Xuyên Nhanh Tôi Và Chồng Là Kết Hôn Giả
-
Chương 18: Ai Ly Hôn?
Nhóm dịch: Bánh Bao
Phu nhân Khúc Thanh Thanh cũng không biết tâm tư của bảo mẫu.
Sau khi ra khỏi khu phố, cô bắt taxi đến cửa quán cà phê.
Lần này cô đã thanh toán bằng điện thoại di động của mình, yêu cầu người lái xe quét mã.
Sau khi xuống xe, Khúc Thanh Thanh đi thẳng lên tầng hai của quán cà phê.
Đi về phía tòa nhà 36 đã hẹn, cô thấy Dương Hướng Thành đã tới.
Anh ta cố ý ăn diện một phen, nhìn qua như mặt người dạ thú, đang nhàn nhã nhìn xuống dưới lầu, nói với điện thoại di động: “Tôi và người phụ nữ ngu xuẩn kia chỉ là gặp nhau chơi đùa, yên tâm đi, cô ta tùy hứng thế đây, lát nữa nhìn thấy tôi, không đến một tháng chắc chắn sẽ ly hôn với chồng.”
Khúc Thanh Thanh nghe vậy lên tiếng: “Ai ly hôn với chồng vậy?”
Nghe được âm thanh quen thuộc, Dương Hướng Thành quay đầu lại, nhìn thấy một nữ nhân mảnh khảnh minh diễm, trong mắt lúc này hiện lên vẻ kinh diễm, hỏi: “Là em sao?”
“Anh nói tôi là ai?” Khúc Thanh Thanh hơi nhướng mày, hỏi.
Giọng nói này là Khúc, Khúc, Khúc Thanh Thanh?!
Dương Hướng Thành nhất thời sửng sốt, cũng mặc kệ điện thoại di động bên kia nói cái gì.
Trong lúc nhất thời anh ta ngây người.
Anh ta quen biết Khúc Thanh Thanh một khoảng thời gian, kiến thức đều là trang phục kỳ quái của Khúc Thanh Thanh, nói thật rất xấu, anh ta nể mặt mấy trăm triệu tiền ly hôn của Phó Thương Niên, mới nhắm mắt nói lời ngọt ngào với Khúc Thanh Thanh.
Trong lòng thì ghê tởm vô cùng.
Không nghĩ tới Khúc Thanh Thanh lại xinh đẹp như vậy.
Không có lớp trang điểm đậm che đậy, làn da của cô trắng như tuyết non, ngũ quan cực kỳ tinh xảo.
Hơn nữa đôi mắt kia, giống như thổi đi bụi bặm, trở nên trong suốt làm sao.
Mặc áo len dệt kim thu eo màu be, váy ống thẳng màu xanh lam, dưới chân là một đôi giày ngắn màu be kết kiểu dáng đẹp, mái tóc dài bồng bềnh xõa xõa ra sau đầu, mấy sợi tóc nhuộm cũng giấu vào trong tóc đen.
Cả người nhìn qua cao quý dịu dàng, lại không mất đi vẻ xinh đẹp.
Anh ta chưa bao giờ thấy một người phụ nữ đẹp như vậy.
Đây, đây đúng là Khúc Thanh Thanh sao?
Phu nhân Khúc Thanh Thanh cũng không biết tâm tư của bảo mẫu.
Sau khi ra khỏi khu phố, cô bắt taxi đến cửa quán cà phê.
Lần này cô đã thanh toán bằng điện thoại di động của mình, yêu cầu người lái xe quét mã.
Sau khi xuống xe, Khúc Thanh Thanh đi thẳng lên tầng hai của quán cà phê.
Đi về phía tòa nhà 36 đã hẹn, cô thấy Dương Hướng Thành đã tới.
Anh ta cố ý ăn diện một phen, nhìn qua như mặt người dạ thú, đang nhàn nhã nhìn xuống dưới lầu, nói với điện thoại di động: “Tôi và người phụ nữ ngu xuẩn kia chỉ là gặp nhau chơi đùa, yên tâm đi, cô ta tùy hứng thế đây, lát nữa nhìn thấy tôi, không đến một tháng chắc chắn sẽ ly hôn với chồng.”
Khúc Thanh Thanh nghe vậy lên tiếng: “Ai ly hôn với chồng vậy?”
Nghe được âm thanh quen thuộc, Dương Hướng Thành quay đầu lại, nhìn thấy một nữ nhân mảnh khảnh minh diễm, trong mắt lúc này hiện lên vẻ kinh diễm, hỏi: “Là em sao?”
“Anh nói tôi là ai?” Khúc Thanh Thanh hơi nhướng mày, hỏi.
Giọng nói này là Khúc, Khúc, Khúc Thanh Thanh?!
Dương Hướng Thành nhất thời sửng sốt, cũng mặc kệ điện thoại di động bên kia nói cái gì.
Trong lúc nhất thời anh ta ngây người.
Anh ta quen biết Khúc Thanh Thanh một khoảng thời gian, kiến thức đều là trang phục kỳ quái của Khúc Thanh Thanh, nói thật rất xấu, anh ta nể mặt mấy trăm triệu tiền ly hôn của Phó Thương Niên, mới nhắm mắt nói lời ngọt ngào với Khúc Thanh Thanh.
Trong lòng thì ghê tởm vô cùng.
Không nghĩ tới Khúc Thanh Thanh lại xinh đẹp như vậy.
Không có lớp trang điểm đậm che đậy, làn da của cô trắng như tuyết non, ngũ quan cực kỳ tinh xảo.
Hơn nữa đôi mắt kia, giống như thổi đi bụi bặm, trở nên trong suốt làm sao.
Mặc áo len dệt kim thu eo màu be, váy ống thẳng màu xanh lam, dưới chân là một đôi giày ngắn màu be kết kiểu dáng đẹp, mái tóc dài bồng bềnh xõa xõa ra sau đầu, mấy sợi tóc nhuộm cũng giấu vào trong tóc đen.
Cả người nhìn qua cao quý dịu dàng, lại không mất đi vẻ xinh đẹp.
Anh ta chưa bao giờ thấy một người phụ nữ đẹp như vậy.
Đây, đây đúng là Khúc Thanh Thanh sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook