Chuyến bay rạng sáng thứ bảy đã đến sân bay thành phố A lúc sáu giờ hơn. Nguyễn Nhuyễn ngồi xe nhà đến đón người, ước chừng sáu giờ đã tới nơi. Đợi được một lúc thì thấy một cô gái đeo balo leo núi ở phía xa vẫy tay chào, ngay sau đó một bóng người lướt nhanh như gió đến gần.

“Nhuyễn Nhuyễn, tớ nhớ cậu chết đi được!” Tạ Miên véo gương mặt nhỏ nhắn, mềm mại của thiếu nữ, hôn cái chụt lên má trái cô. Cô ấy véo vào phần eo mềm mại của thiếu nữ rồi bế bổng cô lên khỏi mặt đất, lắc lư, giọng hơi tiếc nuối: “Sao lại gầy đi rồi?”

Dĩ nhiên là mảnh mai như nhành liễu sẽ đẹp hơn, nhưng cô ấy lại thích cảm giác mềm mại khi ôm như vậy. Mũm mĩm thế này đáng yêu biết bao.

Nguyễn Nhuyễn nghe vậy cũng không biết nói sao chỉ cười, từ chối cho ý kiến với sự lí giải của bạn mình. Sóng não của Tạ Miên rất lạ, cô ấy thích mọi sinh vật trông vô hại.

Lần đầu gặp nhau là trong bữa tiệc riêng tư của nhà họ Tạ tại Đế Đô. Ba Nguyễn và cha của Tạ Miên là bạn chí cốt, vậy nên nhà họ nhận lời tham gia cũng là lẽ tự nhiên thôi. Cô gặp Tạ Miên ở biệt thự nhà họ Tạ, cô ấy mặc bộ đồ công chúa, đầu đội vương miệng lấp lánh, ăn vận đầy nữ tính.

Vừa thấy Nguyễn Nhuyễn, mắt cô chủ nhà họ Tạ đã lập tức sáng rực cả lên, một hai đòi kéo cô đi xem thỏ trong phòng thú cưng. Tầng hai của căn biệt thự đã bố trí riêng một phòng để nuôi thú cưng, bên cạnh ổ thỏ còn có một con chó phốc sóc và một con chó Labrador.

Tuy nhiên khi họ vào trong, chẳng biết hai con chó đã chạy đâu mất rồi, chỉ thấy năm con thỏ trắng với lớp lông xù sạch sẽ đang nằm ngoan ngoãn trong một chiếc lồng lớn. Ba con trong đó đang ngủ, hai con còn lại thì đang ôm lấy cà rốt tươi ngon gặm. Cái miệng thỏ cứ nhóp nhép không ngừng vừa mềm mại lại đáng yêu.

Còn đang thắc mắc không biết sao Tạ Miên lại dẫn mình đi xem thỏ thì cô gái đội vương miện trên đầu đã nhìn con thỏ mập rồi lại nhìn sang cô. Kế đó, cô ấy cầm cà rốt đã rửa sạch đặt trong bát bên cạnh lên đưa cho cô, ánh mắt mong đợi, đầy kích động như thể đang hỏi tại sao cô lại không ăn.

Sau đó Nguyễn Nhuyễn còn vô tình nhìn thấy Tạ Miên viết thêm chú thích vào Wechat của mình: “Thỏ Nhuyễn không ăn cà rốt.”

Nghĩ lại chuyện cũ cô vẫn còn thấy buồn cười, nhưng bây giờ cô nghĩ mình vẫn còn chuyện khẩn cấp hơn phải làm ngay. Cô hít một hơi sâu rồi gỡ người đang siết chặt cổ khiến cô sắp tắt thở kia ra, yếu ớt nói: “Không thở nổi rồi nè.”

Sau đó Tạ Miên vội gỡ tay của mình ra, sốt sắng xem xem cô có bị thương gì không. Thấy cô không sao hết, cô ấy mới thở phào, gãi đầu hỏi: “Đói ghê, sáng nay chúng ta ăn gì đây?”

“Mẹ Lý nấu cháo hải sản rồi, không phải trước khi tới cậu cứ đòi ăn mãi hay sao?” Nguyễn Nhuyễn mở cửa xe để Tạ Miên ngồi vào bên trong rồi lập tức lên xe đóng chặt cửa.

Tài xế nổ máy, chiếc xe nhỏ tắm mình trong ánh nắng đầu ngày, chậm rãi tiến về trước. Xe chạy rất ổn định, không rung lắc chút nào. Gió mát sáng sớm thổi vào trong xuyên qua cửa kính xe mở nửa, hơi lạnh man mác vỗ vào mặt, không những không lạnh mà còn tỉnh táo hẳn ra.

Cơn buồn ngủ của Nguyễn Nhuyễn đã tan hẳn, cô quay ra nói chuyện với Tạ Miên, tuy nhiên quá nửa thời gian đều là Tạ Miên kể khổ, tố cáo hành động của cha mẹ mình một cách đầy giận dữ.

Qua lời kể, Nguyễn Nhuyễn cũng hiểu phần nào lí do tại sao cô gái này lại đáp máy bay chạy tới thành phố A trong hai ngày nghỉ cuối tuần này.

Ba Tạ và mẹ Tạ nghĩ con gái đã học lớp mười hai, chẳng mấy mà trưởng thành rồi, vừa hay con trai của nhà bạn lại đang du học nước ngoài, lớn hơn Tạ Miên chừng ba bốn ruổi, lần này có việc nên tạm xin nghỉ để về nước một chuyến. Mẹ Tạ đã từng gặp chàng trai này rồi, cử chỉ nhã nhặn, lịch sự, ga lăng, đối xử với con gái cũng chu đáo, dịu dàng.

Một chàng trai như vậy biết đi đâu mà tìm, ba Tạ mẹ Tạ kích động đã giúp con gái nhắm trước người này rồi. Tuy không cương quyết đòi đính hôn hay làm gì đó, dù gì giai đoạn lớp mười hai cũng rất quan trọng, nên chuyên tâm học hành, nhưng họ cũng muốn để hai đứa gặp nhau trước, trao đổi phương thức liên lạc, qua lại với nhau.

Ngờ đâu Tạ Miên lại cực ghét chuyện này, mới đó đã dọn quần áo bay thẳng đến thành phố A. Trừ tức giận trước hành động nối tơ hồng của ba mẹ ra, còn có một nguyên nhân khác, đó là muốn gặp người bạn đã lập đội chơi chung với cô ấy trong game.

Người bạn này của cô ấy cũng ở trong thành phố A, nhưng cô cũng chỉ biết người ta cũng là học sinh lớp mười hai, tên trong game là “Kề vai trong mặt trời”, còn những thông tin khác như họ tên thật hay trường học thì cô ấy không biết gì cả.

Nguyễn Nhuyễn nghe mà mắt chữ A mồm chữ O, tự nhủ cô gái này liều ghê. Đến đối phương là người hay là ma còn chẳng biết thế mà lại dám một mình bay đến thành phố khác hẹn gặp. Đúng là dũng cảm và liều lĩnh, tất nhiên cũng rất nông cạn.

Chuyện của ba Tạ và mẹ Ta cô không bình phẩm, nhưng tùy tiện hẹn gặp ngoài đời với bạn kết giao trên mạng thì cô tuyệt đối không đồng tình. Ai biết được người vui vẻ trò chuyện trong game với bạn là loại người thế nào ngoài đời thật chứ. Chưa biết chừng lại là cao thủ giả gái lừa gạt tình bạn của mấy cô gái khác thì sao?

Thấy Tạ Miên lại chìm trong niềm vui sắp gặp mặt bạn trên mạng, sau khi tức giận, Nguyễn Nhuyễn không tạt thẳng cho cô ấy gáo nước lạnh mà lựa lời nhẹ nhàng khuyên bảo mấy câu. Thấy khuyên không có hiệu quả, cô dùng đủ mọi cách cứng mềm ngọt nhạt, cuối cùng cũng dụ được Tạ Miên đồng ý cho mình đi theo.

Bằng lòng để người ta đi theo là được rồi, Nguyễn Nhuyễn nghĩ, đến khi đó cứ giữ máy rồi báo trước địa điểm gặp mặt cho người nhà thôi. Có sự giúp đỡ của người nhà, lại còn ở ngay trong thành phố A, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Không ngờ lần gặp gỡ trực tiếp này lại tới bất ngờ như vậy, bảo rằng là duyên phận cũng không quá đáng.

Sau khi ăn xong bữa sáng, nghỉ ngơi một lúc, Nguyễn Nhuyễn lấy kế hoạch cuối tuần đã làm xong từ trước, hai người họ bắt đầu lên đường dựa trên kế hoạch đã định sẵn. Đầu tiên sẽ đến khu trò chơi điện tử, kế đó là quán ăn nhỏ, buổi trưa, chơi đến mười hai giờ hơn thì đến một nhà hàng mang phong cách cổ xưa.

Nhà hàng này có tuổi đời hơn mười mấy năm, nằm trong top đầu những nhà hàng tại thành phố A với chất lượng tốt và giá cả phải chăng. Thức ăn ngon, giá không đắt lại còn sạch sẽ, vệ sinh. Họ không có dịch vụ vận chuyển tận nhà mà phải đến tận quán mới được thưởng thức hương vị chính tông. Đơn giá ba trăm còn được tặng thêm một bình rượu mơ nhỏ do chính bà chủ ngâm.

Ăn uống no say, nghỉ thêm nửa tiếng, xế chiều lại đi mua sắm ở các trung tâm thương mại. Nguyễn Nhuyễn không định mua gì cho bản thân, chỉ chọn cho ba Nguyễn một chiếc kẹp cà vạt, cho mẹ xinh đẹp một chiếc ghim cài áo thanh nhã. Cô liếc nhìn sang hàng chuyên bán đồng hồ đeo tay, rất muốn mua cho Thẩm Ân một chiếc.

Nhưng cô biết Thẩm Ân chắc chắn sẽ không nhận món quà đắt tiền như vậy nên chỉ đành bỏ qua, thử đi nhìn thêm những thứ khác. Trong khu trang sức có bán cả bộ len chọc lông cừu, nghe nhân viên nói cách làm rất đơn giản mà thành phẩm cũng đẹp nên Nguyễn Nhuyễn động lòng, định mua một ít về thử làm xem sao.

Tạ Miên ham mê mua sắm, đã xách đủ túi lớn túi nhỏ trên tay rồi mà vẫn vô cùng hào hứng, chạy về khu chuyên bán giày cao gót. Nguyễn Nhuyễn không chạy theo nổi đành ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, đấm bóp phần bắp chân đã mỏi nhừ. Trong lúc đợi Tạ Miên thử giày, cô lôi bộ len chọc lông cừu ra làm.

Cả một buổi chiều chạy tới chạy lui, Tạ Miên xách về đủ túi lớn túi nhỏ, còn Nguyễn Nhuyễn cũng đã tranh thủ được chút thời gian chọc ra thành quả. Đó là một con gấu trúc lớn cỡ bàn tay, trên đầu móc dây đeo, không khác là bao móc khóa treo balo được bày bán trong cửa hàng.

Nguyễn Nhuyễn vui vẻ cho con gấu trúc vào trong túi, tiện tay rút điện thoại ra gọi cho tài xế đến chở đồ đã mua về. Khoảng hơn bảy giờ tối, cũng sắp đến giờ ăn tối rồi.

Nguyễn Nhuyễn muốn ăn thịt nướng nhưng Tạ Miên lại không muốn đi chợ đêm vì thấy ở đó ồn ào quá, vậy nên họ chuyển sang tìm quán buffet thịt nướng ba tầng. Quán phải đặt trước, trời vừa tối khách khứa đến ăn đã đông nghịt. Dù cả quán có ba tầng với hơn trăm bàn ăn nhưng không hẹn trước thì cũng phải xếp hàng chờ.

Thấy trước mình còn hơn sáu mươi người, Nguyễn Nhuyễn định vào phòng vệ sinh trước thì Tạ Miên xua tay, bảo mình ngồi lại ghế trước cửa đợi số, còn cô cứ đi nhanh rồi về.

Nguyễn Nhuyễn gật đầu đi. Cô chỉnh lại quần áo, vuốt thẳng phần tóc rối do gió thổi, rửa tay xong định quay lại chỗ. Ở hành lang bên ngoài phòng vệ sinh, cô bắt gặp một người đàn ông chừng hai sáu hai bảy tuổi đi đến từ phía đối diện, mặt anh ta đỏ ửng, mắt mơ màng, bước đi loạng choạng. Đứng cách xa mấy bước chân mà vẫn ngửi thấy mùi rượu nồng trên người anh ta.

Nguyễn Nhuyễn rất sợ gặp phải người say, chỉ biết áp sát tường dọc hành lang nhanh chóng đi về phía trước, cố hết sức tránh xa người kia. Đi được khoảng bốn năm mét, mắt thấy rẽ qua lối đó là đến được đại sảnh rồi thì sau lưng đột nhiên lại có tiếng bước chân dồn dập, không theo thứ tự.

Nguyễn Nhuyễn cố chấp không quay lại nhìn, cứ cắm đầu chạy lên trước, vậy mà lại bị người say mới nãy túm lấy cổ tay, lực mạnh đến mức tay cô đau nhói.

“Tiểu Nhu, em đừng rời bỏ tôi.” Người đàn ông say khướt nắm cổ tay cô lôi lại, miệng cứ lặp đi lặp lại một câu đầy hèn mọn, đau đớn.

Nguyễn Nhuyễn không rút tay ra được liền đạp vào đùi anh ta, đồng thời gào lớn mong sao có người nghe được sẽ chạy tới giúp. Người đàn ông kia thấy cô giãy giụa kịch liệt thì nghiêng người về phía trước định ôm lấy cô.

Nhưng còn chưa thành công thì đã bị người ta nắm cổ áo lôi về sau. Một đòn mạnh bạo đánh trúng mặt khiến anh ta choáng váng, ngã lên nền gạch sứ. Lúc một đấm nữa hạ xuống, Nguyễn Nhuyễn đột nhiên đã bình tĩnh tại, bước lên ngăn cản: “Đừng đánh nữa Thẩm Ân. Nhỡ xảy ra chuyện gì thì không hay đâu.”

Thiếu niên mặt tối đen, đánh mạnh xuống. Người đàn ông say rượu bị đè xuống đất không động đậy được, chỉ có thể nằm im chịu đòn, chẳng mấy chốc mặt đã sưng vù.

“Đừng đánh nữa.” Nguyễn Nhuyễn không ngăn nổi, trong lúc cấp bách chỉ đành vòng hai tay ôm chặt eo thiếu niên kéo sang bên cạnh.

Lực kéo trên eo khiến Thẩm Ân tỉnh táo hơn, tay anh dừng lại, yên lặng để mặc cô kéo mình đứng ra sát tường.

Sáu bảy người bạn của người đàn ông say rượu kia đợi ở ngoài khoảng mười phút mà vẫn không thấy người đi ra từ nhà vệ sinh. Hai người đàn ông trong số đó bảo người khác cứ ăn đi còn bản thân ra nhà vệ sinh xem thử. Còn cách một đoạn, họ đã thấy người đi vệ sinh ngã lăn ra đất, bên cạnh còn có hai người trẻ tuổi trơ mắt đứng nhìn.

Lúc ấy họ đều vô cùng nóng lòng, sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, một trong hai người còn giận dữ bất bình, anh ta cho rằng chỉ là nhận nhầm người kéo cổ tay thôi mà, có cần phải đánh người ta thừa sống thiếu chết thế không? Trông cái mặt sưng vù thế kia nói gì thì cũng phải tốn mấy chục triệu tiền thuốc thang rồi.

Người còn lại thì trợn mắt nhìn anh ta, bảo anh ta im miệng. Hai người đỡ người say dưới đất lên, suốt cả quá trình đỡ dậy còn nghe người kia cứ gọi mãi “Tiểu Nhu”, “Tiểu Nhu”. Người bạn còn tỉnh táo thực sự rất muốn văng tục chửi thề, lắc đầu chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.

Tiểu Nhu cái rắm! Không phải chỉ là một cô nàng hám của thôi sao, mới có hai bốn hai lăm tuổi, vừa đá bạn trai đã quay ra kết hôn với một lão già đáng tuổi ba cô ta rồi. Thì cũng vì ông già đó giàu thôi, lại còn cứ lấy cái mác đàn ông trưởng thành, hấp dẫn ra để che đậy.



Người bạn này của anh ta cũng chẳng có ý chí gì cả, sau khi bị đá, lúc này cũng như người mất hồn, chẳng còn tâm trí nào nữa. Chống đỡ được hơn nửa năm, cuộc sống khó khăn lắm mới quay về nền nếp cũ, mấy người bạn như họ cũng vui thay anh ta. Nghĩ cũng là sau cơn mưa trời lại nắng, nhân cuối tuần nghỉ ngơi, mọi người tụ tập ăn một bữa, làm vài ba chén.

Anh ta lại chẳng ăn uống gì, cứ uống bia liên tục. Một mình anh ta uống hết sáu bảy chai rồi bảo trong phòng ngột ngạt quá, muốn ra phòng vệ sinh cho tỉnh rượu. Giờ thì bị người ta đánh thê thảm như thế này đây, thế mà còn chưa tỉnh rượu nữa à?

Cũng không thể trách cậu thiếu niên kia đánh nặng quá được. Nếu đổi lại là bạn gái mình bị một tên say khướt quấn lấy, thì anh ta cũng chẳng giữ bình tĩnh được, phải đánh cho đối phương không dám đụng vào rượu nữa ấy chứ.

Hai người họ xin lỗi Nguyễn Nhuyễn rồi đỡ người đã say đến mức im phăng phắc như tượng đất kia lên vai, dìu ra bên ngoài. Lúc trở lại bàn, mấy người khác trông thấy tình trạng đó cũng giật mình, định đi đòi tiền thuốc theo bản năng.

“Còn định đòi tiền thuốc nữa? Người ta không bắt đền đã là tốt lắm rồi.” Người đã lôi người về lườm đám bạn, mở miệng nói tiếp: “Mấy cậu có biết chiếc túi nhỏ cô gái đó đeo trị giá bao nhiêu tiền không hả?”

Cả đám trố mắt nhìn nhau, bọn họ chưa thấy qua thì biết sao được.

“Tám con số đấy.” Thấy cả đám há hốc mồm, anh ta ảo não châm điếu thuốc: “Dù tôi có phấn đấu cả đời cũng không có được từng đó tiền đâu. Nếu các cậu nghĩ mình đụng vào được người ta thì cứ đi đòi tiền thuốc đi.”

Những món đồ như quần áo, túi xách dù con gái có không mua nổi thì cũng sẽ xem mấy lần trên mạng. Anh ta quen bạn gái lâu vậy, dĩ nhiên cũng biết không ít nhãn hàng quần áo, túi xách đắt tiền.

Mới vừa nhìn, anh ta đã chú ý ngay đến cách ăn mặc của cô gái kia. Người không biết gì thì chỉ thấy rất đẹp thôi, kiểu dáng cũng mới mẻ, đặc biệt, nhưng anh ta vừa nhìn đã biết toàn đồ đắt tiền, như thể mặc lên người ba tòa nhà ở trung tâm thành phố A này vậy.

Nhà người ta giàu có như vậy ai dám đụng vào chứ. Đó là còn chưa nói bản thân mới là bên đuối lý, nhân lúc say rượu lôi kéo con gái nhà người ta. Nếu không có người ngăn lại, chưa biết chừng còn để xảy ra chuyện không thể sửa chữa được ấy chứ. Người ta không truy cứu gì đã là may lắm rồi, lại còn muốn đòi tiền thuốc? Sợ là phải ra hầu tòa luôn mất.

Nghe anh ta nói vậy, cả đám mấy người kia cũng thôi không nói nữa. Bọn họ chỉ là những người làm công ăn lương bình thường, cũng không muốn tự dưng lại rước họa vào thân. Đạo lí thì ai cũng hiểu, chỉ là trong lòng vẫn thấy oán giận.

Người giàu có như vậy mà ăn buffet gì chứ, gọi điện thoại bảo đầu bếp năm sao đến nhà riêng làm bào ngư, hải sản không ngon hơn sao? Cần gì phải đến quán buffet chen chúc thế này? Mặc dù thịt nướng ở quán buffet này toàn đồ tươi ngon, hương vị cũng khá ổn thật.

Mấy câu rì rầm của họ không đến được tai Nguyễn Nhuyễn. Sau khi anh chàng say rượu kia bị bạn kéo đi mất, hành lang chỉ còn lại cô và thiếu niên. Cô trộm ngước lên nhìn, phát hiện thiếu niên cũng đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, đột nhiên lại thấy ngượng ngùng như thể nhìn trộm người ta mà bị bắt quả tang.

Xung quanh yên tĩnh, tiếng ồn ào từ trong đại sảnh theo khúc cua lặng lẽ truyền đến. Thẩm Ân nhếch môi, lông mi dài rủ xuống, che đi đôi mắt đen lay láy, giọng anh khàn khàn: “Xin lỗi, vừa nãy tôi đã kích động rồi.”

Từ bồn rửa tay đi ra thấy có người lôi kéo cô, anh vốn định đẩy người ra trước rồi gọi nhân viên phục vụ trong quán đến xử lí, nhưng lúc lại gần kéo cổ áo người kia lại, anh bỗng thấy nét mặt bối rối, hoảng hốt của của cô. Lý trí anh ngay lập tức tan thành tro bụi, ác niệm trong lòng cũng không sao đè nén được.

Khoảnh khắc đó, trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất: “Kẻ này tự tìm cái chết.”

Đến tận bây giờ anh vẫn không thấy hối hận về hành động của mình, chỉ nghĩ mình đánh vẫn còn quá nhẹ. Nhưng thấy ánh mắt lo lắng, hoảng hốt của cô, Thẩm Ân thấy lòng bất an, tự dưng lại thấy sợ.

Sợ vẻ mặt dữ tợn lúc nãy của mình sẽ dọa cô gái nhỏ. Cô được người nhà bảo vệ tốt như vậy, ngây thơ, không rành thế sự, có lẽ sẽ không thích người hung ác giống như anh. Nhìn bề ngoài giống như ánh mặt trời, nhưng thực ra nội tâm rất lạnh lùng.

Đôi mi rũ xuống của thiếu niên khẽ run lên, vẻ mặt nhận lỗi vừa đáng thương lại vừa oan ức, dáng vẻ nghe theo vô cùng giống một động vật nhỏ đang cố gắng muốn nhận được sự tha thứ và chấp thuận của cô.

Trái tim của Nguyễn Nhuyễn mềm nhũn, Nguyễn Nhuyễn kiễng chân lên nhẹ nhàng sờ sờ đầu thiếu niên, giọng điệu nhẹ nhàng và ngây thơ giống như đang dỗ dành người bạn nhỏ: “Thẩm Tiểu Ân đáng thương, cậu không làm gì sai. Ngược lại, là cậu đứng ra một cách dũng cảm, bảo vệ chị xinh đẹp như hoa này. Nói đi, muốn chị khen thưởng gì cho cậu, hai đóa hoa hồng đã đủ chưa?”

“Có thể không cần đóa hoa hồng không, chị?” Thiếu niên trong nháy mắt được chữa lành, tất cả những suy nghĩ lộn xộn trong lòng đều tan biến, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt tươi tắn của cô gái nhỏ.

Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt dần dần bị nhuộm thành màu đỏ rực, anh cố ý nghiêng đầu, quả nhiên trên mặt là vẻ trẻ con vô tội, trong đôi mắt đen sẫm sâu lắng, giọng từ tính giống như một chiếc lông vũ đang gây rối, môi mỏng màu hồng nhếch lên: “Muốn khen thưởng một cái hôn.”

Nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng đang khép lại của thiếu niên, nhịp tim của Nguyễn Nhuyễn đập thình thịch rất nhanh. Hai chữ “Chị” không ngừng quanh quẩn ở trong đầu của cô, không có bất kỳ nghi vấn nào, cô bị trêu chọc rồi.

Nói đến mới nhớ, tuổi của mình còn nhỏ hơn Thẩm Ân, nhưng khi nghe được thiếu niên cố gắng thấp giọng gọi mình như vậy, túi máu của cô hiển nhiên không đủ. Không có máy tạo bong bóng, cô cũng cảm thấy bong bóng màu hồng bay xung quanh mình.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao một số cô gái lại thích tình yêu lãng mạn của người trẻ tuổi hơn mình. Có thể ôm cánh tay nũng nịu, chú cún con ngọt ngào gọi “Chị ” thế này ai mà không thích!

Nhìn cô gái lơ đễnh, Thẩm Ân trầm ngâm. Sau khi lĩnh hội một lát, anh lập tức hiểu. Hóa ra cô gái nhỏ thích kiểu này.

Anh tiến lại gần hơn, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người cô gái, anh nhân lúc rèn sắt khi còn nóng lại hỏi một lần: “Có thể khen thưởng một cái hôn không? Chị.”

Thật sự là sắc đẹp trêu chọc người khác, con ngươi của Nguyễn Nhuyễn không ngừng xoay tròn. Đầu óc trống rỗng mím môi ngập ngừng nói, vừa định trả lời “Có thể”. Một bóng người hùng hùng hổ hổ ló ra từ khúc quanh của hành lang, đầu tiên là tùy tiện hét lên “Anh Thẩm”. Giọng nói lanh lảnh, vang vọng cả hành lang vắng vẻ.

Ngay sau khi nhìn kỹ lại, Lục Nhiên cảm thấy bầu không khí không ổn. Nhất là sao Thẩm của anh ta lại đến gần con gái như vậy, dáng vẻ như ước gì có thể dán lên người cô. Một vầng sáng bất chợt lóe lên, sau khi Lục Nhiên vỗ mạnh vào sau ót, lúng túng cười ha ha hai tiếng, gãi đầu nói: “Hai người tiếp tục. Tiếp tục đi, tôi đi ngay.”

Anh ta lập tức thu lại cơ thể đang lộ ra, trong lòng anh tràn đầy chán nản vì sự sơ ý của mình. Anh Thẩm có thích một cô gái, ngày thường anh vô cùng cưng chiều giống như cục cưng, ngay cả một bức hình lộ mặt cũng không cho anh ta xem. Ở nhà cũng là thỉnh thoảng cầm điện thoại mím môi mỉm cười, dáng vẻ như gió xuân đó khiến Lục Nhiên nổi da gà và run rẩy.

Nhìn tình hình vừa rồi, bầu không khí mập mờ nhào tới ở trước mặt anh ta. Nói không chừng anh Thẩm của anh ta đang tỏ tình, hoặc là muốn làm chút chuyện gì đó không thích hợp với thiếu nhi. Anh ta lại lỗ mãng đi qua cắt ngang người ta, thật là nghiệp chướng mà.

Nghĩ tới gương mặt tối sầm và ánh mắt sắc bén như dao của anh Thẩm, trong thâm tâm Lục Nhiên cảm thấy mình đúng là số khổ. Không phải là anh ta thấy anh đi lâu như vậy nhưng chưa trở lại, nên anh ta có lòng tốt muốn tới xem thử thôi sao? Lỡ như ngồi ở nhà vệ sinh mà quên mang giấy, anh ta cũng có thể kịp thời giải cứu giúp.

Ai nghĩ tới sẽ gặp phải hình ảnh như vậy.

Từ từ tiến đến trước bàn mà họ đã đặt trước, Lục Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm. Bốn chàng trai ngồi cùng bàn vươn cổ nhìn Lục Nhiên trở về, không nhìn thấy ai, nghi ngờ hỏi dồn dập: “Anh Thẩm đâu?”

“Có thể là đi với người đẹp rồi.” Lục Nhiên uống ừng ực cạn sạch ly sữa đậu nành, liếm môi. Nhìn vẻ mặt kích động của bọn họ, dáng vẻ muốn đi nhìn lén, anh ta nhếch môi mỉm cười: “Cẩn thận anh Thẩm trở mặt vô tình.”

Một câu đơn giản đã có thể trấn áp mấy người cùng bàn. Bọn họ vò đầu bứt tai muốn liếc nhìn cô gái mà Thẩm Ân thích có dáng vẻ ra sao, nhưng bọn họ đều kiêng dè trong lòng, cuối cùng vẫn đàng hoàng ngồi chờ tại chỗ. Chỉ là trên mông của bọn họ giống như bị loét, uốn tới ẹo lui, ánh mắt đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào một hướng.

Bị một giọng nói quấy rối, mặc dù người đầu têu đã rời đi, nhưng gương mặt của Nguyễn Nhuyễn lại đỏ bừng, trong lòng tăng thêm một tia lúng túng, cảm thấy rất xấu hổ. Cô nhích một bước nhỏ đến bên cạnh dựa vào tường, di chuyển khỏi ánh mắt nhìn thẳng của thiếu niên, giả vờ ho khan, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao cậu lại ở đây?”

“Liên hoan.” Đôi mắt của Thẩm Ân sâu thẳm, tiêu điểm rơi vào trên lỗ tai biến thành màu đỏ rực của cô gái, tâm trạng anh rất tốt và hỏi lại: “Cậu thì sao? Không phải muốn ở cùng bạn sao?”

Nói đến ở cùng bạn, Nguyễn Nhuyễn chợt nhớ tới Tạ Miên vẫn đang đợi ở cửa, tốc độ nói chuyện của cô cũng đột nhiên trở nên nhanh hơn: “Chúng tôi định ăn cơm tối ở đây, nhưng không hẹn trước, cho nên bạn tôi đang ở cửa chờ số, cũng không biết đã xếp hàng tới lượt chưa.”

“Nếu cảm thấy chờ số phiền phức, và hai người cũng không chê, thì có thể ghép bàn với chúng tôi, bảo nhân viên phục vụ thêm ghế là được. Chúng tôi cũng mới tới không lâu, còn chưa bắt đầu ăn.” Cân nhắc chốc lát, Thẩm Ân đưa ra đề nghị này.

“Có thật không?” Nguyễn Nhuyễn vui vẻ trong phút chốc, rồi sau đó lại hơi do dự: “Những người bạn của cậu có để ý không?”

Bọn họ? Thẩm Ân suy nghĩ một lát, đâu chỉ bọn họ sẽ không để ý, sợ là chỉ mong có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với con gái. Nhưng lời này anh không trực tiếp nói ra, liếc mắt cười nói: “Bọn họ rất mong đợi được gặp cậu.”

Nguyễn Nhuyễn mơ màng gật đầu, trực giác cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nhưng cô không suy nghĩ sâu xa, cầm lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Tạ Miên, hỏi ý kiến.

Tạ Miên đã chờ đợi từ lâu, cô ấy đợi đến mức trong lòng ngứa ngáy, sau khi nhận được cuộc điện thoại này cô ấy lập tức mừng rỡ. Mùi thịt nướng thoang thoảng tung bay hòa quyện với mùi thì là sâu đậm từ trong phòng khách, khiến cô ấy ngửi đến chảy nước miếng. Nhưng nghĩ đến hàng chục người đang xếp hàng chờ trước mặt, cô ấy lại nhụt chí.

Đang lúc tiến thoái lưỡng nan cô ấy lại nhận được tin có thể ghép bàn, cô ấy như được đại xá, không hề nghĩ ngợi đã lập tức đồng ý. Đừng nói đến người ghép bàn bên kia là bạn của Nguyễn Nhuyễn, cho dù là người xa lạ thì cô ấy cũng không quan tâm, cô ấy vẫn có thể ăn ngon miệng như thường ăn.

Đã quyết định ghép bàn, Thẩm Ân cũng gửi tin nhắn cho Lục Nhiên bọn họ, bảo nhân viên phục vụ cầm theo hai cái ghế tới, còn thêm hai bộ chén đũa. Gửi tin nhắn xong, anh cùng Nguyễn Nhuyễn tới cửa đón Tạ Miên đang đợi đến sốt ruột, ba người cùng đến bàn đã đặt trước.

Mấy người Lục Nhiên nhận được tin nhắn thì mỏi mắt chờ mong. Từ xa nhìn thấy bóng dáng Thẩm Ân dẫn hai cô gái đi tới, từng người một đều lập tức ngồi thẳng người. Lục Nhiên còn rất khoa trương, đặt vạt áo ngay ngắn thì cũng được đi, anh ta còn nhanh chóng ném vào miệng hai viên kẹo cao su. Khi ba người sắp đi tới trước bàn, anh ta nhanh chóng nhổ ra một cách thần không biết quỷ không hay, lộ ra nụ cười tự tin thơm tho.



“Chào hai người bạn học!” Sau khi Thẩm Ân giới thiệu sơ lược, Lục Nhiên đứng lên chào hỏi đầu tiên.

Mấy người khác phản ứng chậm hơn một nhịp cũng đứng lên, nhỏ giọng chào hỏi. Giọng nói như bị bóp ra khỏi cổ họng, hoàn toàn khác với vẻ ngoài thô kệch thường ngày của bọn họ.

Sau khi ngồi xuống, lúc đầu mọi người chưa quen, nói chuyện, ăn cơm đều hơi thận trọng. Sau ba lượt uống, giả vờ lịch sự của trước đó đã biến mất. Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, người hay nói vừa mở miệng cũng không thể ngăn lại được, tùy tiện nói khoác lác đến những sự việc rất xa xôi.

Mấy chàng trai nhìn thấy hai cô gái cũng không kiểu cách, cử chỉ hành động vô cùng tự nhiên. Một người trong đó có đôi mắt tròn trịa giống như trái nho, miệng anh đào nhỏ nhắn, da thịt trắng nõn giống như tuyết, trên tóc trái có cài một chiếc kẹp tóc bằng thạch anh. Làm nền cho chiếc váy rúc mùa đông, mặc chiếc áo bành tô màu nhạt ở bên ngoài. Dáng dấp ngọt ngào, khi cười lên giống như hoa núi nở rộ khiến lòng người đắm say.

Một cô gái khác trông tàn bạo hơn. Gương mặt xinh đẹp, mặc quần áo trung tính, đi bước đi trên đường còn mang theo khí tràng*. Giơ tay nhấc chân cũng có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ ác liệt, không câu nệ tiểu tiết. Khi không mỉm cười, còn có một sự giống nhau mơ hồ với anh Thẩm của bọn họ.

*là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.

Cũng từ trong miệng của Lục Nhiên mà bọn họ biết được có một cô gái mà Thẩm Ân thích. Nên một vấn đề được đặt ra, rốt cuộc là anh Thẩm của bọn họ sẽ thích kiểu nào? Là cô gái mềm mại ngọt ngào như kẹo đường, hay là thiên về dáng vẻ ngang ngược của ngự tỷ?

Mấy tầm mắt di chuyển qua lại trên ba người bọn họ, bị con ngươi đen láy của Thẩm Ân liếc nhìn, một người hai người lại giả vờ làm ra dáng vẻ không có liên quan đến mình và nhìn sang chỗ khác. Không nhìn ra trên mặt của bọn họ có chuyện gì, nhưng thật ra nội tâm của bọn họ đang xoắn xuýt.

Lục Nhiên là một người hiểu rõ nội tình bất chấp nguy hiểm bị đánh một trận, anh ta không khỏi lẩm bẩm trong lòng. Anh ta nhìn dáng vẻ kinh hãi của mấy người ngu ngốc tò mò nhưng không dám hỏi này, một cảm giác ưu việt không thể giải thích được tự nhiên nảy sinh.

Chuyện này còn cần phải đoán sao? Nhìn lướt qua cũng biết là người ngồi bên cạnh anh Thẩm!

Không phải là người mình thích, với tính cách quá chú ý đến tiểu tiết của anh Thẩm, sẽ có thể để cho nữ sinh ngồi bên cạnh anh sao? Huống chi, mọi người hãy nhìn vào ánh mắt kia đi, ánh mắt của anh Thẩm dịu dàng giống như sắp tràn ra nước! Còn đặc biệt nướng thịt cho người ta ăn, phục vụ vô cùng chu đáo.

Sự cảm thán này thật sự không hỗ là kẻ độc thân mười mấy năm, đúng là không hề có mắt nhìn. Lục Nhiên nhìn mấy người anh em bên cạnh với ánh mắt cần bao nhiêu ghét bỏ thì có bấy nhiêu ghét bỏ.

Cho dù trong lòng mang theo một chút nghi ngờ, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến bữa cơm tràn trề niềm vui, vô cùng thỏa thích này. Xoa dạ dày ăn đến căng bụng của mình, Lục Nhiên nằm dài trên ghế giống như bị rút hết tinh thần và sức mạnh, trong đôi mắt đều trống rỗng.

Ngồi tiêu thực một lát, một đám người đỡ eo đi ra ngoài. Bởi vì sau khi ăn xong đã gần chín giờ tối, mấy học sinh khác của trường trung học số Ba cũng chào hỏi nhau rồi sau đó ai về nhà nấy. Lục Nhiên chung đường với Thẩm Ân, nên không vội đi trước.

Nếu anh Thẩm của anh ta thích đi một mình với con gái, vậy anh ta sẽ chuồn đi từ sớm, anh ta tuyệt đối sẽ không làm bóng đèn lấp lánh. Nhưng bây giờ ngoại trừ cô gái kia ra, còn có một nữ sinh khác cũng ở đây. Vậy nên anh ta cũng không vội rời đi, yên tĩnh đợi ở bên cạnh.

“Bây giờ hai người muốn về nhà sao?” Thái độ của Thẩm Ân rất nhã nhặn, nhẹ nhàng mỉm cười hỏi một câu.

Nhìn trạng thái phấn khởi của Tạ Miên, Nguyễn Nhuyễn lắc đầu, bất lực trả lời: “Đi xem phim ở gần đây. Có lẽ là phim kinh dị mới chiếu của nước ngoài, kể về sự bùng phát của vi-rút Zombie và bản chất của con người. “

“Tớ xem bình luận phim rồi, đều nói rất hay, tuyệt đối không lừa gạt!” Tạ Miên đến gần chen vào nói, sau đó cô ấy nhớ tới cái gì đó, tránh sang bên cạnh và lấy điện thoại ra lướt, nhìn động tác giống như là đang gọi điện thoại.

Mới qua mấy giây, đôi mắt của Lục Nhiên đang đứng ở bên cạnh Thẩm Ân lập tức sáng lên, che miệng đi ra mấy bước mới nghe điện thoại. Nhìn phía đông một láy, nhìn phía tây một lát, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy không quá thích hợp, cô nhỏ giọng hỏi thiếu niên: “Cậu có cảm thấy hơi kỳ quái hay không, hai người bọn họ đang gọi điện thoại cho đối phương à?”

Một người nói đã đến thành phố A, một người khác lại hỏi có ở sân bay hay không. Một người đáp lại nói là không phải, đang ở quảng trường nào đó. Một giọng nói khác đột nhiên tăng cao, wow, tôi cũng đang ở quảng trường đó.

Sau khi cẩn thận nghe một lát, biểu cảm của Thẩm Ân nghiêm túc nói: “Hình như là vậy.”

Mấy ngày trước anh đã nghe Lục Nhiên nói, có một người bạn anh ta quen biết ở trong game muốn đến thành phố A, hai người hẹn gặp nhau trên mạng. Chỉ là thế giới quá nhỏ bé, trùng hợp người kia chính là bạn thân của Nguyễn Nhuyễn, lúc nãy mấy người bọn họ còn ngồi cùng bàn ăn một bữa cơm?

Nếu quả thật như vậy, duyên phận này quả thực không nông nổi.

Bởi vì ở cách xa nhau, Tạ Miên đang mải mê nói chuyện điện thoại với Lục Nhiên nên không nghe được đối phương đang nói gì. Dù sao sau khi cúp điện thoại cũng có thể nhìn thấy sự vui vẻ bằng mắt thường, giống như nhặt được tiền.

Đột nhiên phúc chí tâm linh, Nguyễn Nhuyễn hỏi Tạ Miên, người vẫn đang nở nụ cười trên môi: “Lúc nãy là đang gọi điện thoại cho người bạn trong game sao?”

“Đúng vậy.” Tạ Miên thừa nhận rất thẳng thắn: “Cậu ấy nói mình cũng ở khu vực này, lát nữa sẽ đến tìm tớ.”

Thẩm Ân ăn ý hỏi Lục Nhiên câu hỏi giống như vậy. Người thứ hai ha ha cười to, đắc ý nói: “Đúng vậy. Cậu ấy đến thành phố A rồi, chúng em còn cách rất gần nhau. Anh nói xem có trùng hợp không chứ? Ha ha ha ha.”

À, đúng là rất trùng hợp.

Khi chủ đề đã được đưa ra, Nguyễn Nhuyễn và Thẩm Ân hai mắt nhìn nhau, cũng nhìn ra được sự bất lực và hơi kinh ngạc từ trong mắt đối phương. Tạ Miên vừa nghe thấy Lục Nhiên cũng hẹn gặp mặt người bạn trong game, cô ấy giống như tìm được người cùng sở thích, hai người trò chuyện rất vui vẻ.

Trò chuyện từ chuyện chơi game nào đến chuyện chơi máy chủ nào, sau đó lại nói chuyện điều khiển nhân vật với nhau. Càng nghe càng cảm thấy quen tai, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau một lát, Lục Nhiên khô khốc hỏi: “ID trò chơi của cậu tên là gì?”

“Miên Miên Mộc.” Tạ Miên thấy Lục Nhiên không nói, lại hỏi: “Chẳng lẽ, cậu là ‘Sánh vai cùng mặt trời’?”

Lục Nhiên đỏ mặt gật đầu. Hai người nhìn đối phương, sự vui mừng trước đó giống như là bong bóng, thoáng qua rồi biến mất.

Khi gió đêm thổi qua, vẫn còn sự ngượng ngùng lộ ra trong cái se lạnh. Lục Nhiên vẫn cho là “Miên Miên Mộc” là một cô gái gầy yếu đáng yêu, giọng nói ở trong trò chơi uốn éo nũng nịu, khiến người khác nghe thấy đến mềm một nửa khúc xương. Nào nghĩ tới là dùng máy đổi giọng, nhưng trong thực tế là một ngự tỷ có thể ăn cật nướng.

Mà Tạ Miên thì cho là “Sánh vai cùng mặt trời” là một cậu con trai có cơ bắp vạm vỡ, dầu gì cũng phải có mấy múi cơ bụng. Dẫu sao anh ta nói trong trò chơi rằng anh ta là một chuyên gia thể dục, có thể nâng sắt giống như chơi đùa.

Tạ Miên tin là thật. Hôm nay nhìn thấy, người bên cạnh không phải là cậu con trai có cơ bắp. Nhìn thấy cơ thể gầy yếu, cả người chính là một con gà luộc. Còn chuyện nâng sắt, nâng nylon thôi!

Tình nghĩa chơi game, ăn cơm đã tan thành mây khói trong khoảnh khắc gặp mặt, hai người đều cảm thấy mình bị lừa. Dưới sự đau lòng đã hiểu ra được một đạo lý: Internet giả dối không thể tin được, tình yêu ngọt ngào sẽ không rơi xuống trên đầu bạn.

Nhận ra được không khí hơi kỳ lạ, Nguyễn Nhuyễn chủ động đứng ra hòa giải: “Cái đó, mọi người vẫn thật sự rất có duyên. Nếu không, chúng ta cùng đi xem phim chúc mừng nhé?”

Đã mua bốn vé và ba túi bỏng ngô. Lượng bỏng ngô trong một túi rất lớn, Nguyễn Nhuyễn không thể ăn hết, muốn ăn chung với người ở bên cạnh, tránh lãng phí. Bởi vì Thẩm Ân chọn ngồi bên cạnh Nguyễn Nhuyễn, vì vậy Tạ Miên và Lục Nhiên chỉ đành phải mỗi người ôm một túi bỏng ngô và ngồi ở vị trí bên cạnh.

Có lẽ là ban ngày đi dạo phố quá mệt mỏi, bộ phim bắt đầu chưa tới hai mươi phút, Nguyễn Nhuyễn đã dựa vào ghế để ngủ, tất cả sự lo lắng về tình tiết gay cấn, kích thích trước đó đã không còn nhìn thấy.

Thẩm Ân ngồi ở bên cạnh phát hiện cô gái đã nhắm mắt ngủ say, anh im lặng cười. Anh cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người, động tác cẩn thận đắp lên trên người cô gái, còn nhẹ nhàng nhét vào.

Bây giờ vẫn chưa vào mùa đông, rạp chiếu phim không bật máy lạnh. Nếu chuyên tâm xem phim thì vẫn không cảm thấy, nhưng nếu ngủ, sẽ dễ lạnh run, dẫn đến bị cảm.

Trong bóng tối, tâm trạng của người khác đang chập chờn theo những tình tiết trầm bổng của cốt truyện. Chỉ có một mình Thẩm Ân, ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngủ say trong giấc mơ, bằng ánh mắt càn rỡ, đầy tính xâm lược.

Tầm mắt của anh không hề kiêng dè lướt qua vầng trán đầy đặn của cô gái, lướt qua chiếc mũi thẳng, cuối cùng rơi trên đôi môi đỏ mọng. Những chỉ thị vui mừng đang bành trướng ở trong đầu của anh, khóe miệng anh nhếch lên theo bản năng.

Mượn ánh sáng yếu ớt từ màn hình chiếu phim, thiếu niên tìm được bàn tay nhỏ bé của cô gái đang buông thõng xuống ở bên cạnh. Anh nắm ở trong tay, anh cẩn thận tỉ mỉ nhéo vào bụng ngón tay mềm mại của cô, giống như đang chơi đùa với đồ chơi mà mình yêu thích.

Một lúc lâu, cô gái ngủ say không có dấu hiệu sắp tỉnh lại. Thẩm Ân nghiêng đầu nhìn thẳng vào gương mặt yên tĩnh ngủ say của cô, quần áo mà cô đang đắp kia cũng rơi vào đáy mắt của anh.

Bỗng chốc, anh cong môi mỉm cười rất khẽ. Tràn đầy tình cảm, giữa hai lông mày mang theo sự thỏa mãn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương