Xuyên Nhanh: Ta Trích Lời Tra Nam Mà Vấn Đỉnh Đại Đạo
-
Chương 47: 47: 10
Edit: icedcoffee0011
"Phốc...!Khụ khụ khụ..." Quỹ Quỹ sợ hãi khụ hai tiếng khó tin hỏi: "Cô nói gì?"
Là vì Vịt vương chưa bán được, hay là vì tiền chưa kiếm đủ, tôi cực cực khổ khổ bày mưu tính kế để cô kiếm tiền, cô mẹ nó như thế nào nhất quyết nhớ nhung không quên cái mục tiêu dở người này.
Quỹ Quỹ thở phì phì không hiểu đầu óc ký chủ nghĩ gì, Minh Tiêu phi thường thiện giải nhân ý mà thành toàn nó.
Cô nghiêng người ngồi vào đối diện Trương Viễn Bình, hơi hơi mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: "Không biết Trương công tử có từng đi qua Dương Châu?"
Trương Viễn Bình sửng sốt, nhìn thịnh thế mỹ nhan gần trong gang tấc, tức giận trong lòng bất giác tiêu tan.
Thôi, xem vẻ bề ngoài này, hắn không ngại chơi đùa một chút.
Hắn lên mặt, bày ra một bộ tiêu sái phóng khoáng: "Đương nhiên là đi qua, Dương Châu cảnh đẹp người đẹp, có thể nói là phú quý nhân gian."
"Nghe nói vùng ven sông Tần Hoài ở Dương Châu phồn hoa có tiếng, thuyền bè náo nhiệt, không biết công tử có từng gặp qua hoa khôi danh kỹ nổi tiếng ở đó?"
Trương Viễn Bình nghe vậy trên mặt lộ ra một ý cười nghiền ngẫm, ánh mắt ái muội quét trên người Minh Tiêu, cố ý hạ giọng tuỳ tiện mà nói: "Cô nương ở thành Thương Tĩnh sợ là có điều không biết, cái gọi là hoa khôi cũng chỉ là thủ đoạn chào mời khách, không nên coi là thật."
Hắn vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Minh Tiêu, không nghĩ tới đối phương chẳng hề xấu hổ như dự đoán, ngược lại sắc mặt xấu đi trông thấy.
Trương Viễn Bình cho rằng Minh Tiêu ghen, không thích hắn nhắc đến nữ nhân khác, trong lòng đắc ý, cố ý còn nói thêm: "Danh kỹ nổi tiếng nhất Dương Châu một đêm giá ngàn vàng, thi họa tinh thông, nhỏ nhắn mềm mại như hoa liễu, khiến người trìu mến."
Hắn nói xong vẫn ung dung nhìn Minh Tiêu, không nghĩ tới đối phương không hề tức giận, ngược lại là như suy tư gì điều gì đó mà, lẩm bẩm nói: "Giá ngàn vàng ư~"
Nói xong, mỹ nhân vừa mới còn rất là rụt rè, căm giận vỗ tay một cái cả giận nói: "Quả nhiên, lão nương nên mẹ nó sớm xuất đạo một chút."
"Tổ sư, ngàn vàng, từng ấy thời gian ta đã bỏ lỡ trăm triệu rồi!"
"......" Quỹ Quỹ gian nan nhắc nhở: "Ký chủ, cô suy nghĩ lại bản thân với mấy chữ thi họa tinh thông, nhỏ nhắn mềm mại như hoa liễu, khiến người trìu mến.
Trừ chữ người, cô giống người ta ở chỗ nào?"
Nhưng mà mặc kệ Quỹ Quỹ mỉa mai thế nào, tìm được phương thức làm giàu Minh Tiêu nhanh chóng bỏ ngoài tai, cô nhìn về phía người vừa bị ngôn từ hoa mỹ của cô dọa cho nhảy dựng, nở một nụ cười cũng gần giống người..
"Trương công tử hôm nay tới cũng trùng hợp lắm, vừa vặn ba ngày nữa Yến Xuân Các cử hành tái tuyển chọn hoa khôi lần thứ nhất, tiểu nữ tử cũng may mắn tham dự trong đó, Trương công tử nhất định phải đến ủng hộ ta."
Trương Viễn Bình bị cái sự tương phản này làm cạn lời, hắn theo bản năng lắc đầu: "Ta không......"
Hắn còn chưa nói xong, đã thấy thiếu nữ vừa rồi còn cười xán lạn một tay bẻ gãy bàn cẩm thạch trắng, ánh mắt thâm trầm nhìn hắn.
"Là đàn ông không thể nói không được."
Trương Viễn Bình: "......"
Nói có đạo lý, nhưng phàm là đàn ông, thấy một chiêu này của cô, cũng không được nữa rồi.
Liên tiếp vả mặt plot twist khiến cho đầu vị thiếu tướng quân này hiện lên một cái suy nghĩ vớ vẩn, nhìn Minh Tiêu nửa khối bàn đá trong tay Minh Tiêu, gian nan mà nuốt nước bọt, hắn hỏi: "Không biết các hạ có phải là chủ nhân của Yến Xuân Các?"
Minh Tiêu kinh ngạc mà nhướng mày, không nghĩ tên ngốc nghếch nãy bỗng nhiên chỉ số thông minh online, bất quá cô vốn dĩ cũng không có ý tứ giấu giếm, gật gật đầu dứt khoát thừa nhận.
Trương Viễn Bình trong lòng hoảng hốt, không nghĩ tới mình dùng trăm phương nghìn kế điều tra thế nhưng là một thiếu nữ.
Hắn nhíu mày xoa bóp đốt ngón tay, trong lòng bán tín bán nghi, bất quá vô luận sự thật là như thế nào, có giá trị vũ lực của Minh Tiêu, thái độ của hắn đứng đắn lên một ít.
Trương Viễn Bình thu liễm lại, khách khí nói: "Không biết nên xưng hô với cô nương như thế nào?"
Minh Tiêu trầm ngâm một chút, hỏi lại: "Mấy người ngày thường đi thanh lâu sẽ xưng hô với ông bà chủ như thế nào?"
Trương Viễn Bình không biết nên trả lời như thế nào, châm chước sau đúng sự thật nói: "Nếu là khách khí chút, thường gọi một tiếng ma ma, phía trước là họ hoặc tên húy."
"Ồ, vậy ta đây ủy khuất một chút," Minh Tiêu gật gật đầu, "Anh cứ gọi tôi là......"
"Tiêu ba ba đi."
"......! Tiêu cô nương." Trương Viễn Bình cảm giác cái trán từng trận co rút đau đớn, cuối cùng vẫn không thể bật thốt ra cái xưng hô kỳ dị này, một tay đáp ở bên cạnh bàn, dùng xưng hô mà mình cho là thích hợp nhất.
"Tại hạ thiếu soái Mạc Bắc quân Trương Viễn Bình, gia phụ Trương Hồng An, nói vậy cô nương chắc chắn có nghe qua."
"Ồ ~" Minh Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, nhưng khóe miệng Trương Viễn Bình chưa kịp cong lên, đã nghe đối phương cười nói: "Chính là Trương tướng quân với chiến thuật "Địch tiến ta lui, địch lui ta nằm" đáng khinh nổi tiếng?"
"Sớm nghe nói đến thanh danh này của lão tướng quân, hôm nay được gặp thiếu tướng quân, vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, đúng là không hổ lại phụ vô hảo tử, thất kính, thất kính."
"Cô!" Trương Viễn Bình vốn dĩ liền còn có nghi vấn với thân phận của Minh Tiêu, lúc này thấy cô nói khách khí, nội dung lại đầy châm chọc, cũng không rảnh lo kế hoạch tiên lễ hậu binh, trực tiếp nói ra mục đích của bản thân.
"Tiêu cô nương mấy năm nay động tác không nhỏ, phụ thân vì phòng gian tế Mạc Bắc, cố ý cẩn thận tra qua, lại không ngờ năm đó Yến Xuân Các có liên quan đến sự việc Hồ tướng quân mất tích năm đó, không biết cô nương có gì giải thích?" Hắn nói xong gắt gao nhìn chằm chằm Minh Tiêu, không cho người một cơ hội giảo biện.
Chẳng qua hắn không nghĩ tới, Minh Tiêu cũng không tính toán giảo biện, trực tiếp gật đầu thừa nhận: "Không cần giải thích, là bị ta đánh, hiện tại còn thở thoi thóp, anh đến thăm sao?"
"......" Trương Viễn Bình bình sinh lần đầu tiên cảm thấy, thì ra nói chuyện phiếm là một việc khó khăn đến như vậy.
Lý do thoái thác đã chuẩn bị tốt cũng không cần dùng tới, hắn động động miệng, dứt khoát chộp cái bàn cả giận nói: "Hồ tướng quân......!A!"
Nửa bàn vừa bị bẻ gãy vốn đang lung lay sắp đổ bên cạnh, Trương Viễn Bình vì tức giận, hạ thủ không biết nặng nhẹ, một chưởng khiến cho bàn đá lập tức nghiêng ngả, đồ trang trí trên bàn rơi lả tả không nói, còn bị mấy cái chén sứ rơi lộp bộp vào chân.
"Quá thảm." Quỹ Quỹ nhìn đối phương cố gắng kiên cường giữ hình tượng "Chân tật, khí thế không thể mất", thổn thức nói: "Vị tướng quân này vất vả đến Yến Xuân Các một chuyến, chính là vì thể hội nhân gian khó khăn nhường nào sao?"
Chiếc bàn kia được làm hoàn toàn từ cẩm thạch trắng, cho dù chỉ còn một nửa trọng lượng, một khi đập vào người không gãy xương thì cũng chảy máu, nhưng Trương Viễn Bình chỉ oái một tiếng, sau đó im bặt.
Mặt hắn vừa trắng vừa hồng, không biết là tức giận hay là nhịn đau, cắn răng gằn từng chữ một: "Thật không dám giấu giếm, ta đã phái người điều tới một đội binh mã, Hồ tướng quân là mệnh quan triều đình, nếu hôm nay Yến Xuân Các không thể cho ta một lời giải thích, đừng trách bản tướng quân vô tình."
Nói xong ngón trỏ Trương Viễn Bình uốn lượn bỏ vào trong miệng thổi, từ ngoài cửa sổ truyền đến những tiếng bước chân chỉnh tề chính khí.
Trương Viễn Bình thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu mắt mang tàn khốc mà nhìn về phía Minh Tiêu.
Minh Tiêu nhìn vẻ mặt thiếu đánh này của gã, hơi nâng cằm, đứng lên mở cửa sổ hướng ra phía ngoài xem.
Quả nhiên theo như lời hắn, bên ngoài đã vây đầy quan binh, nhìn ra trên dưới trăm người.
Cô không sao cả quay sang Trương Viễn Bình cười, nhẹ giọng hỏi: "Chỉ có từng này?" Nói xong cũng học đối phương đưa tay thổi còi, dưới lầu tức khắc truyền đến tiếng binh khí va chạm lẫn nhau, bất quá tức khắc sau lại quay về bình tĩnh.
Trong lòng Trương Viễn Bình dâng lên một dự cảm xấu, không chờ hắn hỏi lại, tiếng đập đã cửa vang lên, một thanh âm rõ ràng truyền vào trong tai: "Cô nương, đã giải quyết toàn bộ, người trong phòng có lưu lại không."
Minh Tiêu nhìn người đang khiếp sợ hoảng loạn trước mặt, tươi cười: "Không vội, chúng ta tâm sự chuyện tái tuyển chọn hoa khôi trước."
"Có được không? Trương thiếu tướng quân."
Trải qua một phen bàn bạc, Minh Tiêu khách khí" thỉnh Trương thiếu tướng quân ở lại Yến Xuân Các nghỉ ngơi vài ngày, lại đưa thư báo bình an cho án vệ gửi cho lão tướng quân, xoay người đi tới hậu viện phòng bếp.
Lúc này đã đến giờ cơm chiều, Yến Xuân Các sau khi thay đổi đầu bếp sau, đồ ăn đều là nhất đẳng nhất hảo, cho nên tới giờ cơm đều rất tất bật.
Thấy nhà bếp đã vội không kịp trở tay, cô không tiến vào làm phiền đầu bếp nữa, quẹo chân đi về phía giếng nước, bên cạnh giếng là từng đống chén bát xếp thành núi cao, một thanh niên quần ngắn áo vải khoanh chân dài, ngồi trên cái ghế con, banh khuôn mặt nghiêm túc rửa chén.
Minh Tiêu đến gần khụ một tiếng, động tác tráng bát trên tay Giang Mặc Hành ngừng lại, biểu tình chết lặng hỏi: "Lại làm gì?"
Hai năm sau khi dự án "Vịt vương" marketing thất bại, Minh Tiêu nhờ nghiên cứu lại thị trường mà rút kinh nghiệm xương máu, Thương Tĩnh dân phong bưu hãn, thẩm mỹ càng thiên hướng thích nam nhân cường tráng cương nghị, hình tượng mỹ nhân bệ/nh hoạn của Giang Mặc Hành lúc đó căn bản không phù hợp với đa số người.
Đừng nói vịt vương, sale đại hạ giá cũng không ai muốn, dưới sự tức giận đang chuẩn bị đem người ra ngoài cho tự sinh tự diệt, Giáp Nhất bận tâm cố chủ có nhắc đến tài sản của đối phương với Minh Tiêu.
Minh Tiêu nghe xong lúc đó tâm tình chỉ có hai chữ "ồ quao".
Có thể nói Minh Tiêu phát triển được như hôm nay, không thể bỏ qua tài chính của Giang Mặc Hành cùng với ngân hàng rút tiền là cha của Liễu công tử.
Cũng đúng là vì duyên cớ này, Giang Mặc Hành từ đây trở thành một thành viên của Yến Xuân Các, nhiệm vụ là ai giao gì thì làm cái đó.
Minh Tiêu đi đến bên người hắn, nhấc chân đá một chút, Giang Mặc Hành trợn mắt giận nhìn: "Cô rốt cuộc muốn làm gì?"
"Tìm anh diễn kịch."
Giang Mặc Hành hồ nghi mà ngẩng đầu nhìn, tràn đầy khó hiểu: "Tìm tôi diễn kịch? Cô không nhầm chứ."
"Không sai, chính là anh." Minh Tiêu tin tưởng gật gật đầu, "Trên dưới các không có ai có khí chất diễn viên đạt giải oscar hơn anh."
Giang Mặc Hành: "......"
Cảm ơn, cũng không có cảm giác được khích lệ.
Hắn lau khô cái chén trong tay, không kiên nhẫn hỏi: "Diễn cái gì?"
"Diễn chính mình nha, nhị thế tổ ngốc nghếch tùy tùy tiện tiện vung tiền như rác."
Giang Mặc Hành đang lau tay lên tạp dề lại ngừng, quay đầu nhìn vẻ mặt đầy chân thành của Minh Tiêu, tức giận không muốn nói chuyện.
Hắn phát hiện miệng lưỡi nữ nhân này căn bản là không có một câu lời hay, nói một câu mắng người ba câu.
Minh Tiêu thấy hắn mặt lạnh cũng không ngại, lo việc chính mình nói tiếp: "Ba ngày sau tôi muốn làm một buổi tái tuyển chọn hoa khôi, tiết mục biểu diễn xong có tiết mục bán đấu giá hạ thấp con người, đến lượt tôi anh phụ trách nâng giá là được."
"......" Giang Mặc Hành một lời khó nói hết, "Cô rốt cuộc lại muốn làm cái gì?"
"Cái này anh cũng đừng quản." Minh Tiêu bàn tay vung lên, "Đến lúc đó tôi để người chuẩn bị cho anh." Người nói xong chắp tay sau lưng lảo đảo lắc lư mà đi rồi.
Giang Mặc Hành còn chôn chân tại chỗ, trợn trắng mắt theo bóng người rời đi, cầm lấy một chồng bát đã rửa sạch đi vào phòng bếp.
Ở cửa, một dì làm bếp thấy vậy nhanh chân tới giúp đỡ, cười đưa cho hắn một miếng điểm tâm nhỏ xinh vừa làm xong, lại nói với hắn: "Nhanh ăn đi, đầu bếp Triệu nấu nhiều, dì lấy từ trong nồi đấy, còn nóng nguyên"
Hắn nhìn ánh mắt từ ái của dì làm bếp, nỗi lòng phức tạp.
Nói thật, hai năm trước bị Minh Tiêu phế võ công, lại bị ám vệ phản bội, hắn phẫn nộ, oán hận, cũng từng tự sa ngã.
Thậm chí thời điểm nằm ở trên giường dưỡng thương, tâm tư âm u vẫn nghĩ làm cách nào kéo tất cả mọi người đồng quy vu tận.
Thẳng đến sau đó, Minh Tiêu còn bắt hắn tự nộp tiền chuộc cho chính mình, hắn rốt cuộc nhịn không được bạo phát.
Đó là lần đầu tiên trong trí nhớ hắn mất khống chế như thế, không nghĩ tới rít gào xong, Minh Tiêu chỉ là lãnh đạm mà nhìn hắn, ánh mắt kia khinh phiêu phiêu không để hắn vào mắt, đến bây giờ hãy còn mới mẻ.
Người nọ lạnh nhạt mà nói: "Tức giận không? Đường đường là đứa con trai Xích Yến Đế sủng ái nhất, ngậm muỗng vàng sinh ra, cao cao tại thượng, xuôi gió xuôi nước, hiện tại võ công bị phế, thậm chí thiếu chút nữa trở thành tiểu quan bán mình hầu hạ người."
Giang Mặc Hành nhớ rõ lúc ấy mình nghe xong lời này, đầu óc đầy phẫn nộ không thể lý giải, ủy khuất đọng lại dưới đáy lòng nhiều năm, liền như vậy mà trút xuống một người xa lạ.
Hắn nói: "Cô biết cái gì? Mẫu thân ta xuất thân thanh lâu, trời xui đất gặp phải hoàng đế, lại bởi vì thân phận thấp kém mà không thể có một thân phận quang minh chính đại, nhưng mặc dù như vậy, đám nữ nhân trong cung vẫn không chịu buông tha bà, nghĩ mọi cách hại chết bà."
"Phụ hoàng ta luôn miệng nói yêu bà, nhưng vì cân bằng thế lực trong triều, giả câm vờ điếc ghi tên ta dưới danh nghĩa một phi tử khác, nói là sủng ái, chẳng qua là vì muốn bản thân an tâm không hổ với lòng mà thôi."
"Một ngày nào đó, ta muốn tất cả bọn họ trả giá cho hành động của bản thân!"
Nghĩ đến ký ức lúc trước, Giang Mặc Hành có chút thất thần, sau đó, người nọ đáp lại hắn như thế nào?
Nghe cảnh ngộ của hắn, nàng ta không có một chút đồng tình hay tiếc thương nào, ngược lại cười lạnh mà hỏi: "Cho nên có cái gì bất đồng với những người đó?"
"Bọn họ coi thường tất cả những ai xuất thân thấp hơn, tùy ý đùa bỡn sinh mệnh người khác.
Mà anh thì sao, cao cao tại thượng, tràn đầy khinh thường mà nhìn những nữ tử ở Yến Xuân Các này giãy giụa sống sót dưới tầng chót, trong lòng còn cảm thấy người ta là ham bề ngoài, truy đuổi phú quý.
Anh cùng những kẻ từng khinh nhục mẫu thân anh khác nhau ở chỗ nào?"
"Nếu anh thật sự kiên cường như vậy, hoặc là dùng cái mạng này đi trả thù; hoặc là dùng tài phú và năng lực, để trên đời này không có ai gặp phải bi kịch như mẹ mình năm xưa.
Anh như bây giờ thì sao, một bên hưởng thụ kho.ái cảm khống chế vận mệnh người khác, một bên lại tự cảm thấy mình đáng thương đáng tiếc."
"Anh thật đúng là, làm người khác ghê tởm."
Giang Mặc Hành đến bây giờ còn nhớ rõ những lời nói như ghi sâu đè khắc kia, cũng bởi vậy, thời điểm Minh Tiêu để hắn làm tạp dịch, hắn tuy rằng bất mãn, lại không có kháng cự.
Đương nhiên, hắn không thể không thừa nhận, kháng cự cũng vô dụng là một nguyên nhân quan trọng trong đó.
"Tiểu Hành, đừng ngốc ra đó, ăn mau lên, đừng để lạnh." Giọng nói của phụ nhân kéo Giang Mặc Hành từ trong hồi ức trở về, hắn cười cười, hai ba ngụm ăn xong điểm tâm trong tay, lại bưng chén bẩn trở lại bên cạnh giếng.
Ai, đừng nghĩ nhiều như vậy, vẫn là nhanh tay làm việc đi, mấy ngày nữa còn phải giúp lão bản ác quỷ diễn kịch đây.
Ba ngày sau, bên ngoài Yến Xuân Các
Bởi vì đêm nay có hoạt động đặc biệt, cho nên buổi chiều các không đón khách.
Lúc này một nhóm đàn ông đã sớm chờ ở cửa, xoa tay hầm hè, mắt phó.ng tinh quang.
Từ hai ngày trước sau khi Yến Xuân Các thả ra tin tức tái cử hành tuyển chọn hoa khôi, đám đàn ông ở thành đều hưng phấn.
Trời biết, từ khi Yến Xuân Các chỉnh đốn cải cách, loại hoạt động thú vị này bao nhiêu lâu bọn họ không được tham gia rồi.
Đặc biệt ông chủ Yến Xuân Các không biết phát điên cái gì, thu mua toàn bộ thanh lâu, cả cái phố đèn đỏ ngày xưa cải biến thành khu phố giải trí hưu nhàn.
Tuy rằng hoa khôi đêm nay nghe là biết không phải người nghèo như bọn họ ngấp nghé được, nhưng xem xem hai cái cho đỡ nghiền thôi có được không.
Thời gian vừa đến, cửa lớn đúng giờ mở ra, đám đông phía sau tiếp trước đi vào, nhìn thấy bố trí quen thuộc, liền sinh ra một loại xúc động muốn khóc.
Chính là cái cảm giác này, chính là cái hương vị này, Yến Xuân Các ta quen thuộc trở về rồi!
Một đám người an vị xong, gã sai vặt phụ trách tiếp khách dẫn khách vip lên lầu, thẳng đến khi căn phòng chật kín người, thi đấu chính thức bắt đầu.
Trong một phòng riêng trên lầu, lão bản trung niên béo cung kính đứng ở một bên, nịnh nọt gã đàn ông mày dày vai rộng trước mặt: "Cô nương Yến Xuân Các ở Mạc Bắc đều là nổi danh, Tiêu công tử hôm nay tới trùng hợp, không ngại nhìn xem, nếu nhìn trúng vị hoa khôi nào, tại hạ giúp ngài chụp được."
Người đàn ông sang sảng cười, một phen ôm nữ tử bên người vào trong lòng, khẽ vuốt ngọc nhan của mỹ nhân thẹn thùng, cười nói: "Vậy sao? Cũng không biết hoa khôi này, so với Chỉ nhi của ta thì như thế nào."
Lão bản béo vẻ mặt dữ tợn run run, cười đáng khinh: "Hoa khôi tự nhiên không phải nữ tử tầm thường có thể so, Tiêu công tử yên tâm đi." Kỳ thật lão cũng không biết hoa khôi hôm nay là cái dạng tròn méo gì, nhưng nếu khách quý đã nói, đương nhiên lão phải nói tốt một chút.
Lão nói lời này, cô gái trong lòng Tiêu công tử kia nhịn không được nhíu nhíu mi.
Không ai rõ ràng hơn nàng người đàn ông này hoa tâm đến đâu, bên người đã có Hồ Xu Đồng, nếu lại xuất hiện một tuyệt sắc hoa khôi, hy vọng làm Vương phi của nàng càng thêm xa vời.
Trong sầu lo, nữ tử mịt mờ nhìn cô gái mặt vô biểu tình bên cạnh mình, trong lòng trợn trắng mắt.
Rõ ràng là một con hồ ly tinh, cố tình bày ra vẻ thanh cao ta đây hơn ngươi, Hồ Xu Đồng sợ không biết người đàn ông này cho rằng nàng ta lạt mềm buộc chặt.
Nực cười, chẳng khác gì cái cô Tam muội muội kia, đều là tiện nhân.
Nàng nghĩ vậy, không khỏi nhớ lại chuyện năm đó.
Lúc ấy nàng cố ý bỏ rơi Tam muội muội, được Hồ tướng quân cứu đi, dựa vào thủ đoạn lên làm di nương, nhưng lúc nàng thổi gió bên gối, càng ngày càng được sủng ái, lão vô dụng phế vật kia không biết sao bỗng nhiên mất tích.
Hồ tướng quân hoa tâm lại sủng thiếp diệt thê, chính thất phu nhân không còn bao nhiêu cảm tình với hắn, đợi một năm sau xác định không có tin tức, bên ngoại liền đón về nhà.
Vài vị thiếp thất khác có người tái giá, có người trở về nhà, còn lại nàng và em gái Hồ tướng quân.
Nhưng hai nữ tử căn bản không bảo toàn được sản nghiệp của Hồ tướng quân, hai người suốt đêm chạy trốn, đụng phải Tiêu công tử lẻn vào từ Xích Yến, nàng ra vẻ ngượng ngùng mấy ngày liền nhận mệnh, ngược lại không biết Hồ Xu Đồng hạ cái thuốc gì, rõ ràng luôn là một bộ hờ hững, Tiêu công tử cố tình liền thích cái vẻ này, coi trọng nàng hơn mình.
Nữ tử cắn một ngụm điểm tâm, đương lúc trong lòng tức giận bất bình, dưới lầu bỗng nhiên vang lên tiếng thất thanh, ngay sau đó một giọng nữ vang lên: "Cho mời thí sinh đệ nhất hoa khôi đầu tiên của buổi tối nay bước lên sân khấu."
"A, đến rời." Nữ tử nghe được tiếng cười đầy tò mò của Tiêu công tử, ngăn chặn không vui trong đáy lòng, ôm tâm tư ngược lại hướng ánh nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy bóng dáng giai nhân vòng eo mạn diệu, tay áo to rộng che khuất nửa khuôn mặt, chầm chậm đi đến trên đài.
Nữ nhân trong lòng thầm mắng người xấu xí đúng là lắm trò, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào giai nhân cho đến khi nàng kia chậm rãi buông cánh tay.
Một khắc tay áo kia rơi xuống, đầu óc nàng ong ong, mất khống chế mà kinh hô.
"Diệp Minh Tiêu!"
Tác giả có lời muốn nói:
Người chủ trì: Cho mời thí sinh hoa khôi đầu tiên của ngày hôm nay.
( nhỏ giọng bức bức: Cũng là một vị cuối cùng.)
Đúng vậy, tuyển chọn hoa khôi chỉ có một người, thao tác rất tra ~.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook