thừa Trạch giải khai khóa quần, Kỉ Tình vừa sợ lại vừa giận, vội vã thều thào đe doạ, một bên lại gấp rút suy nghĩ đối sách.
Y muốn cho Cố Thừa Trạch nhìn nhận sự thật, rằng y cũng không phải là nữ chính ngốc bạch ngọt trong tiểu thuyết ngôn tình, bị người cưỡng ép còn ngậm ngùi chịu đựng. Y nhất định sẽ tố cáo hắn!
"Tôi biết chính mình đang làm gì. Cũng biết, nếu bị tố cáo, tôi sẽ phải ngồi tù." Không chỉ không bị dọa, Cố Thừa Trạch trái lại còn gật đầu tán đồng.
Thế nhưng, dù biết vậy thì cũng đã sao? Hiện tại, hắn chỉ biết, bản thân muốn có được người dưới thân, mỗi tế bào trong cơ thể đều đang nóng nảy muốn y, thế liền đủ rồi.
Chuyện sau này, để sau này lại tính, quyết không hối hận.
Lúc này, Cố Thừa Trạch cũng đã đem phân thân cứng rắn như thiết của mình lấy ra. Trong nháy mắt nhìn thấy nó, Kỉ Tình liền bị dọa đến ngừng thở một chút, ngay sau đó, sắc mặt liền lập tức tái nhợt.
Lớn...lớn như vậy? Thậm chí, sắp sửa to hơn một nửa cổ tay của y!
"Cố Thừa Trạch, để tôi nói cậu nghe việc này, có lẽ cậu không biết, khả năng mắc phải HIV giữa nam và nam so với nam và nữ cao hơn rất nhiều... Không dối gạt cậu, trước kia ra vào quán bar quá nhiều, tôi cũng không biết liệu chính mình có mắc phải HIV không."
Thời khắc này, Kỉ Tình thuần túy là đang trợn mắt nói láo. Bởi vì nguyên chủ mặc dù cờ bạc, rượu chè, nhưng trên thực chất vẫn còn là xử nam, làm sao lại có thể nhiễm HIV được chứ?
Chỉ là, nếu không dùng luật pháp ước thúc Cố Thừa Trạch được, vậy thì cũng chỉ có thể đem mạng ra nói, y cũng không tin hắn còn có thể dửng dưng.
Quả nhiên, nghe được lời này của Kỉ Tình, động tác của Cố Thừa Trạch liền vẫn hơi ngừng lại một chút. Ngay khi Kỉ Tình cảm thấy chính mình còn có hi vọng, thì hắn lại vươn tay, tiếp tục từ trong đống đồ vật loạn thất bát tao kia lấy tới một món đồ vật.
Bởi vì một bàn tay đang đem hai tay Kỉ Tình áp chế, tay còn lại lại đang cầm vật này, Cố Thừa Trạch cũng chỉ có thể hữu ý vô tình đưa nó đến bên miệng, dùng răng xé ra, mang theo một cỗ khí chất tà tứ.
"Không sao, chúng ta có "bao"."
Đem đồ vật bên trong bao bì giống với kẹo dâu này lấy ra, Cố Thừa Trạch liền đem nó đeo vào trên tiểu huynh đệ của mình dưới ánh mắt trăn trối của Kỉ Tình:"Đáng tiếc trong khách sạn chỉ chuẩn bị sẵn một loại này."
"Nếu lần sau còn có cơ hội, tôi sẽ để anh lựa chọn hương vị mình thích."
Tim đập thình thịch, đối với bộ dạng dầu muối không ăn của Cố Thừa Trạch, Kỉ Tình thật sự đã bó tay. Chỉ có thể nhìn hắn đem phần đầu của vật cự đại kia đặt vào trước huyệt khẩu vẫn còn đang dính chất bôi trơn của mình, trên dưới ma sát một chút liền từ từ thâm nhập.
"A..." Đau đớn từ hạ thể truyền tới, làm Kỉ Tình đau đến rít khí lạnh liên tục, có cảm giác sắp bị phá rách thành từng mảnh.
So với y, cảm giác của Cố Thừa Trạch lại hoàn toàn trái ngược. Tuy ngăn cách bởi một tầng cao su mỏng, nhưng hắn vẫn như cũ có thể cảm nhận được khoái cảm ngập trời mà nơi tiêu hồn kia mang tới. Cứ như vậy một đường tiến thẳng vào trong.
"Ách...a..." Dị vật hung hăng tiến vào, trong miệng Kỉ Tình lại lần nữa phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn. Lúc này, thứ đó đã triệt để sát nhập vào trong thân thể y, đem mị huyệt cưỡng ép lấp đầy.
Đưa tay lau đi mồ hôi trên trán y, nhìn y bởi vì thống khổ mà nhíu chặt mi mày, Cố Thừa Trạch vừa đau lòng, lại vừa mê luyến bắt đầu hôn lên khắp nơi trên mặt y, thầm thì gọi:"Kỉ Tình...Kỉ Tình..."
"Cút đi..." Toàn thân vô lực, song, Kỉ Tình vẫn cố gắng từ trong cổ họng phun ra hai chữ này. Nghiêng mặt né tránh nụ hôn của Cố Thừa Trạch.
Bị y chối từ, Cố Thừa Trạch cũng không hề phát giận, mà chỉ luồn tay xuống lưng của y, dùng môi lưỡi dần dần mô tả xuống phía dưới. Đồng thời, hông cũng bắt đầu nhẹ nhàng di động.
Cảm giác đau đớn vừa mới dịu đi, bởi vì động tác của hắn lại như tro tàn lại cháy, lần nữa bao phủ đầu óc Kỉ Tình.
Cho đến khi cảm giác trướng rát dần dần trôi đi, thay vào đó, một cỗ điện lưu lại bắt đầu từ nơi giao hợp lại nhanh chóng phát tán ra khắp cơ thể, mới khiến y không còn dư lực đi suy nghĩ gì nữa. Hoàn toàn bị kỹ thuật đi từ thô sơ đến hoàn hảo của Cố Thừa Trạch chi phối.
**TG2 mọi người đoán xem mục tiêu công lược của sư tôn sẽ là ai?
Phảng phất để giảng giải rõ hơn "nó" là gì, Cố Thừa Trạch liền bắt lấy hai bàn tay đang bị trói chặt của Kỉ Tình, đặt vào trên hạ thân đang phồng lên thấy rõ của mình.
Đầu óc bị khoái cảm đáng sợ ở dưới thân làm mơ hồ, nhưng dù vậy, nhận thấy kích thước không thể tưởng nổi cùng độ ấm của thứ trong lòng bàn tay. Kỉ Tình vẫn là hoảng sợ không ngớt.
"Không...không được..."
Kỉ Tình lắc đầu, âm thanh có chút nức nở không rõ. Mắt phượng tựa như phủ lên một tầng hơi nước, mong manh lại mị hoặc, làm người chỉ muốn hung hăng chà đạp y nhiều hơn.
Lúc này, Cố Thừa Trạch cũng đã cho vào tận ngón tay thứ ba, khiến huyệt khẩu nho nhỏ bị căng ra hết cỡ, thoạt nhìn vừa đáng thương lại vừa dâm m.ĩ bất kham.
Hạ thân vừa trướng lại vừa đau, rốt cuộc, không khống chế nổi dục hỏa nữa, Cố Thừa Trạch liền chầm chậm đem ngón tay từ trong thông đạo chật hẹp đó rút ra. Đồng thời lại tự mình cởi quần.
"Mau dừng lại, cậu có biết bản thân đang phạm tội cưỡng dâm hay không?!!" Nhìn Cố Thừa Trạch giải khai khóa quần, Kỉ Tình vừa sợ lại vừa giận, vội vã thều thào đe doạ, một bên lại gấp rút suy nghĩ đối sách.
Y muốn cho Cố Thừa Trạch nhìn nhận sự thật, rằng y cũng không phải là nữ chính ngốc bạch ngọt trong tiểu thuyết ngôn tình, bị người cưỡng ép còn ngậm ngùi chịu đựng. Y nhất định sẽ tố cáo hắn!
"Tôi biết chính mình đang làm gì. Cũng biết, nếu bị tố cáo, tôi sẽ phải ngồi tù." Không chỉ không bị dọa, Cố Thừa Trạch trái lại còn gật đầu tán đồng.
Thế nhưng, dù biết vậy thì cũng đã sao? Hiện tại, hắn chỉ biết, bản thân muốn có được người dưới thân, mỗi tế bào trong cơ thể đều đang nóng nảy muốn y, thế liền đủ rồi.
Chuyện sau này, để sau này lại tính, quyết không hối hận.
Lúc này, Cố Thừa Trạch cũng đã đem phân thân cứng rắn như thiết của mình lấy ra. Trong nháy mắt nhìn thấy nó, Kỉ Tình liền bị dọa đến ngừng thở một chút, ngay sau đó, sắc mặt liền lập tức tái nhợt.
Lớn...lớn như vậy? Thậm chí, sắp sửa to hơn một nửa cổ tay của y!
"Cố Thừa Trạch, để tôi nói cậu nghe việc này, có lẽ cậu không biết, khả năng mắc phải HIV giữa nam và nam so với nam và nữ cao hơn rất nhiều... Không dối gạt cậu, trước kia ra vào quán bar quá nhiều, tôi cũng không biết liệu chính mình có mắc phải HIV không."
Thời khắc này, Kỉ Tình thuần túy là đang trợn mắt nói láo. Bởi vì nguyên chủ mặc dù cờ bạc, rượu chè, nhưng trên thực chất vẫn còn là xử nam, làm sao lại có thể nhiễm HIV được chứ?
Chỉ là, nếu không dùng luật pháp ước thúc Cố Thừa Trạch được, vậy thì cũng chỉ có thể đem mạng ra nói, y cũng không tin hắn còn có thể dửng dưng.
Quả nhiên, nghe được lời này của Kỉ Tình, động tác của Cố Thừa Trạch liền vẫn hơi ngừng lại một chút. Ngay khi Kỉ Tình cảm thấy chính mình còn có hi vọng, thì hắn lại vươn tay, tiếp tục từ trong đống đồ vật loạn thất bát tao kia lấy tới một món đồ vật.
Bởi vì một bàn tay đang đem hai tay Kỉ Tình áp chế, tay còn lại lại đang cầm vật này, Cố Thừa Trạch cũng chỉ có thể hữu ý vô tình đưa nó đến bên miệng, dùng răng xé ra, mang theo một cỗ khí chất tà tứ.
"Không sao, chúng ta có "bao"."
Đem đồ vật bên trong bao bì giống với kẹo dâu này lấy ra, Cố Thừa Trạch liền đem nó đeo vào trên tiểu huynh đệ của mình dưới ánh mắt trăn trối của Kỉ Tình:"Đáng tiếc trong khách sạn chỉ chuẩn bị sẵn một loại này."
"Nếu lần sau còn có cơ hội, tôi sẽ để anh lựa chọn hương vị mình thích."
Tim đập thình thịch, đối với bộ dạng dầu muối không ăn của Cố Thừa Trạch, Kỉ Tình thật sự đã bó tay. Chỉ có thể nhìn hắn đem phần đầu của vật cự đại kia đặt vào trước huyệt khẩu vẫn còn đang dính chất bôi trơn của mình, trên dưới ma sát một chút liền từ từ thâm nhập.
"A..." Đau đớn từ hạ thể truyền tới, làm Kỉ Tình đau đến rít khí lạnh liên tục, có cảm giác sắp bị phá rách thành từng mảnh.
So với y, cảm giác của Cố Thừa Trạch lại hoàn toàn trái ngược. Tuy ngăn cách bởi một tầng cao su mỏng, nhưng hắn vẫn như cũ có thể cảm nhận được khoái cảm ngập trời mà nơi tiêu hồn kia mang tới. Cứ như vậy một đường tiến thẳng vào trong.
"Ách...a..." Dị vật hung hăng tiến vào, trong miệng Kỉ Tình lại lần nữa phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn. Lúc này, thứ đó đã triệt để sát nhập vào trong thân thể y, đem mị huyệt cưỡng ép lấp đầy.
Đưa tay lau đi mồ hôi trên trán y, nhìn y bởi vì thống khổ mà nhíu chặt mi mày, Cố Thừa Trạch vừa đau lòng, lại vừa mê luyến bắt đầu hôn lên khắp nơi trên mặt y, thầm thì gọi:"Kỉ Tình...Kỉ Tình..."
"Cút đi..." Toàn thân vô lực, song, Kỉ Tình vẫn cố gắng từ trong cổ họng phun ra hai chữ này. Nghiêng mặt né tránh nụ hôn của Cố Thừa Trạch.
Bị y chối từ, Cố Thừa Trạch cũng không hề phát giận, mà chỉ luồn tay xuống lưng của y, dùng môi lưỡi dần dần mô tả xuống phía dưới. Đồng thời, hông cũng bắt đầu nhẹ nhàng di động.
Cảm giác đau đớn vừa mới dịu đi, bởi vì động tác của hắn lại như tro tàn lại cháy, lần nữa bao phủ đầu óc Kỉ Tình.
Cho đến khi cảm giác trướng rát dần dần trôi đi, thay vào đó, một cỗ điện lưu lại bắt đầu từ nơi giao hợp lại nhanh chóng phát tán ra khắp cơ thể, mới khiến y không còn dư lực đi suy nghĩ gì nữa. Hoàn toàn bị kỹ thuật đi từ thô sơ đến hoàn hảo của Cố Thừa Trạch chi phối.
**TG2 mọi người đoán xem mục tiêu công lược của sư tôn sẽ là ai?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook