Xuyên Nhanh Tôi Và Chồng Là Kết Hôn Giả
-
Chương 20: Chắc Tôi Tin!
Nhóm dịch: Bánh Bao
Khúc Thanh Thanh lẳng lặng nhìn thần sắc thay đổi của Dương Hướng Thành.
Dương Hướng Thành liếc khúc Thanh Thanh một cái, vô số ý nghĩ xoay tròn trong đầu, anh ta phải chọn ra một người thích hợp nhất mới được.
“Làm sao, không giải thích được à?” Khúc Thanh Thanh lên tiếng hỏi.
“Không phải,...” Dương Hướng Thành bắt đầu ấp ủ.
“Cái gì?”
“Là em hiểu lầm rồi, nữ nhân ngu xuẩn anh nói kia không phải em, là Chu Ninh.”
“Chu Ninh là ai?” Khúc Thanh Thanh hỏi.
“Bạn thân của em, em quên rồi sao?”
Khúc Thanh Thanh suy nghĩ một chút, nhớ tới Chu Ninh này, cô ta là bạn học hồi đại học với nguyên chủ, chí thú tương hợp mà trở thành bạn thân.
Chẳng qua quan hệ bạn thân không duy trì được bao lâu, hai người đã cãi nhau.
Hơn nữa còn là bởi vì Dương Hướng Thành.
“Em cũng biết mà, cô ta coi trọng anh.” Dương Hướng Thành nói.
“Thì sao?”
“Anh khẳng định mình không thích cô ta, điểm ấy anh đều đã nói với em rồi, khoảng thời gian đó em cũng thường xuyên mắng cô ta, vừa rồi là anh không cẩn thận lỡ lời.”
“Cho nên là lỗi của tôi?” Khúc Thanh Thanh hỏi.
“Không phải, là cô ta lại bám lấy anh, cô ta...”
“Dương Hướng Thành.” Khúc Thanh Thanh đoạt lời: “Trước khi nói dối anh có viết bản thảo không?”
“Ý em là sao?” Dương Hướng Thành trong lúc nhất thời không hiểu ý tứ của Khúc Thanh Thanh.
“Chu Ninh đang ở nước ngoài.”
“Cô ta đang ở nước ngoài?” Dương Hướng Thành cũng không biết chuyện này.
“Anh không biết chứ gì? Chồng hiện tại của cô ấy to cao, đẹp trai, giàu có và đặc biệt cưng chiều cô ấy.”
Ngụ ý là mù mắt mới có thể thích loại đàn ông cạn bã như Dương Hướng Thành anh, vừa nghèo vừa cặn bã.
Dương Hướng Thành trong nháy mắt xấu hổ, sắc mặt không dễ nhìn.
Khúc Thanh Thanh vẻ mặt như thường hỏi: “Giờ thì anh thừa nhận mắng tôi đúng không?”
“Thanh Thanh, không phải, anh——”
“Đúng đó, tôi là một người kẻ ngu ngốc.” Khúc Thanh Thanh đứng trên cao, ánh mắt thản nhiên nhìn Dương Hướng Thành, nói: “Tôi ngu xuẩn ở chỗ chuyện gì cũng lựa chọn tin tưởng anh, kết quả bị anh giở trò xoay đi xoay lại.”
Dương Hướng Thành: “Anh không lừa em.”
Khúc Thanh Thanh lẳng lặng nhìn thần sắc thay đổi của Dương Hướng Thành.
Dương Hướng Thành liếc khúc Thanh Thanh một cái, vô số ý nghĩ xoay tròn trong đầu, anh ta phải chọn ra một người thích hợp nhất mới được.
“Làm sao, không giải thích được à?” Khúc Thanh Thanh lên tiếng hỏi.
“Không phải,...” Dương Hướng Thành bắt đầu ấp ủ.
“Cái gì?”
“Là em hiểu lầm rồi, nữ nhân ngu xuẩn anh nói kia không phải em, là Chu Ninh.”
“Chu Ninh là ai?” Khúc Thanh Thanh hỏi.
“Bạn thân của em, em quên rồi sao?”
Khúc Thanh Thanh suy nghĩ một chút, nhớ tới Chu Ninh này, cô ta là bạn học hồi đại học với nguyên chủ, chí thú tương hợp mà trở thành bạn thân.
Chẳng qua quan hệ bạn thân không duy trì được bao lâu, hai người đã cãi nhau.
Hơn nữa còn là bởi vì Dương Hướng Thành.
“Em cũng biết mà, cô ta coi trọng anh.” Dương Hướng Thành nói.
“Thì sao?”
“Anh khẳng định mình không thích cô ta, điểm ấy anh đều đã nói với em rồi, khoảng thời gian đó em cũng thường xuyên mắng cô ta, vừa rồi là anh không cẩn thận lỡ lời.”
“Cho nên là lỗi của tôi?” Khúc Thanh Thanh hỏi.
“Không phải, là cô ta lại bám lấy anh, cô ta...”
“Dương Hướng Thành.” Khúc Thanh Thanh đoạt lời: “Trước khi nói dối anh có viết bản thảo không?”
“Ý em là sao?” Dương Hướng Thành trong lúc nhất thời không hiểu ý tứ của Khúc Thanh Thanh.
“Chu Ninh đang ở nước ngoài.”
“Cô ta đang ở nước ngoài?” Dương Hướng Thành cũng không biết chuyện này.
“Anh không biết chứ gì? Chồng hiện tại của cô ấy to cao, đẹp trai, giàu có và đặc biệt cưng chiều cô ấy.”
Ngụ ý là mù mắt mới có thể thích loại đàn ông cạn bã như Dương Hướng Thành anh, vừa nghèo vừa cặn bã.
Dương Hướng Thành trong nháy mắt xấu hổ, sắc mặt không dễ nhìn.
Khúc Thanh Thanh vẻ mặt như thường hỏi: “Giờ thì anh thừa nhận mắng tôi đúng không?”
“Thanh Thanh, không phải, anh——”
“Đúng đó, tôi là một người kẻ ngu ngốc.” Khúc Thanh Thanh đứng trên cao, ánh mắt thản nhiên nhìn Dương Hướng Thành, nói: “Tôi ngu xuẩn ở chỗ chuyện gì cũng lựa chọn tin tưởng anh, kết quả bị anh giở trò xoay đi xoay lại.”
Dương Hướng Thành: “Anh không lừa em.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook