Xuyên Nhanh Thế Giới Ngày Mai
29: Ở Trong Tù Làm Một Phạm Nhân Ngoan Ngoãn 7


Chương 28: Bạch Phi.
Chuyến đi này hơn năm tiếng mới đến được hòn đảo, đúng như Kevin nói, nó thực sự là hòn đảo tách biệt hoàn toàn với thế giới ngoài kia, nằm lẻ loi giữa đại dương mênh mông không người biết, mà bên ngoài, ngoài đại dương ra thì cũng chỉ có mỗi đại dương, hiển nhiên là để tội phạm muốn trốn chạy cảm nhận được cái khó khi rời khỏi đây.
Khởi Dư là người xuống thuyền đầu tiên, những người khác cũng lục tục theo sau, sau khi tất cả đã xuống hết, ca nô màu xanh gào thét mấy tiếng rồi rời đi không ngoảnh lại.
Khởi Dư đánh giá chung quanh, ấn tượng đầu tiên chính là cánh rừng xanh mướt vừa rậm rạp vừa cao sừng sững, mà trung tâm phía xa xa, là bức tường nguy nga đứng thẳng cùng với hàng ngàn mũi nhọn gai góc chạy ngang ở trên đỉnh.

Có thể nói, đứng từ xa đã thấy được hình dáng rõ ràng của nó, không biết nếu lại gần nó sẽ còn to đến mức nào.
Joe và Kevin đi đến bên cạnh cô, mỗi người một bên, ba người áo đen đứng bọc hậu ở phía sau.
"Này, hai người không định bỏ thứ này ra cho tôi à?" Khởi Dư giơ còng tay lên, lắc lắc, bất đắc dĩ nói.
Kevin vỗ vỗ bả vai cô: "Bây giờ không được, chịu đựng một chút, tới nơi liền bỏ cho cô."
Khởi Dư thở dài, cố gắng bỏ qua cảm giác khó chịu khi bị bó buộc đi theo bọn họ.

Họ đi xuyên qua khu rừng, lướt qua những cây cổ thụ già cỗi lâu năm và cây liễu to lớn có tạo hình ô dù, tuy con đường gập ghềnh khó đi nhưng bù lại sẽ không có thú nguy hiểm ở gần bất ngờ tập kích.
Không biết đã qua bao lâu, Khởi Dư cảm thấy chân mình sắp nhũn ra cả rồi mà vẫn chưa tới nơi, kể cả khi cô đã lén lút ra hiệu cho mấy cái cây kia thu từng ngọn rễ chắn ngang đường lại thì thỉnh thoảng cô vẫn vấp phải đất đá loanh quanh, nếu không phải nhờ Kevin hoặc Joe kịp thời giữ lấy thì cô đã cắm mặt xuống đất mấy lần rồi.
Khởi Dư vừa than thở trong đầu vừa cẩn thận bước đi, đúng lúc này, chân bất chợt đạp hụt một cái, sợ đến độ hồn vía suýt bay đi mất, vội vội vàng vàng đưa cả hai tay bám lấy cánh tay của Joe ở bên cạnh để giữ thăng bằng, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện cô giẫm phải một hố bùn, độ sâu không lớn, chỉ tới nửa bắp chân của cô.

Nhưng ——
Khởi Dư cau mày, nhìn đôi giày trắng tinh ngập trong bùn đất dơ bẩn, trong lòng buồn bã không thôi: "Tại sao phải chọn đường lối khó đi thế này? Các người không thể tìm người sửa sang lại chút đường đi à?"
Thật đáng tiếc, cô thực sự rất thích đôi giày trắng này, hầy...
"Khó đi sao? Hì hì, khó đi là tốt rồi, như vậy mới có thể khiến tội phạm các cô có ý định bỏ trốn liền gặp phải trở ngại trên đường khi đang tẩu thoát khỏi đây a." Joe cười đến hai mắt cong cong, má lúm đồng tiền ẩn hiện hai bên má, dáng vẻ phương Tây gợi cảm phóng khoáng càng trở nên rực rỡ trong mắt cô.
Khởi Dư thở dài, nếu không phải bên cạnh có người, cô đã sớm để mấy cây rừng ở đây đưa cô đi luôn cho rồi.

Chậc, có mà không thể dùng, liệu còn ai đáng thương như cô chứ.
Kevin nhún vai, cười nói: "Nếu cô không có ý định đó thì không sao cả, hơn nữa, cả đời này chỉ sợ cô bước vào rồi sẽ không được bước ra nữa đâu, vậy nên đừng lo lắng về vấn đề đi đường."
Khởi Dư nhận mệnh gật đầu, nói: "Còn bao xa nữa?"
"Hừm, tầm 1km nữa, tính theo thời gian chúng ta đi bộ, hơn một tiếng sau chúng ta sẽ tới nơi."

Khởi Dư: "..." Hệ thống, bổn bảo bảo có thể về nhà không, bổn bảo bảo muốn về nhà!
[ Cố lên nào ký chủ, tai làm hàm nhai chính là đức tính tốt đẹp của Trung Hoa chúng ta nha! ]
"..." Cái rắm á, bổn bảo bảo muốn làm phế vật ăn không ngồi rồi!
***
Triệu Nguyên đứng trước cửa nhà Lưu Mãn Mãn, giơ tay gõ lên mặt cửa hai cái rồi lấy chìa khóa dự phòng ở trong túi ra cắm vào ổ, cửa mở, Triệu Nguyên đẩy cửa bước vào, trước tiên xoay tay đóng cửa cẩn thận, sau đó ngoan ngoãn thay giày, xỏ dép lê nam màu xám ở bên cạnh vào.
"Triệu Nguyên? Anh đến rồi."
Lưu Mãn Mãn từ phòng đối diện bước ra, trên người bận một bộ váy kín đáo màu đen nhạt, dây lưng cùng màu quấn quanh vòng eo cô ta thắt lên sự nhỏ bé thon thả, cô ta đưa tay chỉnh lại búi tóc mình vừa vất vả buộc lên, để lộ ra dây buộc tóc màu trắng ngần được đính chút vụn kim tuyến lấp lánh.

Đây có lẽ là màu sáng duy nhất trên người cô ta, vừa là điểm khác biệt lại vừa là điểm nhấn, dáng vẻ ảm đạm pha lẫn chút tinh nghịch của cô ta, quả thực khiến người khác yêu thích không buông.
Triệu Nguyên cũng ăn mặc đơn giản, vest đen và quần dài cùng màu, đầu tóc cũng không có vuốt keo làm gọn, tùy tiện chải thẳng rồi hất bớt sau đầu, tóc mái ít ỏi trước trán xõa xuống làm giảm đi khí thế sắc bén của ánh mắt, gọng kính bạc được đổi thành kính áp tròng khiến vẻ đẹp trên gương mặt anh trần trụi phô trương, đẹp trai bức người.

Khí chất thư sinh cao lãnh thường ngày của anh khi mặc thế này tức thì biến mất, thay vào đó là bộ dạng lạnh lùng tùy ý của một lãng tử làng chơi, hấp dẫn lạ thường.
Lưu Mãn Mãn tiến lên chỉnh lại caravat cho anh, sau khi chỉnh tốt vẫn nắm chặt lấy, vẻ mặt rối rắm tựa như đang giãy giụa cái gì đó.
Triệu Nguyên biết Lưu Mãn Mãn đang nghĩ gì, thở dài ôm lấy cô ta, đem cằm đặt trên bờ vai mảnh khảnh ấy, thấp giọng nói: "Không phải em muốn đi sao? Giờ lại định đổi ý à?"
Lưu Mãn Mãn dụi mặt vào hõm cổ hắn, không lên tiếng, khoảng chừng cả hai đã đứng đến mỏi chân, mới chậm chạp mở miệng: "Không có, chúng ta đi đi, em muốn đi."
"Đừng sợ, Mãn Mãn.

Nên nhớ, sau hôm nay, em có thể bắt đầu một cuộc sống mới được rồi."
"...!Đúng vậy."
Triệu Nguyên đưa Lưu Mãn Mãn xuống lầu, sau đó một mình đi về phía bãi đỗ xe.

Trong lúc chờ đợi, Lưu Mãn Mãn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn những đám mây mềm mại trắng bóc chầm chập lướt qua mặt trời nắng gắt, bá chiếm mọi ngóc ngách trên đấy, làm thời tiết tưởng chừng khô nóng khó chịu trở nên thanh mát dịu nhẹ.
Bíp ——!
Nghe được tiếng còi ô tô truyền đến, đầu của Lưu Mãn Mãn trở lại góc độ bình thường, thấy chiếc BMW màu trắng hiên ngang dừng ở trước mặt, Lưu Mãn Mãn mỉm cười, mở cửa xe ngồi vào.
Đợi khi cô gái ngồi nghiêm chỉnh, xe BMW lập tức khởi động, lấy tốc độ chạy như bay phi trên mặt đường, để lại làn khói bụi mỏng manh tan dần trong gió.

Nửa tiếng đi đường, sau khi quẹo vào một con hẻm vắng người, tốc độ của xe có xu hướng thuyên giảm, cứ như vậy rồi dừng lại.

Lưu Mãn Mãn cởi bỏ dây an toàn, vươn tay muốn đẩy cửa, kết quả không hiểu sao đẩy mãi không được.
Triệu Nguyên nhìn động tác cứng đờ của Lưu Mãn Mãn, trong lòng lại lần nữa thở dài, không nghĩ tới Lưu Mãn Mãn sẽ căng thẳng thành cái dạng này a.
Anh rướn người giúp cô ta mở cửa, Lưu Mãn Mãn thở phào, ở trên mặt anh hôn một cái thay cho lời cám ơn, vội vàng cầm lấy bó hoa được đặt ở sau ghế rồi ra ngoài.
Triệu Nguyên lắc đầu cười, điều khiển xe đi tìm nơi có thể đỗ lại.
Lưu Mãn Mãn nhìn cánh cổng của nghĩa trang ngay trước mặt, trái tim không tiếng động đập nhanh một nhịp, cô ta mím môi, hít sâu một hơi rồi bước vào.
Không sớm thì muộn cũng phải đối mặt, đừng căng thẳng.

Lưu Mãn Mãn trong lòng tự nhủ.
Cô ta nhìn những ngôi mộ rải rác ở xung quanh, cho dù là cảnh sát mỗi ngày đều phải chứng kiến sinh mạng mất đi vẫn không tự chủ được căng da đầu, lại nhớ đến những người đã từng thống khổ trút hơi tàn trước mắt mình, đáy mắt Lưu Mãn Mã ánh lên tia đau khổ cùng cực.
Sinh mạng, vĩ đại như vậy...!nhỏ bé như vậy.
Trong lúc Lưu Mãn Mãn đang chìm vào hồi ức đau thương, thì lòng bàn tay đang buông thõng chợt nóng lên, cô ta bừng tỉnh, quay đầu nhìn sang, bắt gặp một tia trấn an trong ánh mắt hờ hững của Triệu Nguyên.
Lưu Mãn Mãn cười gượng, hốc mắt không biết đã đỏ từ lúc nào, gương mặt xinh xắn không được trang điểm dưới ánh nhìn của Triệu Nguyên tái nhợt lạ thường, Triệu Nguyên đảo mắt, nhấc tay ôm cơ thể mảnh mai của đối phương vào lòng, tì cằm trên đỉnh đầu cô ta, lười biếng nói: "Về nhé? Bộ dạng bây giờ của em mà đi gặp người ta, người không biết có khi lại tưởng anh ép em đến đấy."
Lưu Mãn Mãn bĩu môi, ở sau lưng anh đập nhẹ một cái, nghĩ nghĩ, lại thở dài nói: "Em không sao, đi thôi."
Triệu Nguyên khẽ cười, buông Lưu Mãn Mãn ra, đưa tay nắm lấy tay cô ta, kéo cả người con gái này đi về phía trước.
Hai người họ bỏ qua vô số ngôi mộ mà đi trên đỉnh, nơi đó lác đác một ít ngôi mộ vô danh, chủ yếu là nhìn cách thức thì có vẻ là tự tay đào rồi đặt thi thể vào, thoạt nhìn có lòng nhưng tự tay đào một chỗ làm mộ cũng quá rảnh rỗi rồi.
Đường khá thông thoáng nhưng bọn họ đi cũng không dễ chịu gì, chưa lên tới đỉnh mà mộ ngày càng thưa thớt, tựa hồ người xây mộ ngại mệt, chỉ chất thành đống ở phía dưới.
Lên được tới đỉnh đã là mười phút sau đó, Lưu Mãn Mãn thở dốc, đỏ mắt nhìn bia mộ duy nhất trơ trọi trên đỉnh có kích thước nhỏ hơn so với những cái khác.
Bia mộ cũng chẳng có gì đặc biệt, ảnh không có, đồ cúng cũng không có, chỉ có một cái tên xiêu xiêu vẹo vẹo được khắc trên tấm bia lạnh lẽo, nhưng dù vậy Lưu Mãn Mãn vẫn nhìn ra được người làm ra bia mộ này đã dụng tâm đến mức nào, tự tay đào, cũng tự tay khắc.
Lưu Mãn Mãn ngồi xổm xuống, đặt bó hoa bách hợp thơm ngào ngạt đằng trước mộ, sau đó vươn tay về phía trước, cẩn thận xoa đi lớp bụi bám đọng lâu ngày, ngay tức khắc, chữ trên bia mộ hiện ra càng rõ ràng, đường nét run rẩy nhưng vẫn mạnh mẽ khắc xuống —— Bạch Phi.
Bia mộ trên đỉnh, một mình đóng đinh ở đây, xung quanh chả có thứ gì ngoài bãi cỏ dại dài vô tận, vốn dĩ nơi này đã là nơi âm u lạnh lẽo nhưng tại đây, nó ngược lại còn phảng phất thêm cả tia cô độc tịch mịch, khiến tâm trạng dù có tốt đẹp đến đâu cũng có thể nhanh chóng xuống dốc.
Lưu Mãn Mãn im lặng đối mặt với bia mộ em trai của kẻ thù, người này, chính là thứ trực tiếp phá hủy tâm thần và tư tưởng bình thường của Bạch Khởi Dư, cũng là thứ gián tiếp phá nát cuộc sống đẹp như mơ của cô ta, biết bao nhiêu lần đẩy cô ta vào đường cùng lối mòn như Bạch Khởi Dư.
"Bạch Phi, tôi thực sự rất ghét em, em đã chết rồi nhưng vẫn không ngừng ám ảnh cuộc đời 25 năm của tôi.


Em khiến tôi tan cửa nát nhà, hệt như chó nhà có tang, khiến bạn bè tôi vô cớ bị đoạt đi sinh mạng, biến tôi thành tai tinh khắc người, lại khiến tôi liên tục tắm trong biển máu của người xung quanh, đẩy tôi đến bờ vực sụp đổ..."
"Thậm chí, tôi còn chưa từng được gặp mặt em đã phải hứng chịu những điều mà người bình thường chưa chắc đã chịu đựng nổi." Lưu Mãn Mãn Mãn nhẹ giọng nói, âm thanh ảm đạm như tan vào trong không khí: "Tuy vậy, tôi vẫn nợ em một lời xin lỗi."
"Bạch Phi, thực xin lỗi."
Nếu không phải tôi lúc còn nhỏ vô tình gây khó dễ cho chị em, có lẽ em vẫn có thể tiếp tục tồn tại trên cõi đời này, như những đứa trẻ khác nhìn thấy ánh sáng ở cuối con đường.

Có lẽ, chị của em cũng có thể trở thành một con người khác, hoàn toàn tốt đẹp hơn so với bây giờ.
Lưu Mãn Mãn chậm rãi phủi đi lớp bụi trên bia mộ, nở một nụ cười gượng gạo đến khó coi: "Nếu đây là trò chơi do em bày ra, tôi cũng không biết bản thân so với Bạch Khởi Dư, ai đáng thương hơn ai, ai đáng trách hơn ai.

Rõ ràng em chết trước cả khi được tận mắt thấy chị mình phạm tội, rõ ràng em mới là người đáng thương nhất, vô tội nhất, nhưng mà..."
"Nhưng mà, không hiểu sao, tôi bỗng dưng lại cảm thấy em so với bọn tôi càng đáng sợ hơn, độc ác hơn cả chị của em." Lưu Mãn Mãn thở dài, nói: "Có thể mấy ngày không ngủ đã ảnh hưởng không nhẹ đến đầu óc của tôi, nhận định của tôi về em có lẽ có chút sai sót."
Nhưng đó quả thực là những gì Lưu Mãn Mãn nghĩ về Bạch Phi mỗi khi đêm xuống.

Cô ta cũng từng nói điều này với Triệu Nguyên, kết quả, anh chỉ cười bảo: Mọi thứ trên thế giới này, tất cả đều có khả năng.
Triệu Nguyên lẳng lặng đứng ở bên người Lưu Mãn Mãn, im lặng nghe hết từ đầu đến cuối đoạn tự thoại của Lưu Mãn Mãn, anh biết điều tốt nhất lúc này cho đối phương là bầu bạn ở bên cạnh cô ấy, lấy phương thức thầm lặng thông báo cho cô ấy rằng: Anh ở đây, vẫn luôn ở đây.
Không biết nghĩ cái gì, Lưu Mãn Mãn chợt cười, nụ cười này so với nụ cười ban nãy càng chân thành hơn: "Bạch Phi, kỳ thực, nếu xem đây là trò chơi, thì tôi mới là người chiến thắng."
Bởi vì cô ta vẫn đứng dậy được, vẫn ở mép vực đứng chắc.
"Cho dù chị của em có được thắng lợi ban đầu, nhưng sau cùng, tôi mới thực sự là người kết thúc trò chơi này."
Kết thúc của trò chơi, cô ta nắm lấy tay Triệu Nguyên từng bước đi lên, mà Bạch Khởi Dư, hệt như con chim gãy cánh rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng, vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy.
"Đến đây thôi, chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa đâu, bởi vì từ này về sau, tôi sẽ triệt để quên đi hai chị em các người."
Tuyệt đối sẽ không để các người có cơ hội nhúng tay vào nửa đời sau của tôi như nửa đời trước nữa.
Lưu Mãn Mãn đứng dậy, khẽ mỉm cười, giống như trút được gánh nặng to lớn cuối cùng, có thể an ổn mà sống một cuộc đời tươi đẹp với người yêu của mình.
Triệu Nguyên thấy Lưu Mãn Mãn vừa đứng hẳn dậy đã nghiêng người tựa đầu lên vai anh, nửa trọng lượng đều dồn lên người anh, anh bật cười, vòng tay ra sau ôm lấy vai cô ta, thấy đầu lông mày thường ngày vẫn hay chau lại đã có thể bằng phẳng bình thường, tâm tình trở nên thật tốt.
Xem ra chuyến đi hôm nay, Mãn Mãn của anh đã thực sự buông xuống được ân oán tuổi thơ dài dằng dẳng hơn hai mươi năm này rồi.
Đây là một điều tốt không thể nghi ngờ.
Triệu Nguyên cầm lấy bàn tay mềm mại của Lưu Mãn Mãn, không nhanh không chậm bước về phía trước, mà sau lưng của hai người, một cơn gió bất ngờ xuất hiện từ một phía thổi qua bó hoa bách hợp lẳng lặng nằm yên ở trước bia mộ lạnh như băng, cuốn theo từng lá hoa bị tách rời bay về một phương xa.
Lưu Mãn Mãn đột nhiên giật mình, quay phắt đầu lại, một khắc đó, cô ta cảm thấy bản thân nhất định gặp phải ảo giác rồi.
Bia mộ vẫn ở đó, bó hoa cũng nằm ở nguyên vị trí, chỉ là bên cạnh bia mộ, dưới đôi mắt hoảng hốt của Lưu Mãn Mãn chợt hiện ra hai thân ảnh không đồng đều, một lớn một nhỏ cầm tay nhau đứng ở đấy, thân hình mờ mờ ảo ảo khó nhận biết như sương mù, tựa hồ có thể tan vào không trung bất cứ lúc nào.
Lưu Mãn Mãn thấy cậu bé ngoan ngoãn nắm tay người bên cạnh, nhìn cô ta cười đến rạng rỡ, dung mạo non nớt mềm mại càng trở nên rực rỡ dưới khung cảnh thê lương của nghĩa trang.


Mà cô gái đứng cạnh cậu bé, chỉ đưa mắt liếc cô ta một cái rồi tập trung nhìn chằm chằm cậu bé, trên mặt không chút biểu tình nhưng thần sắc lại để lộ ra sự ôn nhu vô hạn, tựa như tín ngưỡng nhìn thấy thần linh của mình, trong mắt chỉ có mỗi hình bóng người đó.
"Mãn Mãn? Làm sao vậy?"
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông bên cạnh vang lên đánh thức thần trí bị trì trệ của Lưu Mãn Mãn, Lưu Mãn Mãn giật mình, nhìn thấy biểu cảm nghi hoặc trên gương mặt đẹp trai Triệu Nguyên, tay đang nắm lấy bàn tay anh vô thức siết chặt.
"Em sao vậy? Không khỏe?"
Lưu Mãn Mãn không trả lời Triệu Nguyên, chỉ vội vàng quay đầu nhìn về phía bia mộ lần nữa, nơi đó đã chẳng còn bóng dáng của hai người kia nữa rồi.
"Mãn Mãn? Mãn Mãn?" Triệu Nguyên thấy đáy mắt Lưu Mãn Mãn xẹt qua tia hoảng sợ, lo lắng lập tức bùng lên trong lòng anh, anh gọi mãi thấy cô ta không trả lời, đành cao giọng gọi lần nữa: "Lưu Mãn Mãn!"
Lưu Mãn Mãn giật thót tim, quay đầu đối diện với ánh mắt của Triệu Nguyên, cô ta nuốt nước bọt, khàn giọng nói: "Triệu Nguyên, hình như em vừa thấy..."
"Thấy cái gì?"
"...!Bạch Phi và Bạch Khởi Dư."
Triệu Nguyên kinh ngạc nhìn cô ta, mấy chuyện tâm linh như ma quỷ hay linh hồn, thân là người tin tưởng vào khoa học hiện đại, dù có là bác sĩ tâm lý thì anh vẫn không mấy tin tưởng được, nhưng điều đó không có nghĩa anh không tin thì nó không có.
Lưu Mãn Mãn vừa thăm mộ Bạch Phi xong, trong ảo giác gặp được Bạch Phi thì không nói, đó là người chết, nhưng thấy được cả Bạch Khởi Dư là chuyện gì đây? Bạch Khởi Dư có chết đâu?
Triệu Nguyên nhíu mày, càng nghĩ càng rối, dứt khoát hỏi lại Lưu Mãn Mãn: "Em thực sự thấy được hai chị em nhà họ Bạch? Cả hai người luôn sao?"
Lưu Mãn Mãn nắm tóc, trong lòng rối bời, lại nghe được câu hỏi của Triệu Nguyên, vẫn ngập ngừng nói: "Ừm, cả hai."
Triệu Nguyên thấy Lưu Mãn Mãn chau mày, biết cô ta lúc này không mấy dễ chịu, thở dài, giữ chặt tay cô ta kéo về phía trước.
Lưu Mãn Mãn đang suy nghĩ bất ngờ bị người kéo đi, ngẩng đầu, khó hiểu nhìn bóng lưng cao thẳng của Triệu Nguyên: "Triệu Nguyên?"
Người đàn ông nghe cô ta gọi cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói: "Mãn Mãn, đừng nghĩ nữa, chuyện quá khứ đã đến lúc nên để lại sau lưng, không phải sao?"
Lưu Mãn Mãn ngẩn người, hốc mắt bất giác nóng lên, một lúc lâu sau, âm mũi dày đặc cực nhỏ vang lên: "...!Ừm."
———
*Góc nhỏ của truyện*
~ Chuyên mục giới thiệu nhân vật ~
Họ tên: Kevin Wilson.
Tuổi tác: 29.
Sở thích: Thích đồ ngọt, đồ ăn thanh đạm, thích ở một nơi thanh bình đọc sách, thích cảm giác khi chìm vào giấc ngủ.
Sở ghét: Song sinh cảm ứng, anh trai ghét gì, anh liền ghét cái đó.
Tính cách: Luôn bình tĩnh trước mọi việc, luôn có cách đối phó với những tình huống có thể làm anh thất thố hoặc trở tay không kịp, là người chuyên thu dọn tàn cuộc cho anh trai, là một thanh niên theo lý tưởng *phật hệ nhưng vẫn làm cho người khác run sợ.
*Phật hệ: Hiểu đơn giản là không tranh với đời, tự sống yên ổn không đụng chạm ai.
Thân phận: Em trai song sinh của Joe, là thành viên thuộc bộ phận quản lý tội phạm thiên tài, phụ trách giám sát và nghiêm phạt những tù nhân bỏ trốn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương