Thẩm Ân định sau khi lấy được tiền bán trò chơi nhỏ kia sẽ đãi khách đi ăn một bữa tiệc hải sản to. Nhưng chẳng biết tại sao mà đám Tùy Châu cứ sống chết không chịu đi, bảo rằng không muốn anh phải tốn kém, cứ chọn bừa một sạp hàng trên phố ăn vặt nhộn nhịp là được.
Đoạn đường từ đồn cảnh sát đến phố ăn vặt không quá xa, chỉ mất khoảng nửa tiếng đã đến nơi. Nhưng vì Nguyễn Nhuyễn trên lưng anh không chịu an phận nên quãng đường nửa tiếng đã kéo dài thành hơn bốn mươi phút. Đợi khi hai người họ đến nơi, nhóm sáu người Tùy Châu sớm đã ngồi đó nhìn ngang ngó dọc khắp nơi.
Thấy hai người họ bước đến từ xa, ai nấy mắt đều sáng rực nhìn. Tùy Châu lại hớn hở chạy đến đón tiếp, cười hì hì: “Anh Thẩm! Chị dâu nhỏ cũng đến à?”
Đây chính là người đã mua cô về từ chợ hoa, Nguyễn Nhuyễn có ấn tượng sâu sắc, cong môi cười: “Tôi nhớ anh, anh tên Tùy Châu.”
Ồ, anh Thẩm từng giới thiệu mình với chị dâu nhỏ à, Tùy Châu bỗng dưng thấy xúc động, mở to mắt nhìn Thẩm Ân rồi dẫn hai người vào bàn. Người đàn ông nhếch môi không bắt được tín hiệu xúc động của Tùy Châu nhưng trong lòng lại dấy lên thứ cảm xúc khó gọi tên.
Dĩ nhiên anh sẽ không quên người đưa tiểu tinh quái đến nhà mình là ai, nên việc cô nhận ra Tùy Châu cũng chẳng có gì là lạ. Tuy nhiên lần đầu tiên nghe được cái tên khác thoát ra từ miệng cô mà không phải anh lại khiến anh chợt thấy hơi khó chịu.
Ăn của anh, dùng của anh, đụng tay đụng chân với anh, thế mà trong lòng lại tơ tưởng đến một người đàn ông khác. Thẩm Ân biết rõ bản thân thực sự thấy không vui chút nào, nhưng lại không nói ra miệng tâm trạng của mình mà chỉ nhìn chằm chằm Tùy Châu.
Tùy Châu đang pha trò chọc thiếu nữ vui đến mức cười không ngớt miệng rụt cổ lại, tự nhiên thấy lạnh buốt.
Nguyễn Nhuyễn ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, nhảy xuống khỏi lưng anh, chào hỏi năm người còn lại chẳng chút e dè. Trước lúc đến, Thẩm Ân đã nói với cô sẽ có mấy người bạn đi cùng nên cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.
Năm chàng trai lần đầu thấy chị dâu nhỏ của mình, lập tức trở nên nghiêm túc, thu lại bộ dáng cà trớn của mình, hai chân đang bắt chéo cũng lặng lẽ bỏ xuống, ưỡn thẳng lưng, đồng loạt hô vang một tiếng: “Chào chị dâu!”
Lúc đầu còn tưởng rằng thằng nhóc Tùy Châu này đùa cợt với bọn họ trong nhóm chat, nào ngờ anh Thẩm thực sự mang một cô bạn gái đến thật, lại còn là một người đẹp, trông còn xinh hơn cả miêu tả của Tùy Châu. Tuy rằng tuổi tác nom có vẻ nhỏ nhưng cũng không đến mức chưa trưởng thành.
“Chị dâu, chị trưởng thành chưa vậy?” Lại còn hỏi thẳng ra thế nữa, sau đó người hỏi bị anh em bên cạnh thúc một cùi trỏ vào bụng.
“Chỉ là nom chị dâu có vẻ còn trẻ tuổi nên cậu ta mới nhiều chuyện hỏi vậy thôi, chị đừng để bụng nha, ha ha.”
Tên bị thúc cùi trỏ vào bụng nhịn đau gật đầu.
Nguyễn Nhuyễn cũng chẳng trách móc gì, còn định mở miệng hỏi sao bọn họ gọi mình là chị dâu thì lại bị Thẩm Ân nhét một cây kẹo bông vào miệng, đáp lại: “Cô ấy trưởng thành rồi.”
Cho đến bây giờ, Thẩm Ân vẫn nhớ lúc thiếu nữ bảo cô hơn một trăm tuổi, biểu cảm của anh khiếp đảm đến thế nào. Nếu hôm nay cô còn nói vậy nữa, sợ là đám Tùy Châu không biết thân phận tinh quái của cô mà lại nghĩ cô điên rồi mất. Để loại bỏ khả năng này, cô không nói câu nào thì vẫn tốt hơn.
Món ăn bàn bọn họ gọi rất nhanh đã được đem lên. Một phần cá nướng, bảy cân tôm hùm đất cay, một bát canh sườn lớn, hai món nộm, thêm ba món xào, tràn đầy bàn.
Cỏ bốn lá tinh bị mùi thơm đánh thức tính ham ăn nên chẳng mấy chốc đã quẳng vấn đề muốn hỏi ra sau đầu, vùi đâu vào ăn ngấu nghiến.
Ban đầu mọi người thấy có con gái ở đây nên còn ăn uống khá lịch sự. Sau đó, bọn họ lại phát hiện chị dâu không hề giữ kẽ với mình, cũng dần bình tĩnh lại, ăn uống mạnh mồm hơn hẳn.
“Anh Thẩm, anh như này có phải là bạn trai kiểu bố không vậy? Tôi thấy dạo này trên mạng thịnh hành cái này lắm.”
Anh Thẩm bình thường lạnh lùng, xa cách trước mặt họ, giờ lại đang kiên nhẫn bóc tôm, gỡ xương cá cho thiếu nữ, chu đáo hệt như một vị cha già.
Tùy Châu xùy một tiếng coi thường, cười cười nháy mắt ra hiệu: “Bạn trai kiểu bố gì chứ, anh Thẩm của mình phải là kiểu sói mới đúng! Ăn thịt.”
Nguyễn Nhuyễn chỉ lo cắm đầu ăn, không hiểu bọn họ đang nói gì, Thẩm Ân nghe hiểu liếc mắt nhìn họ nhưng cũng không lên tiếng. Anh đặt con tôm đã bóc vỏ xong vào chiếc đĩa nhỏ đã đầy ú ụ, rồi lấy khăn giấy lau tay, bấy giờ mới cầm đũa lên ăn phần của mình.
Không phải anh muốn bóc tôm cho tiểu tinh quái này, chỉ là anh thấy lúc đồ ăn được mang đến, thiếu nữ cầm lấy một con tôm hùm đất cho thẳng vào miệng mà không thèm bóc vỏ. Anh nghĩ chắc có lẽ cô không biết ăn thế nào nên mới đành bóc vỏ giúp cô. Còn về việc gỡ xương cá, chỉ đơn giản là sợ cô ăn nhanh quá mắc ở cổ họng.
“Khó khăn lắm mới ngồi lại ăn một bữa với nhau, chúng ta làm lon nào!” Tùy Châu cầm lon bia lên, khí thế bừng bừng, cụng cốc với lần lượt từng người, uống đến khi cả đống bia chỉ còn thấy đáy.
Thẩm Ân không quen uống bia trong lon, chỉ rót hơn phân nửa ra cốc thủy tinh, sau khi cụng thì nhấp một ngụm. Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người bên cạnh, anh quay ra nhìn vào mắt cô, đôi môi mỏng, đẹp mắt nhếch lên: “Đây là rượu, cô không được uống.”
Rồi anh cầm cốc nước chanh đẩy sang, cau mày: “Trẻ con chỉ được uống nước trái cây thôi.”
Cỏ bốn lá tinh hai tay cầm cốc nước chanh đầy ắp, uống từng ngụm một. Dáng vẻ ngoan ngoãn, vâng lời, khiến trái tim người nhìn mềm nhũn.
“Má! Sao tôi không tìm được cô bạn gái nào ngoan hiền như chị dâu nhỉ?” Tùy Châu liên tục than thở, rồi đột nhiên nhích lại gần, nở nụ cười tươi rói: “Chị dâu nhỏ, chị còn có anh chị em gì đó không? Giới thiệu một người cho tôi đi.”
Thiếu nữ nghe vậy ngẩng lên, đôi mắt hạnh to tròn, ngây ngốc lắc đầu.
Cỏ bốn lá vốn đã rất hiếm, mà cỏ bốn lá biến thành hình người lại càng ít ỏi, không có mấy. Trong một trăm năm ở trong núi sâu, Nguyễn Nhuyễn cũng chưa từng gặp cỏ bốn lá tinh khác.
“Vậy à.” Tùy Châu như trái bóng cao su xì hơi, ủ rũ không nói gì nữa.
Ngược lại, đám kia lại ghét bỏ dịch ghế cách xa anh ta, tặc lưỡi chép miệng: “Làm anh em bao năm như thế, không nhìn ra Tùy Châu cậu lại có sở thích như vậy đấy. Đến cả anh em của chị dâu nhỏ mà cậu cũng không buông tha, đúng là điên rồi.”
“Tùy Tiểu Châu à, không phải bọn này kì thị sở thích của cậu. Chỉ là mấy anh em bọn này đây đều thẳng cả nên vẫn còn bỡ ngỡ lắm.”
“…” Tùy Châu bối rối chớp chớp mắt, sau đó phát điên, muốn đánh người, mặt đỏ ửng, gào thét: “Ông đây cũng là thẳng, thẳng hơn cả sắt thép! Mới nãy chỉ buột miệng nói thế thôi, đám rùa con các cậu ngứa đòn đấy à?”
Tùy Châu thấy ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Ân bắn đến, lập tức im miệng. Anh ta quên mất chị dâu nhỏ vẫn còn đang ở đây, sao có thể nói năng thô tục vậy được.
Một bữa cơm ồn ào cứ trôi qua như vậy, Thẩm Ân đứng dậy đi tính tiền. Nguyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm rượu trong cốc rất lâu, ánh mắt đầy mong đợi, nhân lúc Thẩm Ân không có mặt, cô cầm lấy cốc thủy tinh của anh lên, quan sát cẩn thận. Bia trong cốc vẫn thừa non nửa, đưa lên gần mũi lại không ngửi thấy mùi gì.
“Chị dâu nhỏ, chị muốn uống rượu à?” Tùy Châu thấy thiếu nữ gật đầu như gà mổ thóc, tiếp tục dụ dỗ: “Hay là uống thử một ngụm xem?”
“Nhưng…” Thiếu nữ chần chừ vài giây, tay níu lấy cốc thủy tinh, nhỏ giọng nói: “Thẩm Ân không cho uống.”
“Cứ thử một ngụm đi, anh Thẩm không biết đâu. Bọn này sẽ giữ bí mật cho chị.” Tùy Châu xua tay, cười giống y như sói xám lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ.
Vậy là cỏ bốn lá tinh thực sự cầm cốc lên uống ực một ngụm, bị sặc ho cả ra, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó: “Khụ khụ khụ, không ngon.”
“Ai cho cô uống?” Đôi chân dài của người đàn ông đã bước đến trước mặt, chân mày nhíu chặt không vui.
Tùy Châu đã sớm ngồi thẳng dậy, ra vẻ không liên quan đến mình.
Cỏ bốn lá chột dạ, vội đặt cốc xuống lắc đầu: “Không uống không uống, mới liếm một ngụm thôi.”
Thấy sắc mặt anh tối đen không thay đổi, cô nghĩ đến một câu thoại trong phim rất hợp với tình cảnh này, học theo nói: “Tình nồng, uống một hơi, tình nông, liếm một ngụm. Thật đó, tôi mới liếm một ngụm thôi.”
“…”
Mấy người ở đó đều không nhịn được cười phá lên. Tùy Châu vừa gạt nước mắt vừa nói với Thẩm Ân mặt mày đen xì: “Anh Thẩm, anh nhặt đâu ra chị dâu hài hước này thế? Nói anh em nghe nào, để hôm khác tôi cũng đi kiếm một người.”
Thẩm Ân hất cái tay trên vai ra, vác thiếu nữ lên rời đi. Nhìn bóng lưng hai người xa dần, có người cảm thán: “Tốt quá. Có người ở bên cạnh rồi, cuộc sống của anh Thẩm sẽ không còn nhàm chán nữa.”
Thiếu nữ bị vác đi, mông lung nhìn quanh bốn phía sau đó đứng im. Thẩm Ân sợ cô khó chịu, đi được một đoạn đã đặt người xuống. Thiếu nữ nhìn anh chằm chằm, sờ mặt mình, anh cau mày: “Sao thế?”
Thiếu nữ hai mắt long lanh, giơ hai tay ra không nói gì.
Thẩm Ân cong môi cười, biết ý khom người xuống. Giây kế tiếp, người kia leo lên lưng anh. Không biết có phải vì chưa từng uống rượu nên mới uống đã say hay không mà suốt quãng đường về nhà, thiếu nữ đều yên lặng tựa như đang ngủ.
Đúng lúc anh còn đang nghĩ vậy thì người trên lưng chợt phả hơi thở ấm nóng vào tai anh. Tay Thẩm Ân run lên, suýt chút hất người kia xuống. Anh hít một hơi sâu, nghiến nghiến lợi hỏi: “Biết điều đi! Nếu không tội đâu cô chịu đấy!”
Tiểu tinh quái có vẻ không nghe được, cắn vào dái tai anh, dùng răng nghiền mài, miệng lẩm bẩm: “Lỗ tai heo ngon quá.”
“…” Thẩm Ân cạn lời, hận không thể ném cô vào thùng rác bên cạnh.
Quả nhiên anh cấm không cho cô đụng vào rượu là đúng. Xem thử xem giờ thành ra như thế nào rồi đi, còn dám cắn tai anh bảo là tai heo nữa, đúng là càng ngày càng to gan lớn mật đấy.
Thẩm Ân xốc lại người trên lưng, còn âm thầm ghi Tùy Châu vào danh sách đen của mình. Chắc chắn là do Tùy Châu xúi giục cô uống rượu, sau này không được cho hai người họ ở gần nhau nữa.
Thẩm Ân thầm tính toán trong lòng, lúc ngang qua một cửa hàng bán vé số, cổ anh lại bị cắn một cái. Thiếu nữ mê man chỉ vào cửa hàng bán vé số, muốn anh vào trong: “Mua.”
Thẩm Ân liếc nhìn sang định đi tiếp, thiếu nữ trên lưng lại không chịu nghe, nhất quyết muốn anh vào đó. Anh bất lực, đành nghe theo. Lúc anh bước vào cửa hàng bán vé số, ông chủ lập tức hỏi anh muốn mua số nào. Lúc này tiểu tinh quái lại yên lặng, anh chỉ đành bảo ông chủ lấy đại một vé.
Anh nhét tấm vé số đáng giá hai tệ vào túi áo, dọc đường về nhà, cuối cùng cũng được yên bình. Thẩm Ân mở đèn phòng khách lên, cẩn thận đỡ thiếu nữ trên lưng ngồi lên ghế sô pha, rồi quay đi rót cốc nước ấm cho cô uống.
“Tự đi tắm đi.” Anh lấy quần áo ngủ ra thả lên ghế sô pha, nói với thiếu nữ.
Cỏ bốn lá mơ màng quay ra nhìn, không động đậy. Người cha già Thẩm Ân lại cam chịu số phận vào phòng tắm điều chỉnh nước ấm, rồi quay ra bế tiểu tinh quái lên bỏ vào đó, đóng cửa phòng tắm lại. Qua một lúc, nghe được tiếng chảy vang lên bên trong anh mới an tâm.
Thiếu nữ tắm xong ngoan ngoãn vô cùng, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, đôi mắt mờ sương phản chiếu hình ảnh người đàn ông. Thẩm Ân mím môi, ngồi xổm xuống, nhấc chân thiếu nữ lên, rút một cây châm hôm nay mới vừa mua ở chợ đêm ra, khuyên nhủ: “Ngồi im, đâm vào chân cũng đừng khóc.”
Nói xong, anh nhìn chằm chằm lòng bàn chân thiếu nữ, chỉ mấy nhát đã chọc vỡ bóng nước, động tác vừa nhanh gọn vừa chính xác. Tiểu tinh quái ngồi im nhìn động tác của anh, đôi mắt long lánh ánh lên sự tò mò.
Thẩm Ân đặt đôi chân trắng nõn của thiếu nữ xuống, thấy đã xong xuôi cũng vào phòng tắm, tắm táp chuẩn bị ngủ. Đợi anh bước ra, tiểu tinh quái đã không còn trong phòng khách nữa. Anh tưởng cô đã biến về nguyên hình quay lại chậu hoa của mình rồi. Dù gì thì tối nào cô cũng làm vậy mà.
Nhưng lần này lại khác. Cô cuộn tròn nằm trên giường trong phòng ngủ, bắp đùi trắng nõn mịn màng của thiếu nữ suýt chọc mù mắt anh. Thẩm Ân ném chăn lên người thiếu nữ, lạnh lùng nói: “Dậy, về chỗ mình ngủ!”
Thiếu nữ quấn chăn lăn sang bên cạnh, còn vỗ bên giường còn lại, ánh mắt sáng rực: “Ngủ.”
“Cô không đi tôi ngủ thế nào?” Thẩm Ân sắp cười thành tiếng rồi.
“Ngủ chung.” Cỏ bốn lá tinh xấu hổ liếm môi, sau đó đặt hai tay lên bụng mình, nhắm mắt bình tĩnh.
“Hừ.” Thẩm Ân không giận nổi.
Trong nhà có mỗi chiếc giường này, sô pha trong phòng khách quá nhỏ, không đủ cho một người nằm ngủ. Anh không có thừa chăn gối để nằm đất ngủ, ngẫm nghĩ mãi, vẫn đành nằm lên nửa giường còn lại.
Đèn phòng ngủ vừa tắt, người kia đã chui vào trong lòng anh. Hai tay cô ôm eo anh, chân đặt lên người anh, quấn chặt anh y như bạch tuộc.
“Nguyễn Nhuyễn, bỏ ra!” Trong bóng tối, Thẩm Ân muốn gạt cánh tay ôm ngang hông anh của thiếu nữ ra, nhưng không sao gỡ được còn bị cô ôm chặt hơn.
Anh cau mày, cuối cùng vẫn bỏ qua. Anh cứ mở to mắt đến lúc gần sáng mới ngủ được một lát. Đợi khi anh thức giấc thì đã sáng bảnh mắt ra rồi, trên người không còn trói buộc nữa, anh quay đầu nhìn sang theo bản năng thì thấy một cây cỏ bốn lá xanh biếc nằm bên gối.
Ngủ một giấc cũng biến về nguyên hình được, còn không sợ vô tình bị đè chết nữa. Thẩm Ân buồn cười nhếch mi. Sau khi dậy thay xong đồ, anh đưa cỏ bốn lá về chậu hoa.
Qua hơn mười ngày sống nhàn nhã lại có khách ghé thăm. Lúc Thẩm Ân ra mở cửa, anh còn đứng hình một lúc, sau khi định hình lại mới mời người ta vào nhà. Anh rót nước ra cốc giấy đưa qua, mỉm cười ngại ngùng: “Nhà cửa đơn sơ, không có trà ngon chỉ đành mời tổng giám đốc Giản uống đỡ cốc nước lọc vậy.”
Vị khách không mời mà đến tên Giản Trì, trước khi Thẩm Ân phá sản đã tiếp xúc với anh ta một lần, anh ta là một thương nhân vô cùng thông minh. Giản Trì xuất thân từ gia đình giàu có, cả người toát ra khí chất quý phái, làm việt dứt khoát, là một người nên kết thân đừng kết thù.
Thẩm Ân lại chẳng nhớ mình có giao tình gì với người thừa kế của nhà họ Giản này để mà đối phương tự tìm đến tận cửa. Đã vậy anh ta còn mang theo đủ túi đồ mới toanh, nào quần áo đắt tiền, nào hàng xa xỉ, có đủ cả.
“Tổng giám đốc Thẩm khách sáo quá.” Giản Trì nở nụ cười lấy lệ, bảo trợ lí lấy quà ra: “Mấy món này tặng cả cho cô Nguyễn.”
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Ân, Giản Trì chậm rãi giải thích: “Không biết tổng giám đốc Thẩm có còn nhớ chuyện ở cửa hàng trang sức không? Vừa hay hôm ấy, mẹ tôi cũng có mặt ở đó, hơn nữa tên côn đồ kia vốn còn muốn trộm đồ đáng tiền trong túi bà, không ngờ lại bị cô Nguyễn ngăn cản. Lúc nghe mẹ kể chuyện này, tôi đã muốn đến nhà cảm ơn ngay. Nhưng có vài việc kìm chân nên mới kéo dài đến tận giờ.”
Thấy thái độ chân thành của Giản Trì, Thẩm Ân không lên tiếng mà chỉ cười trả lời: “Thật ra cũng không đến mức đó, cô ấy chỉ là thấy chuyện bất bình nên ra tay cứu giúp mà thôi.”
Vì chuyện ở cửa tiệm châu báu kia, nên anh cũng không dạy dỗ cô nhóc ranh ma kia quá nhiều, nếu để cho cô biết người ta đặt biệt đến để cảm ơn cô, chỉ sợ cái đuôi kia sẽ vểnh lên tận trời, về sau còn có thể nghe lọt lời anh nói sao? Cho nên, Thẩm Ân không định để cho Giản Trì gặp mặt Nguyễn Nhuyễn, Giản Trì cũng không đến mức nhất định phải gặp được người, nên cứ như vậy đi.
“Thật ra hôm nay đến, còn có một chuyện khác muốn bàn bạc với Thẩm tổng.” Giản trì ngồi vững như núi, đặt chiếc ly giấy trong tay lên bàn trà, lộ ra nụ cười mà người nói chuyện làm ăn thường dùng: “Không biết Thẩm tổng có muốn quay trở lại không? Nếu như muốn thì nhà họ Giản nguyện ý giúp đỡ một tay.”
Tặng quà bày tỏ lòng biết ơn vốn không cần anh ta phải đích thân tới, mục đích thật sự của chuyến đi lần này chính là muốn nói chuyện làm ăn với Thẩm Ân.
Từ sau khi công ty của Thẩm Ân phá sản, doanh nghiệp Dụ Thị làm việc càng ngày càng hung hăng, chèn ép người cùng ngành, nâng cao giá cả sản phẩm, đã sắp nắm giữ độc quyền của cả ngành sản xuất. Mấu chốt là, không có công ty nào là không cần dùng mạng lưới liên lạc, mà muốn dùng thì nhất định phải chi nhiều tiền hơn để đưa cho Dụ Thị.
Một số công ty ngành sản xuất khác cũng không muốn mua tài khoản của Dụ Thị. Giá sản phẩm cao không nói, còn dùng không tốt. Lấy chương trình ưu hóa mà Dụ Thị cho ra mắt vào mấy tháng trước, tuy tốc độ mạng đã được cải thiện rất nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn mất dữ liệu trong máy tính.
Sau khi có người phát hiện ra vấn đề này đã báo lại cho nhân viên kỹ thuật của Dụ Thị, nhưng câu trả lời của bọn họ lại là không có vấn đề gì. Nói cách khác, thích dùng thì dùng.
Người nắm giữ nhiều tư liệu như Giản Trì lại biết, thực ra chương trình ưu hóa kia của Dụ Thị là do đoàn đội của Thẩm Ân tạo ra, nhưng vẫn chỉ là bán thành phẩm chưa được kiểm tra. Sau khi Dụ thị hủy hoại công ty của Thẩm Ân xong, đã lập tức công khai chiếm dụng. Ai ngờ, bán thành phẩm cũng chỉ là bán thành phẩm, không bao lâu đã xuất hiện lỗi.
Khó trách thành quả nghiên cứu của Thẩm Ân bị Dụ Thị chiếm dụng mà anh đến một chút hành động cũng không có, hóa ra là ở chỗ này chờ xem. Giản Trì xoa xoa nhẫn ngọc đeo trên ngón tay cái, có vài phần xem trọng tính không kiêu căng không nóng nảy này của Thẩm Ân.
Làm kinh doanh thì cần nhất là sự chính trực, anh ta không quen với những gì Dụ Thị đang làm, điều này cũng là một trong số đó. Quan trọng nhất chính là, Thẩm Ân có kỹ thuật, anh ta thì lại có tiền, nếu hai bên kết hợp với nhau thì sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho nhà họ Giản, đây mới là điều mà Giản Trì coi trọng nhất. Anh ta có linh cảm rằng, nếu như có thể hợp tác được, thì nhà họ Giản ở trong tay anh ta nhất định sẽ phát triển đến một tầm cao mới.
Thích thì thích, nhưng không có cái bánh nào từ trên trời rơi xuống mà không có lý do cả, Thẩm Ân cảnh giác nheo mắt lại. Mọi người đều đã từng lăn lộn trên thương trường, anh cũng không tin Giản Trì sẽ tốt đến như vậy.
“Công ty kinh doanh thế nào thì tùy anh, tôi sẽ không nhúng tay vào. Nhưng mà, tôi phải có được 50% cổ phần của công ty, như vậy sẽ không quá đáng chứ?” Giản trì mỉm cười nói ra điều kiện của bản thân.
“Giản tổng đúng là người làm ăn, không hề lỗ một chút nào.” Thẩm Ân cười ha ha, nhưng không đáp ứng.
Giản Trì sớm đã đoán được sự việc sẽ không thuận lợi đến như vậy, cũng không hề thúc giục anh, ngược lại còn cho đủ thời gian để quyết định: “Thẩm tổng đừng vội từ chối, nên suy nghĩ kỹ một chút. Dù sao, ngoại trừ nhà họ Giản ra thì rất ít ai có thể chống lại Dụ Thị.”
Nói chuyện xong, Giản Trì phủi cổ tay áo một cái rồi đứng lên. Mặc dù Thẩm Ân không đồng ý ngay lập tức, nhưng anh ta có lòng tin rằng việc làm ăn này nhất định sẽ thành công. Anh ta để lại tấm danh thiếp, đang muốn rời đi thì phòng ngủ bên kia truyền đến tiếng động.
“Cạch” cánh cửa mở ra. Một cô gái ôm máy tính bảng chạy đến bên cạnh Thẩm Ân, bĩu môi không vui: “Mật mã là gì? Tôi muốn xem một bộ phim truyền hình.”
Từ bữa tiệc liên hoan trở về, Thẩm Ân đã giấu máy tính bảng đi. Mặc kệ là anh giấu ở phía trên tủ lạnh, hay là phía dưới tủ quần áo thì đều bị phát hiện. Vậy nên anh cũng không phí hết tâm tư để giấu đồ nữa mà trực tiếp thiết lập mật mã. Quả nhiên là cô nhóc ranh ma này không có cách lấy được mật mã nên ủy khuất đến mức sắp khóc.
“Đợi một lát rồi nói sau.” Trước mặt người ngoài, Thẩm Ân không muốn để cho người khác xem sở thích trong cuộc sống hàng ngày của mình, đành phải dụ dỗ cô gái, muốn cô vào phòng ngủ chờ một lát rồi nói sau.
Không ngờ, tầm mắt của cô nhóc ranh ma này lại quét qua người Giản Trì, sau đó thì nhìn mãi không rời.
Tiếng chuông cảnh tỉnh trong lòng vang lên, Thẩm Ân thiếu chút nữa quên đây là một cây cỏ bốn lá thích để ý vẻ bề ngoài của người khác, nhìn thấy người có dáng vẻ xinh đẹp thì tròng mắt cũng không thèm di chuyển nữa. Công bằng mà nói thì tướng mạo của Giản Trì cũng không tệ, tuổi tác cũng không kém anh bao nhiêu, vừa độc thân, vừa có tiền…
Người thiếu niên đột nhiên có chút ghen tuông, muốn xốc cô gái không có liêm sỉ này lên rồi ném vào phòng ngủ, nhưng Giản Trì đang đứng đối diện lại cười một cái, ga lăng lễ độ: “Vị này là Nguyễn tiểu thư sao? Tôi tên là Giản Trì, hôm nay đặc biệt đến cảm ơn cô.”
Vẻ bề ngoài ưu tú, gia đình có bối cảnh hùng hậu, bên cạnh Giản Trì chưa bao giờ thiếu người đẹp. Nhưng anh ta cũng phải thừa nhận rằng vị Nguyễn tiểu thư này là cô gái có nhan sắc tinh xảo nhất trong số những người con gái mà anh ta từng gặp. Khó trách Thẩm Ân không cho cô ra ngoài, hóa ra là vì sự xuất hiện của anh ta đã khiến cho người thiếu niên này có cảm giác nguy hiểm.
Tâm tình của Giản Trì rất tốt nên không e dè ánh mắt quan sát của cô gái. Thực tế, anh ta rất hưởng thụ cảm giác được người đẹp toàn tâm toàn ý nhìn mình. Anh ta nhìn thấy người đẹp giãy khỏi tay Thẩm Ân, sau đó đi quanh người anh ta một vòng, gần đến mức anh ta có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người cô gái.
Không hề đắp lên một loại nước hoa nào, chỉ là mùi thơm nhàn nhạt, là một mùi hương rất tự nhiên.
Người đẹp nhìn anh ta chằm chằm như có điều suy nghĩ, Giản Trì đã chuẩn bị sẵn một tràng câu bắt chuyện. Nhưng cảnh tượng suy nghĩ trong đầu vẫn chưa xảy ra, thì cô gái nhỏ yêu kiều đã nói với anh ta bằng giọng giòn giã: “Anh có cảm thấy mọi việc gần đây đều không có thuận lợi không?”
“…”
“Ví dụ như rõ ràng chuyện mười phần thì đã chắc đến chín phần nhưng lại đột nhiên xảy ra sự cố, tinh thần không khỏi mệt mỏi, tương tự như ăn mì mà không có túi gia vị?” Cô gái bẻ ngón tay chậm rãi tính, dưới ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ của Giản Trì mà nói tiếp: “Gần đây nhất là anh đã trôi mất một khoản tiền vốn rất lớn, không dưới hai chục triệu tệ. Tôi nói không sai chứ?”
Ngay cả trong lòng đã vô cùng khiếp sợ, nhưng Giản Trì vẫn miễn cưỡng duy trì biểu cảm trên mặt, trước sau như một, đều tươi cười: “Nguyễn tiểu thư nói đùa rồi.”
“Hả, không có sao?” Vẻ mặt Nguyễn Nhuyễn mờ mịt, nhỏ giọng thầm thì: “Không thể nào, khí đen bao phủ giữa hai lông mày chính là người có tướng xui xẻo mà.”
“Đừng nói nữa, Nhuyễn Nhuyễn.” Thẩm Ân kéo cô gái ra phía sau lưng mình, sau đó nhìn về phía Giản Trì, người không hề lộ ra một chút vui vẻ nào mà xin lỗi: “Gần đây cô ấy hay xem mấy thứ phong thuỷ, sách các loại về quẻ tượng nên đã chìm đắm vào trong, xin Giản tổng bỏ qua, đừng có so đo với cô nhóc như cô ấy.”
Nếu bình thường có người nói anh ta là người có tướng xui xẻo, thì cho dù trên mặt Giản Trì không thể hiện ra, nhưng sau lưng cũng phải cho người nọ một bài học. Nhưng thời khắc này, Giản Trì nào còn có tâm tư đi so đo cái này, trong lòng anh ta vừa sợ vừa loạn, cùng trợ lý vội vàng rời đi.
Nếu như những điều cô gái kia nói là giả thì thôi, nhưng mỗi một chuyện mà cô nói đều trúng hết. Có một lần hợp tác với đối phương lúc ban đầu đều đã đàm phán rất tốt, nhưng sau đó lại bị cấp trên điều tra ra là có vấn đề, nên vốn dĩ ban đầu Giản Trì bỏ vào bao nhiêu thì cũng không hề trở lại, tiền vốn vừa vặn hơn hai chục triệu tệ.
Cái này cũng không có tính là chuyện bí mật gì, dù sao chỉ cần chú ý kỹ hướng đi của công ty thì chút tin tức đó vẫn có thể thám thính được.
Mấu chốt là thân thể của anh ta vẫn còn tốt lắm, cũng kiên trì tập thể hình sau giờ làm việc mỗi ngày. Nhưng mấy tháng gần đây trong người luôn có cảm giác mệt mỏi. Đi bệnh viện kiểm tra cũng không tra ra được vấn đề gì, bác sĩ nói rằng nên chú ý nghỉ ngơi là được.
Giản Trì vì quý trọng thân thể của bản thân nên từ ngày đó, phần lớn sự việc đều giao cho trợ lý của mình làm, chỉ có số ít hạng mục cần anh quyết định mới xem qua một chút. Tuy nhiên, sau khi nghỉ ngơi một quãng thời gian dài, tình trạng không chỉ không cải thiện được mà ngược lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Chuyện khiến cho Giản Trì giật mình chính là, cô gái này lại biết cả chuyện bí mật như chuyện anh ta ăn mì nhưng lại không có túi gia vị, như thể có một thiết bị theo dõi được gắn trên người anh ta vậy.
Chuyện này có nhiều sự trùng hợp được liên kết với nhau, khiến cho anh ta không thể không để ý.
Làm ăn thì ít nhiều cũng sẽ tin một chút vào huyền học, mặc dù từ trước cho đến nay Giản Trì chưa từng gặp được đại sư gì, nhưng đối với phương diện này vẫn thà rằng tin là có, chứ không thể không tin.
Chẳng lẽ cô gái này là một bà đồng?
Sau khi buồn bực xong, anh ta liền phân phó trợ lý đi thăm dò bối cảnh của Nguyễn Nhuyễn. Nhưng trợ lý lại lộ ra vẻ mặt khó xử, không hề lên tiếng.
“Làm sao vậy?” Giản Trì liếc mắt nhìn trợ lý bên cạnh một cái.
Trợ lý ha ha cười khổ, cúi người: “Giản tổng ngài quên rồi sao, lúc trước chúng ta đã từng điều tra bối cảnh của cô gái kia rồi, ngoại trừ tên ra thì cái gì cũng không điều tra ra.”
“Nhất định là điều tra không đúng hướng, tiếp tục điều tra đi. Không tra được thì tiền thưởng tháng này của cậu đều bị khấu trừ.”
“Giản tổng, ngài lại quên rồi sao? Tiền thưởng tháng này của tôi đều đã bị ngài khấu trừ hết rồi.”
“…Vậy thì trừ luôn cả tiền thưởng của tháng sau.”
“Đừng nói tiền thưởng tháng sau, ngay cả tiền thưởng của tháng sau sau sau sau nữa cũng đều bị ngài trừ hết rồi.”
Giản Trì tiếp tục nói: “…Vậy thì toàn bộ tiền thưởng năm nay cộng thêm của năm sau đều trừ hết! Nếu lại làm không xong nữa thì trừ tiền lương!”
Trợ lý nhìn chằm chằm bóng dáng lãnh khốc vô tình của Giản tổng nhà mình mà lắc đầu, thầm than số của mình còn khổ hơn so với Hoàng Liên. May mà cậu ta nhịn ăn nhịn xài nên hai năm trước đã đủ tiền để cưới vợ, bằng không dựa vào cách khấu trừ của vị Giản tổng này thì đời này cậu ta đừng nghĩ sẽ cưới được vợ.
Mà nói cũng lạ, có phải Giản tổng của bọn họ tới ngày mà mỗi tháng đàn ông đều có hay không? Mà sao cảm thấy trí nhớ trở nên kém hơn, ngay cả tính tình cũng khó lường.
Gãi gãi sau ót của mình, trợ lý càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như thế, cau mày rối rắm có nên tự móc tiền túi nấu cho Giản tổng mấy chung thuốc Đông y hay không.
“Lằng nhằng cái gì đấy? Còn muốn tôi chở cậu sao?” Giản Trì không hề biết trợ lý của mình đang dự định tự móc tiền túi nấu thuốc Đông y cho anh ta uống. Anh ta ngồi kế bên chỗ người lái rồi thắt chặt dây an toàn. Trong lúc nhắm mắt nghỉ ngơi, thì trong đầu vẫn luôn nhớ đến những lời nói chính xác của cô gái kia.
Chiếc xe lao vút qua rồi nhanh chóng rời khỏi quận cũ.
Khách vừa đi ra khỏi cửa thì ánh mắt Thẩm Ân đã không còn bình thường nữa. Ngay lúc cô nhóc ranh ma kia đang định chạy thì lập tức nắm lấy cổ áo phía sau của cô, kéo người về. Anh còn chưa mở miệng thì cô gái đã thành thạo chạy đến bên góc tường, đứng thẳng người giả vờ đáng thương nhận sai: “Tôi sai rồi.”
“Sai chỗ nào?” Thẩm Ân ngăn khóe miệng, lẳng lặng nhìn cô biểu diễn.
“Không biết.” Cô gái ngước mắt nhìn anh một cái, giọng vô cùng nhỏ: “Anh nói sai thì chính là sai.”
“…” Lời này, sao mà nghe vào lại khiến cho người ta cảm thấy khó chịu vậy nhỉ?
Thẩm Ân mím môi, đánh giá biểu hiện vừa rồi của cô từng chút một: “Thứ nhất, nhìn chằm chằm vào một người đàn ông xa lạ hơn ba mươi giây, thân là con gái, sao lại không dè dặt vậy chứ?”
“Ồ.” Yêu tinh cỏ bốn lá trèo xuống cột, đôi mắt cong cong, cười nói: “Lần sau tôi sẽ không nhìn người khác nữa chỉ nhìn anh thôi, có được không?”
Người thiếu niên thoáng chốc đã bị lấy lòng, sắc mặt cũng có chút tốt lên: “Thứ hai, cô lại ở sau lưng tôi nhìn trộm thứ kỳ quái gì nữa? Những thứ xui xẻo đều lộ ra hết rồi, cô có năng lực như vậy, sao không xuống dưới cầu vượt bói mệnh đi?”
“Bói mệnh mệt lắm, nắng lớn chiếu vào sẽ bị đen da mất.” Cô gái thành thực trả lời.
“…” Vấn đề là nằm ở chỗ này sao? Thẩm Ân hít sâu hai hơi: “Tóm lại, sau này không được nói mấy lời kỳ quái đó ở trước mặt người ngoài nữa.”
“Tôi không có nói lời kỳ quái, yêu tinh chúng tôi chỉ nói thật, từ trước tới nay đều không gạt người.” Cô gái không phục, mất hứng vểnh miệng lên.
“Nếu cô lợi hại như vậy, nếu không ngại thì cho tôi xem đi.” Thẩm Ân nói đến khô cả họng, tự rót cho mình ly nước.
“Anh?” Đôi mắt to của Nguyễn Nhuyễn đảo qua đảo lại, miệng cong lên, có chút ý tứ đùa dai: “Đừng uống nước, sẽ bị sặc đó.”
Thẩm Ân vừa nhấp một ngụm nước: “Khụ khụ khụ khụ khụ…”
Tiếng ho khan sặc sụa kéo dài thật lâu trong phòng khách, một lúc lâu mới ngừng lại được.
Đoạn đường từ đồn cảnh sát đến phố ăn vặt không quá xa, chỉ mất khoảng nửa tiếng đã đến nơi. Nhưng vì Nguyễn Nhuyễn trên lưng anh không chịu an phận nên quãng đường nửa tiếng đã kéo dài thành hơn bốn mươi phút. Đợi khi hai người họ đến nơi, nhóm sáu người Tùy Châu sớm đã ngồi đó nhìn ngang ngó dọc khắp nơi.
Thấy hai người họ bước đến từ xa, ai nấy mắt đều sáng rực nhìn. Tùy Châu lại hớn hở chạy đến đón tiếp, cười hì hì: “Anh Thẩm! Chị dâu nhỏ cũng đến à?”
Đây chính là người đã mua cô về từ chợ hoa, Nguyễn Nhuyễn có ấn tượng sâu sắc, cong môi cười: “Tôi nhớ anh, anh tên Tùy Châu.”
Ồ, anh Thẩm từng giới thiệu mình với chị dâu nhỏ à, Tùy Châu bỗng dưng thấy xúc động, mở to mắt nhìn Thẩm Ân rồi dẫn hai người vào bàn. Người đàn ông nhếch môi không bắt được tín hiệu xúc động của Tùy Châu nhưng trong lòng lại dấy lên thứ cảm xúc khó gọi tên.
Dĩ nhiên anh sẽ không quên người đưa tiểu tinh quái đến nhà mình là ai, nên việc cô nhận ra Tùy Châu cũng chẳng có gì là lạ. Tuy nhiên lần đầu tiên nghe được cái tên khác thoát ra từ miệng cô mà không phải anh lại khiến anh chợt thấy hơi khó chịu.
Ăn của anh, dùng của anh, đụng tay đụng chân với anh, thế mà trong lòng lại tơ tưởng đến một người đàn ông khác. Thẩm Ân biết rõ bản thân thực sự thấy không vui chút nào, nhưng lại không nói ra miệng tâm trạng của mình mà chỉ nhìn chằm chằm Tùy Châu.
Tùy Châu đang pha trò chọc thiếu nữ vui đến mức cười không ngớt miệng rụt cổ lại, tự nhiên thấy lạnh buốt.
Nguyễn Nhuyễn ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, nhảy xuống khỏi lưng anh, chào hỏi năm người còn lại chẳng chút e dè. Trước lúc đến, Thẩm Ân đã nói với cô sẽ có mấy người bạn đi cùng nên cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.
Năm chàng trai lần đầu thấy chị dâu nhỏ của mình, lập tức trở nên nghiêm túc, thu lại bộ dáng cà trớn của mình, hai chân đang bắt chéo cũng lặng lẽ bỏ xuống, ưỡn thẳng lưng, đồng loạt hô vang một tiếng: “Chào chị dâu!”
Lúc đầu còn tưởng rằng thằng nhóc Tùy Châu này đùa cợt với bọn họ trong nhóm chat, nào ngờ anh Thẩm thực sự mang một cô bạn gái đến thật, lại còn là một người đẹp, trông còn xinh hơn cả miêu tả của Tùy Châu. Tuy rằng tuổi tác nom có vẻ nhỏ nhưng cũng không đến mức chưa trưởng thành.
“Chị dâu, chị trưởng thành chưa vậy?” Lại còn hỏi thẳng ra thế nữa, sau đó người hỏi bị anh em bên cạnh thúc một cùi trỏ vào bụng.
“Chỉ là nom chị dâu có vẻ còn trẻ tuổi nên cậu ta mới nhiều chuyện hỏi vậy thôi, chị đừng để bụng nha, ha ha.”
Tên bị thúc cùi trỏ vào bụng nhịn đau gật đầu.
Nguyễn Nhuyễn cũng chẳng trách móc gì, còn định mở miệng hỏi sao bọn họ gọi mình là chị dâu thì lại bị Thẩm Ân nhét một cây kẹo bông vào miệng, đáp lại: “Cô ấy trưởng thành rồi.”
Cho đến bây giờ, Thẩm Ân vẫn nhớ lúc thiếu nữ bảo cô hơn một trăm tuổi, biểu cảm của anh khiếp đảm đến thế nào. Nếu hôm nay cô còn nói vậy nữa, sợ là đám Tùy Châu không biết thân phận tinh quái của cô mà lại nghĩ cô điên rồi mất. Để loại bỏ khả năng này, cô không nói câu nào thì vẫn tốt hơn.
Món ăn bàn bọn họ gọi rất nhanh đã được đem lên. Một phần cá nướng, bảy cân tôm hùm đất cay, một bát canh sườn lớn, hai món nộm, thêm ba món xào, tràn đầy bàn.
Cỏ bốn lá tinh bị mùi thơm đánh thức tính ham ăn nên chẳng mấy chốc đã quẳng vấn đề muốn hỏi ra sau đầu, vùi đâu vào ăn ngấu nghiến.
Ban đầu mọi người thấy có con gái ở đây nên còn ăn uống khá lịch sự. Sau đó, bọn họ lại phát hiện chị dâu không hề giữ kẽ với mình, cũng dần bình tĩnh lại, ăn uống mạnh mồm hơn hẳn.
“Anh Thẩm, anh như này có phải là bạn trai kiểu bố không vậy? Tôi thấy dạo này trên mạng thịnh hành cái này lắm.”
Anh Thẩm bình thường lạnh lùng, xa cách trước mặt họ, giờ lại đang kiên nhẫn bóc tôm, gỡ xương cá cho thiếu nữ, chu đáo hệt như một vị cha già.
Tùy Châu xùy một tiếng coi thường, cười cười nháy mắt ra hiệu: “Bạn trai kiểu bố gì chứ, anh Thẩm của mình phải là kiểu sói mới đúng! Ăn thịt.”
Nguyễn Nhuyễn chỉ lo cắm đầu ăn, không hiểu bọn họ đang nói gì, Thẩm Ân nghe hiểu liếc mắt nhìn họ nhưng cũng không lên tiếng. Anh đặt con tôm đã bóc vỏ xong vào chiếc đĩa nhỏ đã đầy ú ụ, rồi lấy khăn giấy lau tay, bấy giờ mới cầm đũa lên ăn phần của mình.
Không phải anh muốn bóc tôm cho tiểu tinh quái này, chỉ là anh thấy lúc đồ ăn được mang đến, thiếu nữ cầm lấy một con tôm hùm đất cho thẳng vào miệng mà không thèm bóc vỏ. Anh nghĩ chắc có lẽ cô không biết ăn thế nào nên mới đành bóc vỏ giúp cô. Còn về việc gỡ xương cá, chỉ đơn giản là sợ cô ăn nhanh quá mắc ở cổ họng.
“Khó khăn lắm mới ngồi lại ăn một bữa với nhau, chúng ta làm lon nào!” Tùy Châu cầm lon bia lên, khí thế bừng bừng, cụng cốc với lần lượt từng người, uống đến khi cả đống bia chỉ còn thấy đáy.
Thẩm Ân không quen uống bia trong lon, chỉ rót hơn phân nửa ra cốc thủy tinh, sau khi cụng thì nhấp một ngụm. Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người bên cạnh, anh quay ra nhìn vào mắt cô, đôi môi mỏng, đẹp mắt nhếch lên: “Đây là rượu, cô không được uống.”
Rồi anh cầm cốc nước chanh đẩy sang, cau mày: “Trẻ con chỉ được uống nước trái cây thôi.”
Cỏ bốn lá tinh hai tay cầm cốc nước chanh đầy ắp, uống từng ngụm một. Dáng vẻ ngoan ngoãn, vâng lời, khiến trái tim người nhìn mềm nhũn.
“Má! Sao tôi không tìm được cô bạn gái nào ngoan hiền như chị dâu nhỉ?” Tùy Châu liên tục than thở, rồi đột nhiên nhích lại gần, nở nụ cười tươi rói: “Chị dâu nhỏ, chị còn có anh chị em gì đó không? Giới thiệu một người cho tôi đi.”
Thiếu nữ nghe vậy ngẩng lên, đôi mắt hạnh to tròn, ngây ngốc lắc đầu.
Cỏ bốn lá vốn đã rất hiếm, mà cỏ bốn lá biến thành hình người lại càng ít ỏi, không có mấy. Trong một trăm năm ở trong núi sâu, Nguyễn Nhuyễn cũng chưa từng gặp cỏ bốn lá tinh khác.
“Vậy à.” Tùy Châu như trái bóng cao su xì hơi, ủ rũ không nói gì nữa.
Ngược lại, đám kia lại ghét bỏ dịch ghế cách xa anh ta, tặc lưỡi chép miệng: “Làm anh em bao năm như thế, không nhìn ra Tùy Châu cậu lại có sở thích như vậy đấy. Đến cả anh em của chị dâu nhỏ mà cậu cũng không buông tha, đúng là điên rồi.”
“Tùy Tiểu Châu à, không phải bọn này kì thị sở thích của cậu. Chỉ là mấy anh em bọn này đây đều thẳng cả nên vẫn còn bỡ ngỡ lắm.”
“…” Tùy Châu bối rối chớp chớp mắt, sau đó phát điên, muốn đánh người, mặt đỏ ửng, gào thét: “Ông đây cũng là thẳng, thẳng hơn cả sắt thép! Mới nãy chỉ buột miệng nói thế thôi, đám rùa con các cậu ngứa đòn đấy à?”
Tùy Châu thấy ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Ân bắn đến, lập tức im miệng. Anh ta quên mất chị dâu nhỏ vẫn còn đang ở đây, sao có thể nói năng thô tục vậy được.
Một bữa cơm ồn ào cứ trôi qua như vậy, Thẩm Ân đứng dậy đi tính tiền. Nguyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm rượu trong cốc rất lâu, ánh mắt đầy mong đợi, nhân lúc Thẩm Ân không có mặt, cô cầm lấy cốc thủy tinh của anh lên, quan sát cẩn thận. Bia trong cốc vẫn thừa non nửa, đưa lên gần mũi lại không ngửi thấy mùi gì.
“Chị dâu nhỏ, chị muốn uống rượu à?” Tùy Châu thấy thiếu nữ gật đầu như gà mổ thóc, tiếp tục dụ dỗ: “Hay là uống thử một ngụm xem?”
“Nhưng…” Thiếu nữ chần chừ vài giây, tay níu lấy cốc thủy tinh, nhỏ giọng nói: “Thẩm Ân không cho uống.”
“Cứ thử một ngụm đi, anh Thẩm không biết đâu. Bọn này sẽ giữ bí mật cho chị.” Tùy Châu xua tay, cười giống y như sói xám lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ.
Vậy là cỏ bốn lá tinh thực sự cầm cốc lên uống ực một ngụm, bị sặc ho cả ra, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó: “Khụ khụ khụ, không ngon.”
“Ai cho cô uống?” Đôi chân dài của người đàn ông đã bước đến trước mặt, chân mày nhíu chặt không vui.
Tùy Châu đã sớm ngồi thẳng dậy, ra vẻ không liên quan đến mình.
Cỏ bốn lá chột dạ, vội đặt cốc xuống lắc đầu: “Không uống không uống, mới liếm một ngụm thôi.”
Thấy sắc mặt anh tối đen không thay đổi, cô nghĩ đến một câu thoại trong phim rất hợp với tình cảnh này, học theo nói: “Tình nồng, uống một hơi, tình nông, liếm một ngụm. Thật đó, tôi mới liếm một ngụm thôi.”
“…”
Mấy người ở đó đều không nhịn được cười phá lên. Tùy Châu vừa gạt nước mắt vừa nói với Thẩm Ân mặt mày đen xì: “Anh Thẩm, anh nhặt đâu ra chị dâu hài hước này thế? Nói anh em nghe nào, để hôm khác tôi cũng đi kiếm một người.”
Thẩm Ân hất cái tay trên vai ra, vác thiếu nữ lên rời đi. Nhìn bóng lưng hai người xa dần, có người cảm thán: “Tốt quá. Có người ở bên cạnh rồi, cuộc sống của anh Thẩm sẽ không còn nhàm chán nữa.”
Thiếu nữ bị vác đi, mông lung nhìn quanh bốn phía sau đó đứng im. Thẩm Ân sợ cô khó chịu, đi được một đoạn đã đặt người xuống. Thiếu nữ nhìn anh chằm chằm, sờ mặt mình, anh cau mày: “Sao thế?”
Thiếu nữ hai mắt long lanh, giơ hai tay ra không nói gì.
Thẩm Ân cong môi cười, biết ý khom người xuống. Giây kế tiếp, người kia leo lên lưng anh. Không biết có phải vì chưa từng uống rượu nên mới uống đã say hay không mà suốt quãng đường về nhà, thiếu nữ đều yên lặng tựa như đang ngủ.
Đúng lúc anh còn đang nghĩ vậy thì người trên lưng chợt phả hơi thở ấm nóng vào tai anh. Tay Thẩm Ân run lên, suýt chút hất người kia xuống. Anh hít một hơi sâu, nghiến nghiến lợi hỏi: “Biết điều đi! Nếu không tội đâu cô chịu đấy!”
Tiểu tinh quái có vẻ không nghe được, cắn vào dái tai anh, dùng răng nghiền mài, miệng lẩm bẩm: “Lỗ tai heo ngon quá.”
“…” Thẩm Ân cạn lời, hận không thể ném cô vào thùng rác bên cạnh.
Quả nhiên anh cấm không cho cô đụng vào rượu là đúng. Xem thử xem giờ thành ra như thế nào rồi đi, còn dám cắn tai anh bảo là tai heo nữa, đúng là càng ngày càng to gan lớn mật đấy.
Thẩm Ân xốc lại người trên lưng, còn âm thầm ghi Tùy Châu vào danh sách đen của mình. Chắc chắn là do Tùy Châu xúi giục cô uống rượu, sau này không được cho hai người họ ở gần nhau nữa.
Thẩm Ân thầm tính toán trong lòng, lúc ngang qua một cửa hàng bán vé số, cổ anh lại bị cắn một cái. Thiếu nữ mê man chỉ vào cửa hàng bán vé số, muốn anh vào trong: “Mua.”
Thẩm Ân liếc nhìn sang định đi tiếp, thiếu nữ trên lưng lại không chịu nghe, nhất quyết muốn anh vào đó. Anh bất lực, đành nghe theo. Lúc anh bước vào cửa hàng bán vé số, ông chủ lập tức hỏi anh muốn mua số nào. Lúc này tiểu tinh quái lại yên lặng, anh chỉ đành bảo ông chủ lấy đại một vé.
Anh nhét tấm vé số đáng giá hai tệ vào túi áo, dọc đường về nhà, cuối cùng cũng được yên bình. Thẩm Ân mở đèn phòng khách lên, cẩn thận đỡ thiếu nữ trên lưng ngồi lên ghế sô pha, rồi quay đi rót cốc nước ấm cho cô uống.
“Tự đi tắm đi.” Anh lấy quần áo ngủ ra thả lên ghế sô pha, nói với thiếu nữ.
Cỏ bốn lá mơ màng quay ra nhìn, không động đậy. Người cha già Thẩm Ân lại cam chịu số phận vào phòng tắm điều chỉnh nước ấm, rồi quay ra bế tiểu tinh quái lên bỏ vào đó, đóng cửa phòng tắm lại. Qua một lúc, nghe được tiếng chảy vang lên bên trong anh mới an tâm.
Thiếu nữ tắm xong ngoan ngoãn vô cùng, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, đôi mắt mờ sương phản chiếu hình ảnh người đàn ông. Thẩm Ân mím môi, ngồi xổm xuống, nhấc chân thiếu nữ lên, rút một cây châm hôm nay mới vừa mua ở chợ đêm ra, khuyên nhủ: “Ngồi im, đâm vào chân cũng đừng khóc.”
Nói xong, anh nhìn chằm chằm lòng bàn chân thiếu nữ, chỉ mấy nhát đã chọc vỡ bóng nước, động tác vừa nhanh gọn vừa chính xác. Tiểu tinh quái ngồi im nhìn động tác của anh, đôi mắt long lánh ánh lên sự tò mò.
Thẩm Ân đặt đôi chân trắng nõn của thiếu nữ xuống, thấy đã xong xuôi cũng vào phòng tắm, tắm táp chuẩn bị ngủ. Đợi anh bước ra, tiểu tinh quái đã không còn trong phòng khách nữa. Anh tưởng cô đã biến về nguyên hình quay lại chậu hoa của mình rồi. Dù gì thì tối nào cô cũng làm vậy mà.
Nhưng lần này lại khác. Cô cuộn tròn nằm trên giường trong phòng ngủ, bắp đùi trắng nõn mịn màng của thiếu nữ suýt chọc mù mắt anh. Thẩm Ân ném chăn lên người thiếu nữ, lạnh lùng nói: “Dậy, về chỗ mình ngủ!”
Thiếu nữ quấn chăn lăn sang bên cạnh, còn vỗ bên giường còn lại, ánh mắt sáng rực: “Ngủ.”
“Cô không đi tôi ngủ thế nào?” Thẩm Ân sắp cười thành tiếng rồi.
“Ngủ chung.” Cỏ bốn lá tinh xấu hổ liếm môi, sau đó đặt hai tay lên bụng mình, nhắm mắt bình tĩnh.
“Hừ.” Thẩm Ân không giận nổi.
Trong nhà có mỗi chiếc giường này, sô pha trong phòng khách quá nhỏ, không đủ cho một người nằm ngủ. Anh không có thừa chăn gối để nằm đất ngủ, ngẫm nghĩ mãi, vẫn đành nằm lên nửa giường còn lại.
Đèn phòng ngủ vừa tắt, người kia đã chui vào trong lòng anh. Hai tay cô ôm eo anh, chân đặt lên người anh, quấn chặt anh y như bạch tuộc.
“Nguyễn Nhuyễn, bỏ ra!” Trong bóng tối, Thẩm Ân muốn gạt cánh tay ôm ngang hông anh của thiếu nữ ra, nhưng không sao gỡ được còn bị cô ôm chặt hơn.
Anh cau mày, cuối cùng vẫn bỏ qua. Anh cứ mở to mắt đến lúc gần sáng mới ngủ được một lát. Đợi khi anh thức giấc thì đã sáng bảnh mắt ra rồi, trên người không còn trói buộc nữa, anh quay đầu nhìn sang theo bản năng thì thấy một cây cỏ bốn lá xanh biếc nằm bên gối.
Ngủ một giấc cũng biến về nguyên hình được, còn không sợ vô tình bị đè chết nữa. Thẩm Ân buồn cười nhếch mi. Sau khi dậy thay xong đồ, anh đưa cỏ bốn lá về chậu hoa.
Qua hơn mười ngày sống nhàn nhã lại có khách ghé thăm. Lúc Thẩm Ân ra mở cửa, anh còn đứng hình một lúc, sau khi định hình lại mới mời người ta vào nhà. Anh rót nước ra cốc giấy đưa qua, mỉm cười ngại ngùng: “Nhà cửa đơn sơ, không có trà ngon chỉ đành mời tổng giám đốc Giản uống đỡ cốc nước lọc vậy.”
Vị khách không mời mà đến tên Giản Trì, trước khi Thẩm Ân phá sản đã tiếp xúc với anh ta một lần, anh ta là một thương nhân vô cùng thông minh. Giản Trì xuất thân từ gia đình giàu có, cả người toát ra khí chất quý phái, làm việt dứt khoát, là một người nên kết thân đừng kết thù.
Thẩm Ân lại chẳng nhớ mình có giao tình gì với người thừa kế của nhà họ Giản này để mà đối phương tự tìm đến tận cửa. Đã vậy anh ta còn mang theo đủ túi đồ mới toanh, nào quần áo đắt tiền, nào hàng xa xỉ, có đủ cả.
“Tổng giám đốc Thẩm khách sáo quá.” Giản Trì nở nụ cười lấy lệ, bảo trợ lí lấy quà ra: “Mấy món này tặng cả cho cô Nguyễn.”
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Ân, Giản Trì chậm rãi giải thích: “Không biết tổng giám đốc Thẩm có còn nhớ chuyện ở cửa hàng trang sức không? Vừa hay hôm ấy, mẹ tôi cũng có mặt ở đó, hơn nữa tên côn đồ kia vốn còn muốn trộm đồ đáng tiền trong túi bà, không ngờ lại bị cô Nguyễn ngăn cản. Lúc nghe mẹ kể chuyện này, tôi đã muốn đến nhà cảm ơn ngay. Nhưng có vài việc kìm chân nên mới kéo dài đến tận giờ.”
Thấy thái độ chân thành của Giản Trì, Thẩm Ân không lên tiếng mà chỉ cười trả lời: “Thật ra cũng không đến mức đó, cô ấy chỉ là thấy chuyện bất bình nên ra tay cứu giúp mà thôi.”
Vì chuyện ở cửa tiệm châu báu kia, nên anh cũng không dạy dỗ cô nhóc ranh ma kia quá nhiều, nếu để cho cô biết người ta đặt biệt đến để cảm ơn cô, chỉ sợ cái đuôi kia sẽ vểnh lên tận trời, về sau còn có thể nghe lọt lời anh nói sao? Cho nên, Thẩm Ân không định để cho Giản Trì gặp mặt Nguyễn Nhuyễn, Giản Trì cũng không đến mức nhất định phải gặp được người, nên cứ như vậy đi.
“Thật ra hôm nay đến, còn có một chuyện khác muốn bàn bạc với Thẩm tổng.” Giản trì ngồi vững như núi, đặt chiếc ly giấy trong tay lên bàn trà, lộ ra nụ cười mà người nói chuyện làm ăn thường dùng: “Không biết Thẩm tổng có muốn quay trở lại không? Nếu như muốn thì nhà họ Giản nguyện ý giúp đỡ một tay.”
Tặng quà bày tỏ lòng biết ơn vốn không cần anh ta phải đích thân tới, mục đích thật sự của chuyến đi lần này chính là muốn nói chuyện làm ăn với Thẩm Ân.
Từ sau khi công ty của Thẩm Ân phá sản, doanh nghiệp Dụ Thị làm việc càng ngày càng hung hăng, chèn ép người cùng ngành, nâng cao giá cả sản phẩm, đã sắp nắm giữ độc quyền của cả ngành sản xuất. Mấu chốt là, không có công ty nào là không cần dùng mạng lưới liên lạc, mà muốn dùng thì nhất định phải chi nhiều tiền hơn để đưa cho Dụ Thị.
Một số công ty ngành sản xuất khác cũng không muốn mua tài khoản của Dụ Thị. Giá sản phẩm cao không nói, còn dùng không tốt. Lấy chương trình ưu hóa mà Dụ Thị cho ra mắt vào mấy tháng trước, tuy tốc độ mạng đã được cải thiện rất nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn mất dữ liệu trong máy tính.
Sau khi có người phát hiện ra vấn đề này đã báo lại cho nhân viên kỹ thuật của Dụ Thị, nhưng câu trả lời của bọn họ lại là không có vấn đề gì. Nói cách khác, thích dùng thì dùng.
Người nắm giữ nhiều tư liệu như Giản Trì lại biết, thực ra chương trình ưu hóa kia của Dụ Thị là do đoàn đội của Thẩm Ân tạo ra, nhưng vẫn chỉ là bán thành phẩm chưa được kiểm tra. Sau khi Dụ thị hủy hoại công ty của Thẩm Ân xong, đã lập tức công khai chiếm dụng. Ai ngờ, bán thành phẩm cũng chỉ là bán thành phẩm, không bao lâu đã xuất hiện lỗi.
Khó trách thành quả nghiên cứu của Thẩm Ân bị Dụ Thị chiếm dụng mà anh đến một chút hành động cũng không có, hóa ra là ở chỗ này chờ xem. Giản Trì xoa xoa nhẫn ngọc đeo trên ngón tay cái, có vài phần xem trọng tính không kiêu căng không nóng nảy này của Thẩm Ân.
Làm kinh doanh thì cần nhất là sự chính trực, anh ta không quen với những gì Dụ Thị đang làm, điều này cũng là một trong số đó. Quan trọng nhất chính là, Thẩm Ân có kỹ thuật, anh ta thì lại có tiền, nếu hai bên kết hợp với nhau thì sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho nhà họ Giản, đây mới là điều mà Giản Trì coi trọng nhất. Anh ta có linh cảm rằng, nếu như có thể hợp tác được, thì nhà họ Giản ở trong tay anh ta nhất định sẽ phát triển đến một tầm cao mới.
Thích thì thích, nhưng không có cái bánh nào từ trên trời rơi xuống mà không có lý do cả, Thẩm Ân cảnh giác nheo mắt lại. Mọi người đều đã từng lăn lộn trên thương trường, anh cũng không tin Giản Trì sẽ tốt đến như vậy.
“Công ty kinh doanh thế nào thì tùy anh, tôi sẽ không nhúng tay vào. Nhưng mà, tôi phải có được 50% cổ phần của công ty, như vậy sẽ không quá đáng chứ?” Giản trì mỉm cười nói ra điều kiện của bản thân.
“Giản tổng đúng là người làm ăn, không hề lỗ một chút nào.” Thẩm Ân cười ha ha, nhưng không đáp ứng.
Giản Trì sớm đã đoán được sự việc sẽ không thuận lợi đến như vậy, cũng không hề thúc giục anh, ngược lại còn cho đủ thời gian để quyết định: “Thẩm tổng đừng vội từ chối, nên suy nghĩ kỹ một chút. Dù sao, ngoại trừ nhà họ Giản ra thì rất ít ai có thể chống lại Dụ Thị.”
Nói chuyện xong, Giản Trì phủi cổ tay áo một cái rồi đứng lên. Mặc dù Thẩm Ân không đồng ý ngay lập tức, nhưng anh ta có lòng tin rằng việc làm ăn này nhất định sẽ thành công. Anh ta để lại tấm danh thiếp, đang muốn rời đi thì phòng ngủ bên kia truyền đến tiếng động.
“Cạch” cánh cửa mở ra. Một cô gái ôm máy tính bảng chạy đến bên cạnh Thẩm Ân, bĩu môi không vui: “Mật mã là gì? Tôi muốn xem một bộ phim truyền hình.”
Từ bữa tiệc liên hoan trở về, Thẩm Ân đã giấu máy tính bảng đi. Mặc kệ là anh giấu ở phía trên tủ lạnh, hay là phía dưới tủ quần áo thì đều bị phát hiện. Vậy nên anh cũng không phí hết tâm tư để giấu đồ nữa mà trực tiếp thiết lập mật mã. Quả nhiên là cô nhóc ranh ma này không có cách lấy được mật mã nên ủy khuất đến mức sắp khóc.
“Đợi một lát rồi nói sau.” Trước mặt người ngoài, Thẩm Ân không muốn để cho người khác xem sở thích trong cuộc sống hàng ngày của mình, đành phải dụ dỗ cô gái, muốn cô vào phòng ngủ chờ một lát rồi nói sau.
Không ngờ, tầm mắt của cô nhóc ranh ma này lại quét qua người Giản Trì, sau đó thì nhìn mãi không rời.
Tiếng chuông cảnh tỉnh trong lòng vang lên, Thẩm Ân thiếu chút nữa quên đây là một cây cỏ bốn lá thích để ý vẻ bề ngoài của người khác, nhìn thấy người có dáng vẻ xinh đẹp thì tròng mắt cũng không thèm di chuyển nữa. Công bằng mà nói thì tướng mạo của Giản Trì cũng không tệ, tuổi tác cũng không kém anh bao nhiêu, vừa độc thân, vừa có tiền…
Người thiếu niên đột nhiên có chút ghen tuông, muốn xốc cô gái không có liêm sỉ này lên rồi ném vào phòng ngủ, nhưng Giản Trì đang đứng đối diện lại cười một cái, ga lăng lễ độ: “Vị này là Nguyễn tiểu thư sao? Tôi tên là Giản Trì, hôm nay đặc biệt đến cảm ơn cô.”
Vẻ bề ngoài ưu tú, gia đình có bối cảnh hùng hậu, bên cạnh Giản Trì chưa bao giờ thiếu người đẹp. Nhưng anh ta cũng phải thừa nhận rằng vị Nguyễn tiểu thư này là cô gái có nhan sắc tinh xảo nhất trong số những người con gái mà anh ta từng gặp. Khó trách Thẩm Ân không cho cô ra ngoài, hóa ra là vì sự xuất hiện của anh ta đã khiến cho người thiếu niên này có cảm giác nguy hiểm.
Tâm tình của Giản Trì rất tốt nên không e dè ánh mắt quan sát của cô gái. Thực tế, anh ta rất hưởng thụ cảm giác được người đẹp toàn tâm toàn ý nhìn mình. Anh ta nhìn thấy người đẹp giãy khỏi tay Thẩm Ân, sau đó đi quanh người anh ta một vòng, gần đến mức anh ta có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người cô gái.
Không hề đắp lên một loại nước hoa nào, chỉ là mùi thơm nhàn nhạt, là một mùi hương rất tự nhiên.
Người đẹp nhìn anh ta chằm chằm như có điều suy nghĩ, Giản Trì đã chuẩn bị sẵn một tràng câu bắt chuyện. Nhưng cảnh tượng suy nghĩ trong đầu vẫn chưa xảy ra, thì cô gái nhỏ yêu kiều đã nói với anh ta bằng giọng giòn giã: “Anh có cảm thấy mọi việc gần đây đều không có thuận lợi không?”
“…”
“Ví dụ như rõ ràng chuyện mười phần thì đã chắc đến chín phần nhưng lại đột nhiên xảy ra sự cố, tinh thần không khỏi mệt mỏi, tương tự như ăn mì mà không có túi gia vị?” Cô gái bẻ ngón tay chậm rãi tính, dưới ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ của Giản Trì mà nói tiếp: “Gần đây nhất là anh đã trôi mất một khoản tiền vốn rất lớn, không dưới hai chục triệu tệ. Tôi nói không sai chứ?”
Ngay cả trong lòng đã vô cùng khiếp sợ, nhưng Giản Trì vẫn miễn cưỡng duy trì biểu cảm trên mặt, trước sau như một, đều tươi cười: “Nguyễn tiểu thư nói đùa rồi.”
“Hả, không có sao?” Vẻ mặt Nguyễn Nhuyễn mờ mịt, nhỏ giọng thầm thì: “Không thể nào, khí đen bao phủ giữa hai lông mày chính là người có tướng xui xẻo mà.”
“Đừng nói nữa, Nhuyễn Nhuyễn.” Thẩm Ân kéo cô gái ra phía sau lưng mình, sau đó nhìn về phía Giản Trì, người không hề lộ ra một chút vui vẻ nào mà xin lỗi: “Gần đây cô ấy hay xem mấy thứ phong thuỷ, sách các loại về quẻ tượng nên đã chìm đắm vào trong, xin Giản tổng bỏ qua, đừng có so đo với cô nhóc như cô ấy.”
Nếu bình thường có người nói anh ta là người có tướng xui xẻo, thì cho dù trên mặt Giản Trì không thể hiện ra, nhưng sau lưng cũng phải cho người nọ một bài học. Nhưng thời khắc này, Giản Trì nào còn có tâm tư đi so đo cái này, trong lòng anh ta vừa sợ vừa loạn, cùng trợ lý vội vàng rời đi.
Nếu như những điều cô gái kia nói là giả thì thôi, nhưng mỗi một chuyện mà cô nói đều trúng hết. Có một lần hợp tác với đối phương lúc ban đầu đều đã đàm phán rất tốt, nhưng sau đó lại bị cấp trên điều tra ra là có vấn đề, nên vốn dĩ ban đầu Giản Trì bỏ vào bao nhiêu thì cũng không hề trở lại, tiền vốn vừa vặn hơn hai chục triệu tệ.
Cái này cũng không có tính là chuyện bí mật gì, dù sao chỉ cần chú ý kỹ hướng đi của công ty thì chút tin tức đó vẫn có thể thám thính được.
Mấu chốt là thân thể của anh ta vẫn còn tốt lắm, cũng kiên trì tập thể hình sau giờ làm việc mỗi ngày. Nhưng mấy tháng gần đây trong người luôn có cảm giác mệt mỏi. Đi bệnh viện kiểm tra cũng không tra ra được vấn đề gì, bác sĩ nói rằng nên chú ý nghỉ ngơi là được.
Giản Trì vì quý trọng thân thể của bản thân nên từ ngày đó, phần lớn sự việc đều giao cho trợ lý của mình làm, chỉ có số ít hạng mục cần anh quyết định mới xem qua một chút. Tuy nhiên, sau khi nghỉ ngơi một quãng thời gian dài, tình trạng không chỉ không cải thiện được mà ngược lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Chuyện khiến cho Giản Trì giật mình chính là, cô gái này lại biết cả chuyện bí mật như chuyện anh ta ăn mì nhưng lại không có túi gia vị, như thể có một thiết bị theo dõi được gắn trên người anh ta vậy.
Chuyện này có nhiều sự trùng hợp được liên kết với nhau, khiến cho anh ta không thể không để ý.
Làm ăn thì ít nhiều cũng sẽ tin một chút vào huyền học, mặc dù từ trước cho đến nay Giản Trì chưa từng gặp được đại sư gì, nhưng đối với phương diện này vẫn thà rằng tin là có, chứ không thể không tin.
Chẳng lẽ cô gái này là một bà đồng?
Sau khi buồn bực xong, anh ta liền phân phó trợ lý đi thăm dò bối cảnh của Nguyễn Nhuyễn. Nhưng trợ lý lại lộ ra vẻ mặt khó xử, không hề lên tiếng.
“Làm sao vậy?” Giản Trì liếc mắt nhìn trợ lý bên cạnh một cái.
Trợ lý ha ha cười khổ, cúi người: “Giản tổng ngài quên rồi sao, lúc trước chúng ta đã từng điều tra bối cảnh của cô gái kia rồi, ngoại trừ tên ra thì cái gì cũng không điều tra ra.”
“Nhất định là điều tra không đúng hướng, tiếp tục điều tra đi. Không tra được thì tiền thưởng tháng này của cậu đều bị khấu trừ.”
“Giản tổng, ngài lại quên rồi sao? Tiền thưởng tháng này của tôi đều đã bị ngài khấu trừ hết rồi.”
“…Vậy thì trừ luôn cả tiền thưởng của tháng sau.”
“Đừng nói tiền thưởng tháng sau, ngay cả tiền thưởng của tháng sau sau sau sau nữa cũng đều bị ngài trừ hết rồi.”
Giản Trì tiếp tục nói: “…Vậy thì toàn bộ tiền thưởng năm nay cộng thêm của năm sau đều trừ hết! Nếu lại làm không xong nữa thì trừ tiền lương!”
Trợ lý nhìn chằm chằm bóng dáng lãnh khốc vô tình của Giản tổng nhà mình mà lắc đầu, thầm than số của mình còn khổ hơn so với Hoàng Liên. May mà cậu ta nhịn ăn nhịn xài nên hai năm trước đã đủ tiền để cưới vợ, bằng không dựa vào cách khấu trừ của vị Giản tổng này thì đời này cậu ta đừng nghĩ sẽ cưới được vợ.
Mà nói cũng lạ, có phải Giản tổng của bọn họ tới ngày mà mỗi tháng đàn ông đều có hay không? Mà sao cảm thấy trí nhớ trở nên kém hơn, ngay cả tính tình cũng khó lường.
Gãi gãi sau ót của mình, trợ lý càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như thế, cau mày rối rắm có nên tự móc tiền túi nấu cho Giản tổng mấy chung thuốc Đông y hay không.
“Lằng nhằng cái gì đấy? Còn muốn tôi chở cậu sao?” Giản Trì không hề biết trợ lý của mình đang dự định tự móc tiền túi nấu thuốc Đông y cho anh ta uống. Anh ta ngồi kế bên chỗ người lái rồi thắt chặt dây an toàn. Trong lúc nhắm mắt nghỉ ngơi, thì trong đầu vẫn luôn nhớ đến những lời nói chính xác của cô gái kia.
Chiếc xe lao vút qua rồi nhanh chóng rời khỏi quận cũ.
Khách vừa đi ra khỏi cửa thì ánh mắt Thẩm Ân đã không còn bình thường nữa. Ngay lúc cô nhóc ranh ma kia đang định chạy thì lập tức nắm lấy cổ áo phía sau của cô, kéo người về. Anh còn chưa mở miệng thì cô gái đã thành thạo chạy đến bên góc tường, đứng thẳng người giả vờ đáng thương nhận sai: “Tôi sai rồi.”
“Sai chỗ nào?” Thẩm Ân ngăn khóe miệng, lẳng lặng nhìn cô biểu diễn.
“Không biết.” Cô gái ngước mắt nhìn anh một cái, giọng vô cùng nhỏ: “Anh nói sai thì chính là sai.”
“…” Lời này, sao mà nghe vào lại khiến cho người ta cảm thấy khó chịu vậy nhỉ?
Thẩm Ân mím môi, đánh giá biểu hiện vừa rồi của cô từng chút một: “Thứ nhất, nhìn chằm chằm vào một người đàn ông xa lạ hơn ba mươi giây, thân là con gái, sao lại không dè dặt vậy chứ?”
“Ồ.” Yêu tinh cỏ bốn lá trèo xuống cột, đôi mắt cong cong, cười nói: “Lần sau tôi sẽ không nhìn người khác nữa chỉ nhìn anh thôi, có được không?”
Người thiếu niên thoáng chốc đã bị lấy lòng, sắc mặt cũng có chút tốt lên: “Thứ hai, cô lại ở sau lưng tôi nhìn trộm thứ kỳ quái gì nữa? Những thứ xui xẻo đều lộ ra hết rồi, cô có năng lực như vậy, sao không xuống dưới cầu vượt bói mệnh đi?”
“Bói mệnh mệt lắm, nắng lớn chiếu vào sẽ bị đen da mất.” Cô gái thành thực trả lời.
“…” Vấn đề là nằm ở chỗ này sao? Thẩm Ân hít sâu hai hơi: “Tóm lại, sau này không được nói mấy lời kỳ quái đó ở trước mặt người ngoài nữa.”
“Tôi không có nói lời kỳ quái, yêu tinh chúng tôi chỉ nói thật, từ trước tới nay đều không gạt người.” Cô gái không phục, mất hứng vểnh miệng lên.
“Nếu cô lợi hại như vậy, nếu không ngại thì cho tôi xem đi.” Thẩm Ân nói đến khô cả họng, tự rót cho mình ly nước.
“Anh?” Đôi mắt to của Nguyễn Nhuyễn đảo qua đảo lại, miệng cong lên, có chút ý tứ đùa dai: “Đừng uống nước, sẽ bị sặc đó.”
Thẩm Ân vừa nhấp một ngụm nước: “Khụ khụ khụ khụ khụ…”
Tiếng ho khan sặc sụa kéo dài thật lâu trong phòng khách, một lúc lâu mới ngừng lại được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook