Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn
-
Chương 184: Thế giới 6: Xuyên tới Nữ nhi quốc (20)
Hoàng Thực Lâu là tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành. Món ăn ở đây nổi tiếng bởi sự độc đáo và đắt đỏ nên những người tới đây đều là những người có rất nhiều tiền.
Hoàng Thực Lâu không chỉ phục vụ mỗi thức ăn không, mà còn kinh doanh cả kỹ viện. Tuy nhiên nơi này ưu tiên phục vụ tầng lớp quý tộc, cho nên rất coi trọng sự văn nhã, những chàng trai vào đây có thể bán nghệ, có thể bán thân, hoặc có thể làm cả hai. Nhưng quan trọng bọn họ phải biết hành xử như một người có học thức. Điều đó khiến cho Hoàng Thực Lâu trong mắt người khác không còn giống như một kỹ viện rẻ tiền.
Vi Nhã cũng là khách quen ở đây. Mỗi chàng trai ở đây cô đều từng nói chuyện một hai câu. Bọn họ từng nghĩ mình có khả năng trở thành chủ nhân Yên vương phủ, cũng từng mong Vi Nhã chuộc bọn họ ra.
Nhưng bọn họ chờ đợi tới mòn mỏi, chỉ chờ được một hôn lễ hoành tráng giữa cô cùng đại công tử nhà họ Hà.
Đúng vậy!
Một người cao quý như Yên vương sao có thể để mắt tới bọn họ chứ? Cũng chẳng qua chỉ là nói một hai câu mà thôi!
Nhưng tới ngày hôm nay, nhìn thấy ánh mắt Yên vương nhìn nam nhân đó, bọn họ mới biết được trước đây chỉ là tự mình đa tình mà thôi.
Ánh mắt của Yên vương dành cho nam nhân đó, giống như trong mắt cô chỉ có mình hắn vậy.
Chủ quán là một bà lão ngoài năm mươi tuổi, đon đả ra ngoài chào hỏi: “Yên tiểu thư, lâu lắm rồi mới thấy ngài tới đây thăm chúng tôi đó nha. Từ lúc thành thân tới giờ là mất hút à!”
Vi Nhã cười lấy lệ: “Nên hôm nay ta đưa phu quân tới!”
Chủ quán nhìn Lăng Thiên đang đứng phía sau, liền khiếp sợ che miệng: “Hóa ra đây là công tử, thật sự anh tuấn. Chúc mừng Yên tiểu thư lấy được người đẹp!”
Lăng Thiên hơi giật giật khóe miệng.
Hai từ “người đẹp” gán lên người hắn có phải không thích hợp không?
“Sớm đã nghe nói phu thê hai người cầm sắt hòa hợp. Thật là ngưỡng mộ.”
Sau vài câu hàn huyên tâm sự, chủ quán liền gọi tiểu nhị đưa bọn họ lên lầu hai.
Lăng Thiên bước vào nhìn xung quanh.
Ở đây bày trí không tồi. Đồ ăn đồ uống bày biện đẹp mắt, lại còn có ánh nến.
Vi Nhã lấy ra một vò rượu thơm phức, mở nút ra, mùi rượu tỏa ra thơm phức.
“Đây là rượu hoa đào đích thân ta ủ mười năm rồi. Chàng uống thử đi! Ta chỉ ủ một vò này thôi đấy!”
Lăng Thiên nhấp một hơi hết chén rượu, liền khen ngon.
Vi Nhã xoay xoay cái chén trong tay, đôi mắt cụp xuống tiếc nuối vô hạn. Lăng Thiên đang thưởng thức rượu ngon, bất chợt cảm nhận được dáng vẻ im lặng bất thường của cô, rượu trong tay cũng không còn cảm thấy ngon nữa.
“A Thiên!”
A Thiên?
Cô ấy nhớ lại rồi sao?
Lăng Thiên hơi phân vân, chỉ là cô buột miệng gọi như vậy, hay là cô đã nhớ lại hết?
Vi Nhã hớp trọn chén rượu trong tay. Uống xong lại cầm vò rượu định rót một chén khác. Lăng Thiên lập tức giữ tay cô lại.
Vi Nhã nhìn hắn cười, lấy ra một tấm kim bài bằng vàng đặt vào tay hắn.
“Có tấm kim bài này, trong lúc nguy cấp, sẽ cứu được chàng một mạng!”
Lăng Thiên ngờ ngợ, nâng tấm kim bài lên quan sát thật kỹ. Tấm kim bài to bằng bàn tay, tỏa ra ánh sáng vàng kim chói lóa. Bên trên là bốn chữ “Kim bài miễn tử”. Theo như hắn tìm hiểu được, chỉ có nữ chính và cô nhận được tấm kim bài này từ tay nữ hoàng và được sử dụng duy nhất một lần. Việc Vi Nhã đưa tấm kim bài này cho hắn, chứng tỏ từ lúc nhận được kim bài, cô hành sự vô cùng cẩn thận nên tấm kim bài bây giờ vẫn còn giá trị.
Tại sao Vi Nhã lại đưa tấm kim bài này cho hắn?
Lăng Thiên khó hiểu nhìn cô.
“Cứ cầm lấy đi!” Vi Nhã cười đưa cho hắn, tay kia cầm lấy ly rượu uống cạn.
“Hôm nay nàng có chuyện gì sao?”
Hắn cảm thấy hôm nay cô thật lạ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên nỗi lo lắng, bàn tay cũng vì thế mà nắm chặt tay cô.
Gương mặt Vi Nhã trở nên nghiêm túc: “Nếu một ngày ta không còn đủ khả năng bảo vệ chàng, tấm kim bài này sẽ cứu chàng một mạng.”
Lăng Thiên tức giận đập bàn, khiến Vi Nhã sửng sốt. Hắn lớn tiếng: “Ta không muốn nghe những câu như vừa lúc nãy nữa.” Cho dù là thật hay giả thuyết, hắn cũng không muốn nghe.
Nếu là giả thuyết, hắn sẽ không để nó thành sự thật.
Còn nếu là sự thật, hắn sẽ tìm cách xoay chuyển nó.
Vi Nhã không để ý, lại rót thêm một chén: “Ta chỉ lo lắng cho chàng thôi!” Tính cách hắn khó chiều như vậy, sau này không có cô thì hắn làm sao tồn tại dưới mí mắt mẫu hoàng?
Lăng Thiên lạnh giọng: “Ta không yếu ớt như nàng nghĩ đâu!”
Như muốn chứng minh mình không vô dụng trước mặt Vi Nhã, Lăng Thiên yêu cầu cô cho hắn quyền thẩm vấn tên phạm nhân lần trước. Vi Nhã có hơi hối hận vì để hắn đi vào nhà lao tham quan. Nhưng dưới sự kiên trì tới cưỡng ép của Lăng Thiên, cô đành đồng ý.
Vi Nhã lại nốc cạn chén rượu. Rượu hoa đào ủ càng lâu càng ngấm. Qua một khắc Vi Nhã đã hơi ngà ngà say. Cô nâng khuôn mặt ửng đỏ của mình lên nhìn người đối diện, cười khúc khích.
Sao vương phu của cô lại đẹp vậy chứ?
Vi Nhã loạng choạng đứng dậy, tay chống lên bàn vòng qua ôm lấy cổ Lăng Thiên hôn lên.
Lăng Thiên cũng thuận thế ôm lấy eo Vi Nhã, tránh cho cô khỏi ngã, sau đó đặt cô lên đùi mình.
Ở thế giới này, chỉ những lúc Vi Nhã thần trí không tỉnh táo, Lăng Thiên mới có thể thi triển uy phong của mình.
Sáng sớm hôm sau, Vi Nhã ôm đầu mở mắt. Hôm qua có hơi quá chén, không biết có làm ra chuyện gì quá đáng không nữa.
Đưa mắt nhìn một lượt thì thấy quần áo tán loạn, người bên cạnh đang nhắm nghiền mắt, dường như vẫn chưa tỉnh.
Vi Nhã thở hắt một hơi, định ngồi dậy. Nhưng cánh tay đang ôm ngang cô liền ghì lại.
“Sáng bảnh mắt rồi đó!” Vi Nhã nhéo má Lăng Thiên, khiến hắn buộc phải mở mắt.
Vi Nhã nhanh nhẹn leo xuống giường mặc y phục, khéo léo che lấp hết những vết ửng đỏ ở ngực, vai, cánh tay, nhưng một số vết ở ngoài tầm kiểm soát của y phục thì không thể che được.
Lúc Vi Nhã trả tiền phòng liền cảm thấy ánh mắt như kim như dao của bà chủ Hoàng Thực Lâu.
“Đêm qua hai vị nghỉ ngơi tốt chứ?” Bà chủ đon đả hỏi thăm.
Cô nam quả nữ ở trong phòng từ đêm tới sáng, lại thêm một số vết đỏ bán đứng bọn họ, bà ta liền chắc như đinh đóng cột việc hai người họ làm hôm qua.
Nhưng biết thì sao chứ? Chẳng phải Hoàng Thực Lâu bà ta mở ra để kinh doanh cả những công việc như vậy sao?
Vi Nhã ném cho bà ta một thỏi vàng: “Tốt!” Sau đó nhanh chóng kéo Lăng Thiên lên xe ngựa.
Dưới đề nghị của Lăng Thiên, Vi Nhã đưa hắn vào nhà lao một lần nữa. Tại đây cô cho người chuẩn bị một phòng riêng cho Lăng Thiên cùng tên tù nhân kia, còn mình đứng bên ngoài chờ đợi.
Hai tên cai ngục áp giải phạm nhân vào trước, Lăng Thiên vào sau. Trong thời gian đó, trong căn phòng chỉ có một mình Lăng Thiên cùng tên phạm nhân khiến Vi Nhã có hơi lo lắng. Cho dù xung quanh hắn bị xích lại, nhưng tên này là tội phạm triều đình, hành tung xuất quỷ nhập thần, Lăng Thiên tuy rằng có võ công, nhưng không tránh khỏi bị hắn lợi dụng để uy hiếp.
Giống như lần bị bắt cóc đó vậy.
Hoàng Thực Lâu không chỉ phục vụ mỗi thức ăn không, mà còn kinh doanh cả kỹ viện. Tuy nhiên nơi này ưu tiên phục vụ tầng lớp quý tộc, cho nên rất coi trọng sự văn nhã, những chàng trai vào đây có thể bán nghệ, có thể bán thân, hoặc có thể làm cả hai. Nhưng quan trọng bọn họ phải biết hành xử như một người có học thức. Điều đó khiến cho Hoàng Thực Lâu trong mắt người khác không còn giống như một kỹ viện rẻ tiền.
Vi Nhã cũng là khách quen ở đây. Mỗi chàng trai ở đây cô đều từng nói chuyện một hai câu. Bọn họ từng nghĩ mình có khả năng trở thành chủ nhân Yên vương phủ, cũng từng mong Vi Nhã chuộc bọn họ ra.
Nhưng bọn họ chờ đợi tới mòn mỏi, chỉ chờ được một hôn lễ hoành tráng giữa cô cùng đại công tử nhà họ Hà.
Đúng vậy!
Một người cao quý như Yên vương sao có thể để mắt tới bọn họ chứ? Cũng chẳng qua chỉ là nói một hai câu mà thôi!
Nhưng tới ngày hôm nay, nhìn thấy ánh mắt Yên vương nhìn nam nhân đó, bọn họ mới biết được trước đây chỉ là tự mình đa tình mà thôi.
Ánh mắt của Yên vương dành cho nam nhân đó, giống như trong mắt cô chỉ có mình hắn vậy.
Chủ quán là một bà lão ngoài năm mươi tuổi, đon đả ra ngoài chào hỏi: “Yên tiểu thư, lâu lắm rồi mới thấy ngài tới đây thăm chúng tôi đó nha. Từ lúc thành thân tới giờ là mất hút à!”
Vi Nhã cười lấy lệ: “Nên hôm nay ta đưa phu quân tới!”
Chủ quán nhìn Lăng Thiên đang đứng phía sau, liền khiếp sợ che miệng: “Hóa ra đây là công tử, thật sự anh tuấn. Chúc mừng Yên tiểu thư lấy được người đẹp!”
Lăng Thiên hơi giật giật khóe miệng.
Hai từ “người đẹp” gán lên người hắn có phải không thích hợp không?
“Sớm đã nghe nói phu thê hai người cầm sắt hòa hợp. Thật là ngưỡng mộ.”
Sau vài câu hàn huyên tâm sự, chủ quán liền gọi tiểu nhị đưa bọn họ lên lầu hai.
Lăng Thiên bước vào nhìn xung quanh.
Ở đây bày trí không tồi. Đồ ăn đồ uống bày biện đẹp mắt, lại còn có ánh nến.
Vi Nhã lấy ra một vò rượu thơm phức, mở nút ra, mùi rượu tỏa ra thơm phức.
“Đây là rượu hoa đào đích thân ta ủ mười năm rồi. Chàng uống thử đi! Ta chỉ ủ một vò này thôi đấy!”
Lăng Thiên nhấp một hơi hết chén rượu, liền khen ngon.
Vi Nhã xoay xoay cái chén trong tay, đôi mắt cụp xuống tiếc nuối vô hạn. Lăng Thiên đang thưởng thức rượu ngon, bất chợt cảm nhận được dáng vẻ im lặng bất thường của cô, rượu trong tay cũng không còn cảm thấy ngon nữa.
“A Thiên!”
A Thiên?
Cô ấy nhớ lại rồi sao?
Lăng Thiên hơi phân vân, chỉ là cô buột miệng gọi như vậy, hay là cô đã nhớ lại hết?
Vi Nhã hớp trọn chén rượu trong tay. Uống xong lại cầm vò rượu định rót một chén khác. Lăng Thiên lập tức giữ tay cô lại.
Vi Nhã nhìn hắn cười, lấy ra một tấm kim bài bằng vàng đặt vào tay hắn.
“Có tấm kim bài này, trong lúc nguy cấp, sẽ cứu được chàng một mạng!”
Lăng Thiên ngờ ngợ, nâng tấm kim bài lên quan sát thật kỹ. Tấm kim bài to bằng bàn tay, tỏa ra ánh sáng vàng kim chói lóa. Bên trên là bốn chữ “Kim bài miễn tử”. Theo như hắn tìm hiểu được, chỉ có nữ chính và cô nhận được tấm kim bài này từ tay nữ hoàng và được sử dụng duy nhất một lần. Việc Vi Nhã đưa tấm kim bài này cho hắn, chứng tỏ từ lúc nhận được kim bài, cô hành sự vô cùng cẩn thận nên tấm kim bài bây giờ vẫn còn giá trị.
Tại sao Vi Nhã lại đưa tấm kim bài này cho hắn?
Lăng Thiên khó hiểu nhìn cô.
“Cứ cầm lấy đi!” Vi Nhã cười đưa cho hắn, tay kia cầm lấy ly rượu uống cạn.
“Hôm nay nàng có chuyện gì sao?”
Hắn cảm thấy hôm nay cô thật lạ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên nỗi lo lắng, bàn tay cũng vì thế mà nắm chặt tay cô.
Gương mặt Vi Nhã trở nên nghiêm túc: “Nếu một ngày ta không còn đủ khả năng bảo vệ chàng, tấm kim bài này sẽ cứu chàng một mạng.”
Lăng Thiên tức giận đập bàn, khiến Vi Nhã sửng sốt. Hắn lớn tiếng: “Ta không muốn nghe những câu như vừa lúc nãy nữa.” Cho dù là thật hay giả thuyết, hắn cũng không muốn nghe.
Nếu là giả thuyết, hắn sẽ không để nó thành sự thật.
Còn nếu là sự thật, hắn sẽ tìm cách xoay chuyển nó.
Vi Nhã không để ý, lại rót thêm một chén: “Ta chỉ lo lắng cho chàng thôi!” Tính cách hắn khó chiều như vậy, sau này không có cô thì hắn làm sao tồn tại dưới mí mắt mẫu hoàng?
Lăng Thiên lạnh giọng: “Ta không yếu ớt như nàng nghĩ đâu!”
Như muốn chứng minh mình không vô dụng trước mặt Vi Nhã, Lăng Thiên yêu cầu cô cho hắn quyền thẩm vấn tên phạm nhân lần trước. Vi Nhã có hơi hối hận vì để hắn đi vào nhà lao tham quan. Nhưng dưới sự kiên trì tới cưỡng ép của Lăng Thiên, cô đành đồng ý.
Vi Nhã lại nốc cạn chén rượu. Rượu hoa đào ủ càng lâu càng ngấm. Qua một khắc Vi Nhã đã hơi ngà ngà say. Cô nâng khuôn mặt ửng đỏ của mình lên nhìn người đối diện, cười khúc khích.
Sao vương phu của cô lại đẹp vậy chứ?
Vi Nhã loạng choạng đứng dậy, tay chống lên bàn vòng qua ôm lấy cổ Lăng Thiên hôn lên.
Lăng Thiên cũng thuận thế ôm lấy eo Vi Nhã, tránh cho cô khỏi ngã, sau đó đặt cô lên đùi mình.
Ở thế giới này, chỉ những lúc Vi Nhã thần trí không tỉnh táo, Lăng Thiên mới có thể thi triển uy phong của mình.
Sáng sớm hôm sau, Vi Nhã ôm đầu mở mắt. Hôm qua có hơi quá chén, không biết có làm ra chuyện gì quá đáng không nữa.
Đưa mắt nhìn một lượt thì thấy quần áo tán loạn, người bên cạnh đang nhắm nghiền mắt, dường như vẫn chưa tỉnh.
Vi Nhã thở hắt một hơi, định ngồi dậy. Nhưng cánh tay đang ôm ngang cô liền ghì lại.
“Sáng bảnh mắt rồi đó!” Vi Nhã nhéo má Lăng Thiên, khiến hắn buộc phải mở mắt.
Vi Nhã nhanh nhẹn leo xuống giường mặc y phục, khéo léo che lấp hết những vết ửng đỏ ở ngực, vai, cánh tay, nhưng một số vết ở ngoài tầm kiểm soát của y phục thì không thể che được.
Lúc Vi Nhã trả tiền phòng liền cảm thấy ánh mắt như kim như dao của bà chủ Hoàng Thực Lâu.
“Đêm qua hai vị nghỉ ngơi tốt chứ?” Bà chủ đon đả hỏi thăm.
Cô nam quả nữ ở trong phòng từ đêm tới sáng, lại thêm một số vết đỏ bán đứng bọn họ, bà ta liền chắc như đinh đóng cột việc hai người họ làm hôm qua.
Nhưng biết thì sao chứ? Chẳng phải Hoàng Thực Lâu bà ta mở ra để kinh doanh cả những công việc như vậy sao?
Vi Nhã ném cho bà ta một thỏi vàng: “Tốt!” Sau đó nhanh chóng kéo Lăng Thiên lên xe ngựa.
Dưới đề nghị của Lăng Thiên, Vi Nhã đưa hắn vào nhà lao một lần nữa. Tại đây cô cho người chuẩn bị một phòng riêng cho Lăng Thiên cùng tên tù nhân kia, còn mình đứng bên ngoài chờ đợi.
Hai tên cai ngục áp giải phạm nhân vào trước, Lăng Thiên vào sau. Trong thời gian đó, trong căn phòng chỉ có một mình Lăng Thiên cùng tên phạm nhân khiến Vi Nhã có hơi lo lắng. Cho dù xung quanh hắn bị xích lại, nhưng tên này là tội phạm triều đình, hành tung xuất quỷ nhập thần, Lăng Thiên tuy rằng có võ công, nhưng không tránh khỏi bị hắn lợi dụng để uy hiếp.
Giống như lần bị bắt cóc đó vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook