Hôm nay là Tết trung thu, Tú Châu sau khi dùng bữa tối kéo Tú Minh ra phố xem lễ hội.

Không biết có phải vì trong trấn tổ chức lễ hội trung thu hay không mà quán ăn vắng hơn thường ngày, nhờ vậy mà Thiên Lam khá là rảnh rỗi.

Cô thấy đổi một bộ quần áo gọn gàng, rồi ra phố.
Phố xá nhộn nhịp, người tham gia đa phần là nam nữ chưa lập gia đình và trẻ con.

Hai bên đường là nhiều kiểu đèn lồng đầy màu sắc.
Cạch.
Keng.
Tiếng kim loại va chạm nhau vâng lên trong màn đêm.
Trái ngược lại sự nhộn nhịp vui tươi trên phố, trong một con hẻm không khí căng thẳng đến đang sợ, mùi máu thoang thoảng trong không khí.
Một người mặc y phục màu tối trông có vẻ là công tử nhà giàu đang đấu kiếm với 5 người đeo bịt mặt.
Mặc dù nhìn có vẻ công tử nhà giàu trên cơ những kẻ bịt mặt nhưng thời gian càng trôi đi càng lộ rõ sự mệt mỏi của công tử nhà giàu.
Công tử này không ai khác chính là ngũ hoàng tử Vũ Hải Phong, Vũ Hải Phong nắm chặt kiếm giữ tập trung tuy nhiên việc dính thuốc mê lúc nãy, thuốc đã bắt đầu ngấm vào người.
Mấy tên bịt mặt xông vào hung hăng như quân cảm tử, Vũ Hải Phong dương kiếm về phía trước chân phải thủ thế, tầm nhìn của mắt bắt đầu mờ đi.
Keng.
"Chủ tử xin hay giao cho thuộc hạ"
Nhận ra cận vệ của mình đã đến, Vũ Hải Phong rút lui.
Thuốc mê càng ngấm thì sự tỉnh táo không còn duy trì được lâu.
Bịch.
Vũ Hải Phong tìm một góc tối ngồi uỵch xuống, một tay chống vào kiếm.
Thiên Lam cầm đèn lồng soi vào người đang gục ở góc đường.

"Nghiệt duyên đúng là nghiệt duyên"
Cô lầm bẩm.
Lúc nãy Thiên Lam có thấy màn đấu 1 với 5 của người này.

Tuy nhiên cô lựa chọn phớt lờ.


Thứ nhất cô không muốn dính vào việc ám toán, tranh đoạt của những kẻ quyền quý.

Thứ hai, có không đủ lực cũng không nghĩ mình đủ vận may để có thể xông vào 5 người đó cứu người.
Nhưng điều Thiên Lam không ngờ là đi ngược đi xuôi lại đụng phải người này gục ở đây.
Đắn đo một lúc cuối cùng cô lựa chọn làm việc thiện.
***
Vũ Hải Phong từ từ mở mắt.

Đập vào mắt hắn là 2 cái đầu một là của một con nhóc tầm 13-14 tuổi, lại là cậu nhóc cỡ 10 tuổi.
"A...!tỉnh rồi"
Một căn phòng nhỏ, đồ đạc gọn gàng, có lẽ là một hộ gia đình bình thường trong trấn.
Vũ Hải Phong ngồi dậy đánh giá.
"Hai ngươi đã cứu ta"
Vũ Hải Phong day day trán, mơ hồ hỏi.
"Là ca ca nhặt công tử về"
Tú Minh thật thà lên tiếng.
Không ngờ có một ngày Vũ Hải Phòng nghe được từ miệng người khác từ nhặt dùng trên người hắn.

Cảm giác thật là dở khóc dở cười.
"Ca ca của nhóc ở đâu"
Ngay lúc này Tú Bình bưng một bát cháo trắng bước vào phòng.
Vũ Hải Phòng nhìn tổng thể một lượt người vừa mới bước vào.

Trông không có vẻ gì có tâm cơ, tuy nhiên hắn không hề buông lỏng cảnh giác.
Thiên Lam đặt bát cháo trên bàn gỗ nhỏ cạnh giường.
"Khi nào người của công tử đến đón?" Thấy người trên giường bỗng nhíu mày, Thiên Lam nhẹ nhàng bổ sung "lúc tiểu nhân thấy công tử đại khái cũng đoán được tình hình.

Công tử là người quyền quý, miếu nhỏ không chứa được Phật lớn.

Xin công tử lượng thứ cho tiểu nhân."

Sống trên đời nhiều năm, chuyện cận kề sinh tử cũng đã trải qua, lúc này Vũ Hải Phong có đôi chút ngạc nhiên nhưng nghĩ lại chàng thanh niên trước mặt này cũng không phải vô lý.
"Ta không phải người vong ân bội nghĩa, chắc sẽ nhanh thôi"
Thiên Lam dùng ánh mắt bảo Tú Châu dẫn Tú Minh ra ngoài.

Cô nhóc nhanh nhẹn kéo đứa em út đi ra ngoài chơi với đại ca hàng xóm.
"Ngươi có yêu cầu gì"
Vũ Hải Phong vừa xoa xoa ngón tay trên miệng bát cháo vừa nghiêm nghị nhìn Thiên Lam, khí chất vương giả lộ rõ trong từng cử chỉ lần ánh mắt.
Đối với người thường thì e rằng có phần run sợ nhưng Thiên Lam đâu phải người thường.
"Xin công tử bảo đảm bình an cho gia đình tiểu nhân là được rồi"
"Ngươi biết chữ không"
Vũ Hải Phong hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Tiêu nhân may mắn nhận biết được chữ ạ"
"Yêu cầu của ngươi sẽ được như ý"
Vũ Hải Phong vẫy vẩy tay bảo ra ngoài.

Đến khi Thiên Lam sắp ra khỏi phòng thì sau lưng truyền đến tiếng nói.
"Không phải ta khinh Bỉ ngươi đâu, chỉ là thói quen, ta cần nghỉ ngơi"
Thiên Lam không quay đầu bước ra khỏi phòng.
Hôm sau, Vũ Hải Phong rời đi không lời từ biệt, lần này hắn ta không để lại tiền mà để lại một miếng ngọc có khắc chữ phong cùng một lá thư.
"Nếu cần giúp đỡ đến tiệm cầm đồ Thuận Phát ở Nam thành"
Thời gian yên bình lại trở về trong thị trấn nhỏ.
....
"Ông biết gì chưa, nghe nói nhà của Trần Tú tài bị cháy đấy"
"Thế hả? Đợt này nắng nóng vậy dễ có hỏa hoạn lắm"
Hai người khuân vác vừa ngồi trong quán vừa trò chuyện.
Trần Tú tài là thầy dạy học của Tú Minh.

Thiên Lam vừa lau bàn bên cạnh vừa nghe hai người bàn luận.

"Này, Tú Bình không phải thằng nhóc nhà cậu theo học Trần Tú tài à.

Cậu có nghe tin gì không?"
Thiên Lam vừa liếc ra cửa vừa lắc đầu.
"Hai vị cũng biết đấy, ta ở cái quán này suốt ngày, với lại Tú Minh chưa đi học về"
Một vị gật gật đầu "kể ra cũng xui thật, Trần Tú tài ăn ở phước Đức như vậy mà..." nói rồi bỏ hai hạt đậu phộng vào miệng.
"Tú Bình"
Bỗng nhiên có tiếng gọi lớn từ ngoài cửa quán.

Là tiếng của chị Mai hàng xóm.
Chị ta vừa thở hổn hển vừa ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh cửa.

Bộ dạng như vừa chạy gấp.
"Tú Minh...!có có chuyện..."
"Chuyện gì?"
Như nghe thấy tiếng hỏi đầy hoảng hốt, chị Mai vội vàng chữa cháy.

"Không...!không phải chuyện xấu, là chuyện tốt"
Mọi người trong quán đầy khó hiểu nhìn người phụ nữ vừa vào quán.
"Mọi người chắc đã biết nhà Trần Tú tài bị cháy đúng không"
"Ôi dào, thím nói nhanh nhanh chứ, chuyện này thì liên quan gì?"
Một vị sốt ruột lên tiếng.
"Không phải tự cháy đâu mà có người phóng hỏa." Chị ta nhìn mọi người có rồi hắng giọng "mọi người biết chứ nếu cháy thì thường bắt đầu từ một phía rồi lan rộng ra, đằng này nhà của Trần Tú tài cháy từ bốn phía, ắt hẳn có người phóng hoả, cũng may là có người phát hiện sớm nên thấy được nó cháy như thế nào."
"Thủ phạm là ai?"
"Là tên thợ săn họ Lý ở phía tây - tên này thù hằn bà vợ đanh đá nhà Lý tú tài nên mới có một màn như vậy"
"Mà chuyện này có liên quan gì Đến thằng bé nhà Tú Bình"
"Người giải thích lý luận như tôi vừa nói là thằng nhóc kia đã phân tích đó...!ai da..." chị Mai liếc mắt nhìn Thiên Lam "sau này chắc cậu em được nhờ Tú Minh đó, thằng nhóc này ắt hẳn có tiền đồ"
"Đúng vậy..

đúng vậy"
Mọi người trong quán đồng loạt hưởng ứng.
...
Lại nói đến tối hôm đó sau khi Tú Minh trở về nhà, không những không được khen thưởng mà còn bị bắt đứng tấn.
Tú Minh mặt ấm ức nhìn Thiên Lam.
"Đã biết lỗi chưa"

Tú Minh lắc đầu.
"Đệ ấy đã làm việc tốt, hà cớ gì ca ca lại trách phạt, muội không hiểu"
Thiên Lam thở dài, gõ gõ mặt bàn.
"Cả hai đứa lại đây ngồi"
"Ca ca nói đi"
"Bắt tội phạm là chuyện tốt nhưng cách thức sai.

Thứ nhất như đệ phân tích không phải sai nhưng cũng không hoàn toàn đúng, tuy nhờ vậy mà bắt được tội phạm nhưng nếu trường hợp khác lại vô tình nghi oan cho người ta.

Làm việc gì cũng cần rõ ràng rành mạch.
Thứ hai, ta nghe nói đệ lập luận trước chứng kiến của rất nhiều người.

Đệ còn nhỏ chưa biết thói đời thị phi.

Trên đời có một từ là - ghen tị - khi chưa đủ lông đủ cánh thì nên thu liễm lại nếu không sẽ gặp họa.

Người tài trên đời rất nhiều nhưng mấy ai có thể tỏa sáng.

Cái tốt không phải cứ cần khoe ra.

Ta dặn đệ phải khiêm tốn và biết quan sát.
Thứ ba, không phải thu liễm thì có thể trơ mắt trước cái xấu.

Điều quan trọng ở đây là đệ phải tìm cách khéo léo hơn để giải quyết vấn đề.

Như để có thể trao đổi riêng với thầy.

Có những chuyện cần suy nghĩ thấu đáo để tìm cách tốt nhất.
Ta không phải thần thánh nhưng Cả hai đứa phải luôn ghi nhớ lời ta nói, Nghe không?"
Tú Minh xấu hổ cúi đầu, hoá ra trước mặt ca ca suy nghĩ của cậu nhóc lại khiếm khuyết đến vậy.

Cậu lý nhí trả lời vâng ạ.
Thế nhưng chuyện tốt chưa tới chuyện xấu lại xảy ra..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương