EDIT: Morticia - Vee Chimtee.

Nguyên Hòa Đế đột nhiên đưa Thập nhị hoàng tử từ lãnh cung ra, khiến những hoàng tử khác khẩn trương một chút.

Cũng không xem Thập nhị hoàng tử là đối thủ, mà trong lúc mấu chốt, bất kỳ hành động nào của Hoàng Thượng đều sẽ đem ra phân tích, phỏng đoán đến cuối cùng là muốn làm gì.

Triệu Dật xếp thứ mười hai, nhưng Nguyên Hòa Đế chỉ còn bảy hoàng tử sống sót, ngoại trừ Triệu Dật mới xếp vào, và Thập tam hoàng tử mới mười một tuổi, năm người khác đều đã trưởng thành, phía sau lại có thế lực nhà ngoại cùng kinh nghiệm tự thân dãy dụa, trong triều đình đã bám rễ chắc chắn, thành một cây cổ thụ.

Cho dù gió thổi cỏ lay thế nào, đều khiến người khác khẩn trương.

"Phụ hoàng nhốt hắn trong lãnh cung chục năm, mặc kệ không hỏi, bây giờ lại đột nhiên gióng trống khua chiêng đưa hắn về, có phải gần đây huynh đệ chúng ta bí mật huyên náo quá mức, phụ hoàng muốn cảnh cáo chúng ta?"
"Điện hạ nói đúng, có lẽ Hoàng Thượng có ý này, vậy chúng ta có cần thu liễm chút?"
"Không vội, nhìn những người khác có thu hay không, nếu không, không trách chúng, chúng ta cũng không cần làm con rùa đen rụt đầu."
"Vậy điện hạ, thập nhị hoàng tử có cần phái người..."
"Không cần, lúc Tiết gia tạo phản, phụ hoàng đã diệt trừ hết vây cách Tiết gia, sau này là tội thần, không quyền không thế, hắn không tạo nổi bọt nước gì! Bây giờ đang được phụ hoàng thương hại, nhưng thứ không đáng giá nhất trong cung là thương hại!"
...!
Mấy vị hoàng tử nhất trí, Triệu Dật chỉ là con của tội thần, còn bị nhốt trong lãnh cung mười hai năm, tới chữ còn không biết, ngay cả nói chuyện còn không lưu loát, phế vật, căn bản không đáng chú ý.

Mà lúc bọn họ đi gặp Thập nhị hoàng tử, sợ hãi rụt rè, nhát như chuột, nói chuyện còn rụt rè nhu nhược.

Nhìn bộ dạng này của hắn, ngay cả suy nghĩ coi hắn là kẻ thù cũng không có.

Chuyện Triệu Dật, Lâm Tô cũng nghe nói, nhưng sự chú ý của nàng so với mọi người khác nhau, cô vừa nghe sự tích Thập nhị hoàng từ đã cảm thấy vi diệu.

Sáo lộ này, sao lại giống kịch bản nam chính đáng thương chịu nhục, giả heo ăn thịt hổ thế nhỉ? Theo sáo lộ tiểu thuyết, khả năng Triệu Dật là nam chính thế giới này rồi.

Sau khi ra khỏi lãnh cung, nhận hết ức hiếp, không ai coi trọng hắn, không coi hắn là người, cuối cùng lại giẫm lên thi cốt, quần lâm thiên hạ.

Theo sáo lộ, hẳn là hắn còn có một nữ chính tương cứu trong lúc hoạn nạn, nàng ta làm bạn với hắn trong lúc quan trọng, là sắc thái duy nhất trong khoảng thời gian u ám nhất.


Nếu là ngọt sủng, thì nam chính chịu nhục rồi đăng lâm đại vị, không quản thiên hạ phản đối, chỉ cưới một người, phu thê tình thâm, cùng hưởng vạn dặm giang sơn, để lại một giai thoại.

Nếu là ngược luyến, không chừng nữ chính đã có chuyện, khiến nam chính hắc hóa, giết hết tất cả rồi đăng lâm đại vị.

Sau đó nữ chính xuất hiện, hai người bên nhau, càng yêu càng ngược, tác giả nhẫn tâm thì hoặc là một người chết, hoặc là cả hai đều chết.

Ít nhẫn tâm hơn thì ngược đến thương tích đầy mình, cuối cùng HE.

Lâm Tô cảm thấy phỏng đoán của mình rất hợp lí, lần này xuyên không, 003 không cho cô biết nhân vật chính là ai, cô chỉ cần tận chức tận trách làm nhân vật phản diện, cũng lưu ý những người xung quanh.

Thân phận của cô là đại gian thần, có thể khiến đại gian thần là Boss cuối màn, chỉ có thể là Hoàng đế, Nguyên Hòa Đế không phải, vậy chỉ có thể là đời sau của hoàng đế.

Mấy vị Hoàng tử còn lại lịch sử quá phổ thông, mẫu phi khỏe mạnh, ngoại gia có thế, không tính được sủng, nhưng cũng không bị ức hiếp.

Cho nên trước mắt, chỉ có nhóc đáng thương aka Triệu Dật là có đầy đủ yếu tố làm nam chính.

Đoán được, Lâm Tô cũng không định làm gì, cô bây giờ còn chưa đạt đến mức quyền thế đầy trời, Triệu Dật cũng mới chỉ là một đứa trẻ, còn chưa tới thời điểm phản kháng.

Trước hết cứ cho nhau thời gian trưởng thành đã, ví dụ nhưng cô phải trở thành đại gian thần, Triệu Dật phải ngồi lên hoàng vị đã?
Đến hẹn mười ngày với Phó Dĩnh Xuyên, nhưỡng rượu lần này của Lâm Tô không phải chỉ dùng phương pháp mà hệ thống cung cấp.

Thời gian mười ngày, tự mình làm men rượu, cất rượu, chắc chắn không đủ thời gian, cho nên cô trực tiếp ra ngoài mua rượu thành phẩm, tiến hành chiết xuất gia công.

Vì trình độ công nghệ hạn chế, cô chiết nhiều lần mới nâng lên 40 độ cồn.

Muốn độ cồn cao hơn chút, chỉ có thể cải tiến công cụ.

Nhưng lấy độ phổ biến của rượu ở thế giới này, hơn bốn mươi độ là cao rồi, dư sức hấp dẫn Phó Dĩnh Xuyên.


Cô không hẹn cụ thể, cho nên không biết khi nào hắn mới tới.

Nhưng Phó Dĩnh Xuyên không để cô đợi lâu, sáng sớm đã tới nhà.

"Phó mỗ mặt dày đến xin chén rượu." Phó Dĩnh Xuyên biếng nhác chắp tay thi lễ một cái.

Ba ngày trước hắn đã ngửi thấy mùi rượu, lòng vòng ngoài Lâm phủ mấy vòng, cuối cùng lại sợ tới quá sớm, Lâm đại nhân chê hắn không tuân ước định, không cho hắn uống rượu, mới miễn cưỡng nhẫn nại đợi.

Vừa đến lúc hẹn, nhịn không được, sáng sớm đã tới nhà.

Lâm Tô cười nói, "Mời vào, rượu ngon đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ người mê rượu tới nhấm nháp nữa thôi."
Phó Dĩnh Xuyên không nhiều lời, đi theo cô vào phòng khách.

Đợi người nâng cốc bưng lên, Lâm Tô tự mình rót cho hắn một chén.

Chỉ một chén, khiến Phó Dĩnh Xuyên phồng má trợn mắt.

Cái thứ trong chén, màu sắc trong veo, mát lạnh tinh khiết, mùi rượu kéo dài, chỉ riêng vẻ ngoài, đã ăn đứt đám rượu vàng đục ngầu ngoài kia! Lại ngửi mùi một chút, Phó Dĩnh Xuyên đã cảm thấy phiêu phiêu như có men say.

EDIT: Morticia - Vee Chimtee.

Hắn uống một ngụm, rượu theo hầu kết chảy vào lòng, hắn vui vẻ cười lớn, "Rượu ngon!"
Lâm Tô nhẹ nhàng cười một tiếng, lại rót cho hắn thêm một chén, hững hờ nhìn lướt qua giao diện nhiệm vụ, nhiệm vụ ngẫu nhiên: anh hùng Phó Dĩnh Xuyên, hoàn thành.

*
Mùa đông, gió lạnh thấu xương, tiểu thái giám dẫn đường rụt cổ lại, như con chim cút.

Lâm Tô tập võ đã lâu, nội lực tràn đầy, cho nên không thấy lạnh.


Lần này cô tiến cung, còn đem theo một vò rượu ngon dâng lên cho Hoàng thượng.

Phó Dĩnh Xuyên lúc chuẩn bị đi gần như mang hết rượu ngon của cô, một vò này, cô đã sớm giấu đi.

Làm gian thần giỏi vuốt mông ngựa, có đồ tốt thì trước hết phải dâng lên cho Hoàng Thượng.

Lúc cô tới, Nguyên Hòa Đế đang ăn cơm với Thập nhị hoàng tử.

Giống như để đền bù cho Triệu Dật mười hai năm qua thiếu thốn tình thương, khoảng thời gian này Nguyên Hòa Đế động chút lại chiêu Triệu Dật cùng ăn cơm, gắn kết tình phụ tử.

Mấy bị hoàng tử khác ban đầu còn ghen ghét, chỉ là nhìn bộ dạng bùn nhão không dính tường của Triệu Dật, thật sự không có tâm tư muốn tranh thủ với hắn.

Vào học một tháng, đừng nói là chữ, ngay cả cách cầm bút còn không được.

Mỗi thái phó dạy học cho hắn đều than dài than ngắn, ám chỉ gỗ mục thì không điêu khắc được.

Lần đầu học cưỡi ngựa, lại bị ngựa dọa cho ngất xỉu! Đến giờ còn chưa ra khỏi cung, thật sự là quá uất ức, ném hết mặt mũi Hoàng gia rồi!
Triệu Dật như thế này, thật sự làm người ta không phòng bị nổi.

Nhưng rơi vào mắt Lâm Tô, lại cảm thấy rất có vấn đề, biểu diễn như thế có hơi quá.

Nếu không phải trước kia người ta đã cho rằng hắn là phế vật thì lần giả dốt này đã sớm bị người ta nhìn ra.

Nhưng không trách hắn, dù sao lớn lên ở lãnh cung, tiếp xúc với người khác rất ít, lòng dạ Hoàng gia di truyền.

Qua một khoảng thời gian nữa, hắn có thể ngụy trang thiên y vô phùng.

"Ái khanh mau tới đây, đã dùng bữa chưa? Cùng ăn đi."
Cô đi vào, Nguyên Hòa Đế đã cao hứng chào hỏi cô.

Hai người quân thần bọn họ cùng chung chí hướng, ngược lại thường xuyên ăn cơm với nhau.

"Thần tạ ân điển của Hoàng Thượng." Lâm Tô không từ chối, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hoàng Thượng, vừa lúc đối diện Triệu Dật.


Triệu Dật trong khoảng thời gian này đã được Nguyên Hòa Đế tập bỏ tính rụt rè sợ hãi, nhưng vẫn cực kỳ nhát gan, Nguyên Hòa Đế không nói chuyện với hắn, hắn cũng không mở lời, ngoại trừ Lâm Tô mới đến, rất nhanh quét nhìn cô một cái, trước sau vẫn luôn cúi thấp đầu, tựa hồ nhìn thấy người lạ có chút bất an.

Nguyên Hòa Đế kiên nhẫn giới thiệu với hắn, "Đây là Hộ bộ tả thị lang, Lâm đại nhân.

Áo bông ngươi mặc trên người, là do hắn trồng.

Khoai tây ngươi thích ăn nhất, cũng do hắn trồng.

Lâm khanh, để bách tính thiên hạ ăn no mặc ấm, hắn là đệ nhất công thần Đại Hán ta!"
Lâm Tô khiêm tốn nói, "Hoàng thượng quá khen, thần không dám nhận."
Triệu Dật nhanh mắt nhìn Lâm Tô thêm một cái, trong mắt mang theo sùng bái, nhưng rất nhanh cúi đầu xuống, giống như không hề có ý tứ gì.

Mà vào lúc không ai để ý, trong mắt hắn hiện lên một mảnh u ám, Lâm Tô, hắn là Lâm Tô sao?
"...Ngươi là Hoàng đế ta thích nhất đấy! Ngươi có rất nhiều công tích đó! Hai mươi tuổi đăng cơ, ngày hai mươi ba – ba mươi tết, Lâm Tô cải cách khoa cử, sửa chữa đường, phát triển liên thông nam bắc...!Ngươi mở rộng khoai tây, bắp ngô, bông, giúp bách tính ăn no mặc ấm, còn phát minh ra xi măng, pha lê, cải tiến công cụ, cách tân kỹ thuật, là thời điểm phát triển vượt thời đại nhất trong lịch sử Hán quốc!"
Tiêu Tuyết còn nói, hắn phát triển khoai tây và bông, giúp bách tính ăn no mặc ấm, vậy chuyện Lâm Tô là như thế nào? Bông và khoai tây vậy mà do hắn trồng ra.

Đến cuối cùng là Tiêu Tuyết lừa hắn, hay vốn dĩ lịch sử nên như thế? Hay là nói...!Tiêu Tuyết chỉ là giấc mộng do hắn tưởng tượng ra?
Không, sẽ không, Tiêu Tuyết là thật, cô thật sự tồn tại, cô cũng sẽ không lừa dối mình!
Trong mắt Triệu Dật hiện lên ánh sáng điên cuồng, lại rất nhanh khôi phục.

Hắn không cho phép bất kì thứ gì phủ định Tiêu Tuyết xuất hiện, không cho phép sắc màu duy nhất trong cuộc đời mình chỉ là ảo giác...!Như vật, chỉ cần mình lên làm hoàng đế, tất cả đều được định đoạt như thế đúng không?
Đúng, chính là như vậy, hắn sẽ trở thành Hoàng đế mà nàng thích nhất, Hoàng đế thiên cổ được sùng bái nhất, mà Lâm Tô chỉ là xú đại gian thần!
Như vậy, có thể chứng minh Tiêu Tuyết từng xuất hiện?
Ở quận Giang Nam xa xôi, trong phủ Ngự Sử Tiêu đại nhân có chuyện xấu.

Con vợ cả đại tiểu thư ghen ghét thứ muội được sủng ái, trong cơn tức giận đẩy Ngũ tiểu thư sáu tuổi xuống hồ nước, Ngũ tiểu thư thân kiều thể yếu, mùa đông giá rét rơi xuống nước, sau khi được cứu lên lại khó thở, rồi lại sốt cao miết không khỏi, mắt thấy chuẩn bị đi điểm danh chỗ Diêm Vương, nhưng không nghĩ tới, nàng khó khăn vượt qua.

Tiêu Tuyết nhìn cánh tay nhỏ, nhếch miệng, nhỏ như vậy, đến khi nào nàng ta mới đi tìm Triệu Dật được? Suy nghĩ đi từ Giang Nam, đến kinh thành xa xôi, phụ thân còn không cho nàng ta ra ngoài.

Phụ thân cũng thiệt tình, khuyên nhủ thế nào ông cũng không chịu phụ tá cho Triệu Dật, cũng không nghĩ một chút, mình là con gái ông, còn có thể hại ông à? Lúc này đứng về phía Triệu Dật, tương lai Triệu Dật lên như diều gặp gió là chuyện trong tầm tay! Nếu không phải nàng biết trước tương lai, đi đâu tìm được cơ hội tốt như thế?
"Tiểu thư, ăn cơm." Nha hoàn Lục Thược bưng khay đi vào, "Hôm nay có khoai tây sợi đấy, trước kia tiểu thư thích nhất là ăn cái này!"
Tiêu Tuyết nghi ngờ bản thân nghe nhầm, "Ngươi nói gì? Khoai tây sợi?!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương