Tục ngữ nói rất đúng, cực phẩm tựa như con gián, chỉ cần phát hiện một con, chứng minh nhà ngươi còn có một tổ.
Ông nội Phương gia năm đó xuất ngũ được phân công đến nơi khác làm việc, cũng coi trọng người khác, bởi vì năm đó cưới hỏi không có giấy hôn thú, lão cũng chỉ gửi về một phong thư, nói muốn ly hôn với bà nội Phương.
Lúc ấy hai người đã có một đứa con gái, bà nội Phương cũng không phải dạng vừa, mang theo con cái trực tiếp ngồi xe lửa đến đơn vị của ông nội Phương nháo cho bằng được, cuối cùng hôn đương nhiên không ly.

Mà bà nội Phương vì quản cho chặt nam nhân nhà mình, nghẹn khẩu khí sinh thêm một đứa con trai, lại không nghĩ cái thai lần hai vẫn là một cô con gái.
Chồng không thèm nhìn mặt, mẹ chồng thì lời trong lời ngoài âm dương quái khí, hơn nữa trầm cảm sau sinh khiến cảm xúc dao động quá lớn, bà nội Phương trực tiếp dìm chết đuối đứa con gái thứ hai vừa chào đời chưa được bao lâu.
Chuyện xưa này người trong nhà cũng chỉ biết một ít, nhưng không bao gồm Lý Mính Tiêu vừa kết hôn không được bao lâu với Phương Cảnh Phong.

Minh Tiêu vừa rồi đơn thuần là tranh cãi, không có ý nghĩa thực tế, nhưng cô không lường được, câu chuyện bản thân thuận miệng bịa ra trùng hợp chọc trúng ống phổi của bà nội bên chồng.

Mặt già của bà nội Phương tức khắc banh ra, tức giận vươn một ngón tay chỉ vào mặt Minh Tiêu, vốn là mặt mũi chua ngoa, lúc này càng có vẻ dữ tợn: "Tiện nhân không có giáo dưỡng, cũng dám nói chuyện với ta như thế!"
Minh Tiêu một cái tát gạt đi bàn tay sắp chọc đến mặt mình, mắt trợn trắng: "Vậy người có giáo dưỡng như bà dạy cháu nói chuyện xem nào?"
Bà nội Phương mấy năm nay ở nhà tác oai quái, nào có bao giờ bị người mắng như vậy, bàn tay run run vì tức giận, giống như sắp động kinh.
Phương Cảnh Phong vốn là không kiên nhẫn quản nữ nhân cãi nhau, thậm chí trong lòng còn âm u nghĩ: Lý Mính Tiêu cho dù kiêu ngạo, gặp trưởng bối dù sao cũng phải thu liễm một chút đi? Tuy rằng này hôn này khẳng định phải ly, nhưng trước khi ly hôn gã dù sao cũng phải tìm về chút mặt mũi, để người nhà giáo huấn nàng mấy trận.
Nhưng gã trăm triệu không nghĩ tới, Minh Tiêu phóng thích kiêu ngạo không phân khác biệt, từ lão nhân trăm tuổi, đến trẻ con mới sinh, thể hiện đầy đủ nguyên tắc mọi người đều bình đẳng.
Mắt thấy bà nội tức sắp ngất, Phương Cảnh Phong chạy nhanh xuống xe đỡ lấy người, nhìn lão thái thái thật vất vả thở hổn hển, gã mắt đầy lửa giận rít gào với Minh Tiêu: "Lý Mính Tiêu, cô đang nói tiếng người sao? Bây giờ cô quỳ xuống xin lỗi bà đi, bằng không chờ lát nữa ba mẹ tôi trở về, xem cô như thế nào!"
Còn quỳ xuống? Gà rừng như mi thật sự coi bản thân là hoàng tử à?
Minh Tiêu khinh thường mà bĩu môi nhìn cũng không thèm nhìn, cầm hành lý quay đầu vào phòng.
Người hầu trong phòng đều nhìn thấy một màn vừa rồi, hiện tại một đám đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, như là đang xem một con quái vật.
Minh Tiêu cũng không để bụng ánh mắt của bọn họ, tùy tay ném hành lý, dựa lưng ngồi ở trên sô pha, phân phó nói: "Phiền lấy giúp tôi cốc nước, cảm ơn."
Ngữ khí ôn hòa có lễ, giống như hai người khác nhau so với vừa rồi, một bên người hầu nghe sửng sốt, trong chốc lát mới phản ứng, chạy đi rót nước.
Nước trong cốc thủy tinh được đặt trên khay mang tới, Phương Cảnh Phong đỡ lão thái thái vào nhà vừa vặn thấy một màn như vậy, lão nhân trong lòng ngực sắc mặt tái nhợt nhìn nữ nhân ngồi hưởng thụ ở trên sô pha đối lập với mình, tích góp thêm vài mồi lửa giận như giếng phun trào ra ngoài.
Phương Cảnh Phong bước nhanh tiến lên, một bàn tay xốc cái khay, âm thanh vỡ vụn thanh thúy vỡ vang lên rõ ràng.
"Lý Mính Tiêu tôi chịu cô đủ rồi, cô mẹ nó đứng lên xin lỗi bà nội đi, sau đó hai ta đi Cục Dân Chính ly hôn!"
Gã vươn một bàn tay muốn túm người, nhưng một cọng tóc của Minh Tiêu cũng không đụng được, đã bị người cầm tay vòng ra sau lưng.
Chẳng sợ tới tình trạng này rồi, Phương Cảnh Phong cũng không chịu ngừng, thân thể không ngừng giãy giụa, cũng may ấn tượng mấy ngày vừa rồi khắc sâu dấu vết trong đầu gã, miệng cũng không dám ăn nói bật bạ.
Vẻ bình đạm trên mặt Minh Tiêu nháy mắt rút đi, mang lên vài phần không kiên nhẫn, dứt khoát lộng trật khớp hai cánh tay Phương Cảnh Phong, lại tùy tay cầm gối sô pha nhét vào trong miệng gã.
Người hầu bên cạnh sợ ngây người, một đám muốn tiến lên, nhưng mà vừa đối diện với tầm mắt Minh Tiêu lại nháy mắt héo.

Minh Tiêu ngồi trở lại trên sô pha, vươn tay nhìn móng tay đã có chút phai màu, không chút để ý nhìn Phương Cảnh Phong như chó chết ghé vào sô pha, nói: "Muốn kết liền kết, muốn ly liền ly? Anh nghĩ cũng hay lắm, nhưng mà còn phải xem tôi có đồng ý hay không, anh là cái thứ gì tự trong lòng anh cũng rõ ràng, lấy tư cách gì yêu cầu tôi."
Khinh thường trong giọng cô quá rõ ràng, Phương Cảnh Phong nghe chói tai, ngay cả đau đớn cũng không màng, ngẩng đầu hung hăng trừng cô.
Minh Tiêu thấy thế lắc đầu cười khẽ: "Anh chẳng lẽ cho rằng bên ngoài giống người, thật sự là người? Bố mẹ anh khoác cho anh lớp áo chocolate, cũng không giấu được bản chất cứt chó của anh đâu.

Hôn nhân này là các người lừa Phương gia bằng được, vậy phải tiếp tục được.

Trò chơi đã bắt đầu, tôi không bảo ngừng xem ai dám ngừng.".

Ngôn Tình Hay
Cô nói, lại tiến lại gần, một bàn tay vỗ vỗ mặt Phương Cảnh Phong: "Trên đời làm gì có chuyện tốt như thế, anh muốn bắt đầu liền bắt đầu, anh nói kết thúc liền kết thúc.

Cho dù có, người như anh, có cái tư cách kia à?"

Hệ thống ở trong không gian nhìn ký chủ, ở trong lòng yên lặng cảm thán, quả nhiên đây là sinh thể phức tạp nhất nó từng gặp, ngày thường lười nói chuyện lười làm việc, giống như một đứa trẻ nhìn cái gì cũng thấy mới lạ; nhưng một khi có người chọc đến cô, hơi thở nguy hiểm ẩn tàng sẽ phát ra ngoài, khiến người ta nhịn không được run rẩy.
Phương Cảnh Phong nhìn người có phần xa lạ trước mắt, khí lạnh xộc lên từ sau lưng, gã bỗng nhiên tỉnh táo mà ý thức được Minh Tiêu không phải đang nói đùa với gã.
Lúc trước Phương gia muốn hợp tác với Lý gia, không có cái gì đáng tin cậy hơn liên hôn, nhưng cha mẹ gã rõ ràng, lấy mức độ sủng ái của vợ chồng Lý gia với con gái út, chồng cô tả khẳng định là muốn ngàn chọn vạn tuyển, không phải người gã có thể với được, đang lo lắng u sầu, Lý gia nhị tiểu thư nhiều năm ở nước ngoài đột nhiên trở lại.
Mẹ Phương động tâm tư, lấy danh nghĩa chào hỏi đi thăm vào lần, xác định Lý nhị tiểu thư nhát gan yếu đuối, dễ nắn b/óp, mới giới thiệu con trai mình qua.
Phương Cảnh Phong ngày thường chắp vá tạm ứng phó được, lại có cha Phương che giấu hành vi quá khứ hoang đường của gã, hai nhà ăn khớp với nhau, thành công kết làm quan hệ thông gia.
Phương Cảnh Phong vốn tưởng rằng mình đã đủ hiểu biết về vợ mới cười, không nghĩ tới cô ta mới là người che giấu sâu nhất trong bọn họ.
Minh Tiêu không quan tâm gã nghĩ gì, sau khi nhận được câu trả lời, nhanh nhẹn vặn lại chỗ trật khớp, Phương Cảnh Phong đau ứa nước mặt xoa xoa cánh tay nhìn Minh Tiêu, do dự nửa ngày, hỏi: "Cô vì sao lại không chịu ly hôn?"
Nếu biểu hiện hiện tại mới là chân thật, vậy trước kia vì sao cô ta lại muốn giả vờ như vậy, chẳng lẽ chỉ vì muốn kết hôn với gã?
Nghĩ đến việc Minh Tiêu chết sống không muốn ly hôn, Phương Cảnh Phong dâng lên một ý nghĩ quả nhiên là như vậy..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương