[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
-
Chương 11: Hoàng Tẩu Xinh Đẹp Tuyệt Trần (11)
Trên sườn dốc toàn là bụi gai đá sỏi, Đường Cửu lăn thẳng xuống chân dốc, cảm thấy mình giống hệt miếng thịt lăn qua lưỡi đao, toàn thân không chỗ nào không đau.
"Tam Tam......" Đường Cửu khóc không ra nước mắt, "Kim Chung Tráo của tôi đâu!"
【 Chỉ có tác dụng trong vòng năm phút thôi!】233 cũng quýnh lên, 【 Mới vừa mất tác dụng rồi! Túc chủ không sao chứ!?QAQ】
"Không ổn." Đường Cửu hữu khí vô lực rên hừ hừ, "Từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ bị đau thế này cả."
Hắn muốn ngồi dậy xem thử tình trạng của mình nhưng vừa động nhẹ đã thấy cả người đều nát nhừ, bắp chân phải càng đau hơn, chỉ sợ đã gãy xương. Hắn chỉ có thể nghiêng đầu nhìn xuống người mình, phát hiện quần áo đã bị cào rách, trên làn da non mềm toàn lỗ thủng sâu hoắm ứa máu.
Đường tiểu thiếu gia từ nhỏ yếu ớt, vừa sợ tối vừa sợ đau, còn là lần đầu tiên chịu khổ thế này, cố nén lắm mới không rơi lệ: "Tam Tam, trong cửa hàng có thuốc giảm đau không?"
【 Có!】 Tam Tam vội vã đáp, 【 Một trăm giá trị may mắn, muốn đổi không?】
"Thôi khỏi đi". Đường Cửu nghĩ ngợi một hồi vẫn không nỡ, "Giá trị may mắn phải dùng vào lúc cấp bách, cứ giữ lại đi."
Không được phung phí, hắn còn phải dựa vào giá trị may mắn để tìm tình yêu đích thực nữa.
【 Vậy ngài kiên trì một lát, nhất định sẽ sớm có người đến thôi!】
Đường Cửu ừ một tiếng rồi ngoan ngoãn nằm chờ. Không biết qua một canh giờ hay hai canh giờ, sắc trời dần tối đi, bốn phía càng lúc càng yên tĩnh, nhiệt độ cũng dần dần hạ thấp, Đường Cửu cảm thấy toàn thân bắt đầu rét run.
"Tam Tam," môi hắn tái nhợt vì mất máu quá nhiều, "Tôi sợ lắm."
Âm thanh hệ thống của Tam Tam cũng biến thành giọng nghẹn ngào: 【 Ngài nhất định sẽ không sao đâu! Kiên trì một chút nữa thôi!】
Bóng tối và đau đớn kịch liệt giống như hai con thú dữ tợn từng bước tới gần, Đường Cửu dứt khoát nhắm mắt, dùng sức lực còn sót lại bắt đầu an ủi bản thân. Hắn nghĩ mình hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ tìm được tình yêu đích thực, người kia vô cùng đẹp trai, đối với hắn vô cùng tốt, chịu điên chung với hắn quậy chung với hắn, nhớ rõ khẩu vị và sở thích của hắn......
Còn hết sức kiên nhẫn, yêu hắn chiều hắn, nếu hắn khổ sở như bây giờ nhất định phải ôm hắn vào lòng dỗ dành hắn......
"...... Cẩn Chi......"
Tiếng gọi loáng thoáng đằng xa cắt đứt ảo tưởng của hắn, Đường Cửu lập tức mở bừng mắt rồi nín thở lắng nghe.
Trong đêm yên tĩnh, thanh âm kia càng lúc càng gần rồi trở nên rõ ràng hơn, mang theo sự lo lắng và sợ hãi không yên: "Cẩn Chi ——!" Là giọng của Yến Ngọc Sâm!
Đường Cửu lập tức dốc hết sức lực hít sâu một hơi rồi hét to: "Ta ở đây..."
Tiếng gọi dừng lại, sau đó liền vang lên tiếng bước chân sột soạt, bước chân kia vừa loạn vừa vội, chỉ chốc lát sau đã xuất hiện trước mặt Đường Cửu.
Đường Cửu hoài nghi mình bị hoa mắt, hắn thấy nam nhân kia khi tìm ra mình thì đôi mắt đột ngột ửng đỏ.
Không chờ hắn nhìn kỹ, Yến Ngọc Sâm đã co chân lao đến, quỳ một gối xuống bên cạnh hắn kiểm tra kỹ càng khắp người, thanh âm hơi run rẩy: "Cử động được không?"
"Không chắc lắm." Đường Cửu nói với y, "Chân phải hình như gãy rồi......"
Ngón tay Yến Ngọc Sâm khẽ run một cái như đang cực lực đè nén thứ gì đó, y hít sâu một hơi rồi cẩn thận đưa tay đỡ Đường Cửu dậy, để nửa người trên của hắn dựa vào ngực mình.
"Nhịn thêm một chút," y thấp giọng nói, "Thị vệ và thái y sẽ lập tức tới ngay."
Đường Cửu nhịn đau ừ một tiếng.
"Thật xin lỗi." Yến Ngọc Sâm áp má vào trán hắn, cắn răng nói, "Thật xin lỗi, ta tới chậm quá."
Không hiểu sao vừa nghe y nói câu này, nước mắt Đường Cửu nhịn lâu như vậy lập tức tràn ra.
Lúc trước hắn còn tưởng mình đã tiến bộ, không sợ tối cũng không sợ đau, nhưng bây giờ có người quan tâm hắn mới nhận ra trong lòng mình kỳ thật vẫn rất sợ hãi.
Đường Cửu nức nở nghẹn ngào, lặng lẽ vùi mặt vào ngực Yến Ngọc Sâm để giấu đi nước mắt không kiềm chế nổi. Yến Ngọc Sâm muốn ôm chặt hắn nhưng không dám đụng vào vết thương trên người nên chỉ có thể khoác hờ một tay lên vai hắn, tay kia bấu chặt xuống đất, năm ngón tay rướm máu.
Chưa đầy một khắc sau, trên dốc liền vang lên động tĩnh. Yến Ngọc Sâm ngửa đầu gào một tiếng: "Dưới này! Nhanh lên!!"
Người phía trên giật mình, mấy người cuống quýt lao xuống, thái y đi theo thấy tình trạng thê thảm của Đường Cửu liền vội vàng chỉ huy hộ vệ làm cáng cứu thương đơn giản rồi cẩn thận từng li từng tí khiêng Đường Cửu lên.
"Không sao." Yến Ngọc Sâm quay sang bảo hắn, "Ngủ một giấc đi."
Hiện giờ Đường Cửu đối với y đã có sự tin tưởng không nói rõ được, hắn ừ khẽ, rốt cuộc buông ra cây cung sắp gãy kia rồi rơi vào hôn mê.
——
Khi tỉnh lại thì đã ở Trường Nhạc Cung.
Vết thương trên người đã được băng bó kỹ, xương đùi phải cũng được nối liền nhưng toàn thân vẫn đau đớn vô lực hết sức khó chịu.
233 vui vẻ nói: 【 Túc chủ ngài rốt cuộc tỉnh rồi!(≧▽≦)】
Đường Cửu: 【 Tôi ngủ lâu lắm sao?】
【 Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi!】233 bảo hắn, 【 Ba ngày nay Yến Ngọc Hiên vẫn đang xử lý vụ ám sát, thời gian còn lại đều ở Trường Nhạc Cung trông coi ngài, còn cố ý dặn dò khi nào ngài tỉnh phải báo cho hắn ngay.】
【 A......】
Không phải Yến Ngọc Sâm ở cùng hắn sao.
Cũng đúng, người kia chỉ dám lén nhảy cửa sổ vào, sao có thể luôn trông chừng hắn được chứ.
Cố nén xuống nỗi thất vọng mơ hồ dâng lên trong lòng, Đường Cửu khẽ ho một tiếng. Người hầu bên ngoài phát hiện hắn tỉnh thì lập tức xông vào hầu hạ, có người đi báo tin cho Yến Ngọc Hiên, chẳng bao lâu sau Yến Ngọc Hiên đã vội vàng chạy tới.
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi." Dường như Yến Ngọc Hiên mới hạ triều nên chưa kịp thay triều phục, ngồi bên giường nắm chặt tay hắn liên tục thở phào, "Cẩn Chi, ngươi làm trẫm sợ quá!"
Đường Cửu cũng nhẹ nhàng nắm tay hắn: "Là lỗi của thần, để bệ hạ phải lo lắng."
Yến Ngọc Hiên lắc đầu, ánh mắt nhìn hắn rất sâu, "Cẩn Chi, đây đã là lần thứ hai ngươi cản mũi tên thay trẫm rồi."
Đường Cửu cũng không tỏ vẻ kiêu căng giành công mà chỉ thản nhiên nói: "Thân bệ hạ thuộc về xã tắc nên không được có chút sơ suất nào. Mặc dù thần bất tài nhưng chỉ cần ở cạnh bệ hạ thì sẽ dốc hết sức mình bảo vệ bệ hạ chu toàn."
Trong lòng Yến Ngọc Hiên bị chấn động mạnh, nhất thời cảm khái vạn phần, không nói nên lời.
Từ khi Tiểu Kha Nhi trở về, hắn liền xa cách lạnh nhạt rất nhiều với Cẩn Chi, điểm này hắn biết rất rõ, thỉnh thoảng cũng có chút áy náy nhưng không hề thấy thiệt thòi cho Cẩn Chi, cũng chưa từng hối hận về việc làm của mình.
Mãi cho đến khoảnh khắc sống còn này.
Không hiểu sao Yến Ngọc Hiên nhớ rất rõ cảnh tượng lúc ấy. Khi hắn phát hiện mũi tên bắn lén kia thì đã không còn tránh kịp, Tiểu Kha Nhi hét lên một tiếng, mặt mũi trắng bệch nép vào ngực hắn tránh đi, hắn thì quên hết mọi động tác, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy lần này e là dữ nhiều lành ít.
Nhưng một giây sau, Lâm Cẩn Chi thúc ngựa xông lại hệt như ba năm trước, một lần nữa dang tay ra dùng thân thể mảnh mai che chắn trước người hắn.
Mặc dù hắn lạnh nhạt với y lâu như vậy, mặc dù hắn đối đãi y bất công như vậy, trước khi gặp chuyện không lâu hắn còn cùng Thẩm Kha thân mật ngồi chung một ngựa, bỏ lại một mình y lẻ loi sau lưng.
Yến Ngọc Hiên biết Thẩm Kha và Lâm Cẩn Chi đều yêu mình, thậm chí cảm thấy Thẩm Kha còn yêu hơn một chút, nhiều năm như vậy mà chưa từng quên mình. Nhưng sau khi so sánh hắn mới nhận ra người quan tâm mình nhất, ngưỡng mộ mình nhất rốt cuộc là ai.
Cẩn Chi quý trọng hắn còn hơn cả sinh mệnh bản thân. Thật ra hắn đã biết điều này từ lâu, nhưng vì lòng thiên vị mà vứt bỏ tâm ý của Cẩn Chi sang một bên, để mặc nó tan thành mây khói......
Hắn đột nhiên nhớ lại ngày đầu tiên mình đem Tiểu Kha Nhi về, Cẩn Chi không kiềm chế nổi rơi lệ. Ở nơi mình không thấy được, có phải Cẩn Chi đã âm thầm khóc rất nhiều lần không? Có phải một thân một mình đã chịu không biết bao nhiêu đau khổ hay không?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Yến Ngọc Hiên rốt cuộc biến hóa rõ ràng, trong lòng hắn nổi sóng, đáy mắt ửng đỏ, cầm tay Đường Cửu đưa lên môi hôn thật mạnh.
"Trước kia trẫm đã khiến ngươi chịu ủy khuất." Yến Ngọc Hiên cam đoan với hắn, "Cẩn Chi, sau này trẫm sẽ không phụ lòng ngươi nữa."
【 Tin mừng! Giá trị hối hận của Yến Ngọc Hiên đã tăng cao, chạm mốc 60 điểm rồi!】
Đường Cửu rũ mắt, trên mặt nhìn như cảm động nhưng trong lòng lại cười mỉa mai.
Hắn hoàn toàn có thể đoán ra suy nghĩ của Yến Ngọc Hiên. Thẩm Kha nhiều năm qua vẫn luôn khắc ghi trong tâm trí hắn, mỗi ngày mỗi khắc đều không ngừng mỹ hóa, đã sớm trở nên hoàn hảo không một tì vết, vì vậy sau khi hắn mất mà tìm lại được mới yêu Thẩm Kha đến nỗi mất khống chế như vậy.
Nhưng khi hiện thực phá vỡ mọi ảo tưởng, hắn mới phát hiện thì ra Thẩm Kha cũng chẳng hoàn mỹ tốt đẹp như hắn tưởng tượng, ngược lại Lâm Cẩn Chi ba năm như một ngày dùng tính mạng của mình yêu hắn.
Vì vậy tra công muốn quay lại ăn cỏ đầu rừng.
Nhưng không phải đám cỏ nào cũng ngoan ngoãn chờ đợi ở chỗ cũ.
Không muốn diễn tiết mục thâm tình này với Yến Ngọc Hiên nữa, Đường Cửu đổi chủ đề: "Mấy hắc y nhân kia đã tra được thân phận chưa?"
Nhắc tới việc này, sắc mặt Yến Ngọc Hiên lập tức sa sầm: "Tra được rồi, là người Thái Bình Giáo."
Thái Bình Giáo là một tà giáo dân gian có lịch sử lâu đời, từ thời Hoàng đế Đại Lương khai quốc đã tồn tại trên thế gian. Bọn hắn thờ phụng thiên thần, lợi dụng dân chúng ngu muội phát triển tín đồ đông đảo, kích động giáo đồ ở các nơi chống lại triều đình thống trị. Các đời đế vương Đại Lương đều căm thù giáo này đến tận xương tuỷ, nhiều lần sai quân đội trấn áp nhưng giáo này tổ chức nghiêm mật, hành động giảo hoạt, vừa có gió thổi cỏ lay đã phân tán trong dân chúng giống như cỏ dại không thể nào trừ tận gốc.
Sau khi Yến Ngọc Hiên kế vị từng triển khai một loạt hành động tiêu diệt toàn bộ Thái Bình Giáo, bắt sống phó thủ lĩnh của bọn hắn chặt đầu thị chúng, từ đó Thái Bình Giáo hành động kín đáo hơn, Yến Ngọc Hiên còn tưởng rằng tổ chức tà giáo này đã giải tán, không ngờ bọn hắn càng thêm điên cuồng, gan to bằng trời muốn ám sát thiên tử đương triều!
Đường Cửu nghi hoặc hỏi: "Nhưng bọn hắn làm sao mai phục được trong bãi săn? Chẳng lẽ......"
"Không sai." Yến Ngọc Hiên cười lạnh, "Trẫm cũng hoàn toàn không ngờ bên cạnh mình lại có người Thái Bình Giáo mai phục. Chính là Tả Kỳ, phụ tá của Lưu Bình Lâu."
Trong lòng Đường Cửu giật thót.
"Tên tặc nhân này lợi dụng cơ hội xua con mồi vào bãi săn để giấu kín sát thủ tà giáo vào trong bãi săn, nội ứng ngoại hợp định lấy mạng trẫm, đã bị trẫm chém thành muôn mảnh rồi."
Sống lưng Đường Cửu lạnh run: "Vậy Lưu Thống lĩnh......"
"Nhốt trong thiên lao chờ ngày chém đầu, tru di cửu tộc." Yến Ngọc Hiên lạnh lùng nói, "Trợ thủ của hắn là người trong tà giáo, trẫm không tin hắn lại không biết. Nói không chừng hắn cũng góp sức vào chuyện này."
"Những cấm vệ bên cạnh trẫm phải thanh lý sạch sẽ mới được."
"Tam Tam......" Đường Cửu khóc không ra nước mắt, "Kim Chung Tráo của tôi đâu!"
【 Chỉ có tác dụng trong vòng năm phút thôi!】233 cũng quýnh lên, 【 Mới vừa mất tác dụng rồi! Túc chủ không sao chứ!?QAQ】
"Không ổn." Đường Cửu hữu khí vô lực rên hừ hừ, "Từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ bị đau thế này cả."
Hắn muốn ngồi dậy xem thử tình trạng của mình nhưng vừa động nhẹ đã thấy cả người đều nát nhừ, bắp chân phải càng đau hơn, chỉ sợ đã gãy xương. Hắn chỉ có thể nghiêng đầu nhìn xuống người mình, phát hiện quần áo đã bị cào rách, trên làn da non mềm toàn lỗ thủng sâu hoắm ứa máu.
Đường tiểu thiếu gia từ nhỏ yếu ớt, vừa sợ tối vừa sợ đau, còn là lần đầu tiên chịu khổ thế này, cố nén lắm mới không rơi lệ: "Tam Tam, trong cửa hàng có thuốc giảm đau không?"
【 Có!】 Tam Tam vội vã đáp, 【 Một trăm giá trị may mắn, muốn đổi không?】
"Thôi khỏi đi". Đường Cửu nghĩ ngợi một hồi vẫn không nỡ, "Giá trị may mắn phải dùng vào lúc cấp bách, cứ giữ lại đi."
Không được phung phí, hắn còn phải dựa vào giá trị may mắn để tìm tình yêu đích thực nữa.
【 Vậy ngài kiên trì một lát, nhất định sẽ sớm có người đến thôi!】
Đường Cửu ừ một tiếng rồi ngoan ngoãn nằm chờ. Không biết qua một canh giờ hay hai canh giờ, sắc trời dần tối đi, bốn phía càng lúc càng yên tĩnh, nhiệt độ cũng dần dần hạ thấp, Đường Cửu cảm thấy toàn thân bắt đầu rét run.
"Tam Tam," môi hắn tái nhợt vì mất máu quá nhiều, "Tôi sợ lắm."
Âm thanh hệ thống của Tam Tam cũng biến thành giọng nghẹn ngào: 【 Ngài nhất định sẽ không sao đâu! Kiên trì một chút nữa thôi!】
Bóng tối và đau đớn kịch liệt giống như hai con thú dữ tợn từng bước tới gần, Đường Cửu dứt khoát nhắm mắt, dùng sức lực còn sót lại bắt đầu an ủi bản thân. Hắn nghĩ mình hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ tìm được tình yêu đích thực, người kia vô cùng đẹp trai, đối với hắn vô cùng tốt, chịu điên chung với hắn quậy chung với hắn, nhớ rõ khẩu vị và sở thích của hắn......
Còn hết sức kiên nhẫn, yêu hắn chiều hắn, nếu hắn khổ sở như bây giờ nhất định phải ôm hắn vào lòng dỗ dành hắn......
"...... Cẩn Chi......"
Tiếng gọi loáng thoáng đằng xa cắt đứt ảo tưởng của hắn, Đường Cửu lập tức mở bừng mắt rồi nín thở lắng nghe.
Trong đêm yên tĩnh, thanh âm kia càng lúc càng gần rồi trở nên rõ ràng hơn, mang theo sự lo lắng và sợ hãi không yên: "Cẩn Chi ——!" Là giọng của Yến Ngọc Sâm!
Đường Cửu lập tức dốc hết sức lực hít sâu một hơi rồi hét to: "Ta ở đây..."
Tiếng gọi dừng lại, sau đó liền vang lên tiếng bước chân sột soạt, bước chân kia vừa loạn vừa vội, chỉ chốc lát sau đã xuất hiện trước mặt Đường Cửu.
Đường Cửu hoài nghi mình bị hoa mắt, hắn thấy nam nhân kia khi tìm ra mình thì đôi mắt đột ngột ửng đỏ.
Không chờ hắn nhìn kỹ, Yến Ngọc Sâm đã co chân lao đến, quỳ một gối xuống bên cạnh hắn kiểm tra kỹ càng khắp người, thanh âm hơi run rẩy: "Cử động được không?"
"Không chắc lắm." Đường Cửu nói với y, "Chân phải hình như gãy rồi......"
Ngón tay Yến Ngọc Sâm khẽ run một cái như đang cực lực đè nén thứ gì đó, y hít sâu một hơi rồi cẩn thận đưa tay đỡ Đường Cửu dậy, để nửa người trên của hắn dựa vào ngực mình.
"Nhịn thêm một chút," y thấp giọng nói, "Thị vệ và thái y sẽ lập tức tới ngay."
Đường Cửu nhịn đau ừ một tiếng.
"Thật xin lỗi." Yến Ngọc Sâm áp má vào trán hắn, cắn răng nói, "Thật xin lỗi, ta tới chậm quá."
Không hiểu sao vừa nghe y nói câu này, nước mắt Đường Cửu nhịn lâu như vậy lập tức tràn ra.
Lúc trước hắn còn tưởng mình đã tiến bộ, không sợ tối cũng không sợ đau, nhưng bây giờ có người quan tâm hắn mới nhận ra trong lòng mình kỳ thật vẫn rất sợ hãi.
Đường Cửu nức nở nghẹn ngào, lặng lẽ vùi mặt vào ngực Yến Ngọc Sâm để giấu đi nước mắt không kiềm chế nổi. Yến Ngọc Sâm muốn ôm chặt hắn nhưng không dám đụng vào vết thương trên người nên chỉ có thể khoác hờ một tay lên vai hắn, tay kia bấu chặt xuống đất, năm ngón tay rướm máu.
Chưa đầy một khắc sau, trên dốc liền vang lên động tĩnh. Yến Ngọc Sâm ngửa đầu gào một tiếng: "Dưới này! Nhanh lên!!"
Người phía trên giật mình, mấy người cuống quýt lao xuống, thái y đi theo thấy tình trạng thê thảm của Đường Cửu liền vội vàng chỉ huy hộ vệ làm cáng cứu thương đơn giản rồi cẩn thận từng li từng tí khiêng Đường Cửu lên.
"Không sao." Yến Ngọc Sâm quay sang bảo hắn, "Ngủ một giấc đi."
Hiện giờ Đường Cửu đối với y đã có sự tin tưởng không nói rõ được, hắn ừ khẽ, rốt cuộc buông ra cây cung sắp gãy kia rồi rơi vào hôn mê.
——
Khi tỉnh lại thì đã ở Trường Nhạc Cung.
Vết thương trên người đã được băng bó kỹ, xương đùi phải cũng được nối liền nhưng toàn thân vẫn đau đớn vô lực hết sức khó chịu.
233 vui vẻ nói: 【 Túc chủ ngài rốt cuộc tỉnh rồi!(≧▽≦)】
Đường Cửu: 【 Tôi ngủ lâu lắm sao?】
【 Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi!】233 bảo hắn, 【 Ba ngày nay Yến Ngọc Hiên vẫn đang xử lý vụ ám sát, thời gian còn lại đều ở Trường Nhạc Cung trông coi ngài, còn cố ý dặn dò khi nào ngài tỉnh phải báo cho hắn ngay.】
【 A......】
Không phải Yến Ngọc Sâm ở cùng hắn sao.
Cũng đúng, người kia chỉ dám lén nhảy cửa sổ vào, sao có thể luôn trông chừng hắn được chứ.
Cố nén xuống nỗi thất vọng mơ hồ dâng lên trong lòng, Đường Cửu khẽ ho một tiếng. Người hầu bên ngoài phát hiện hắn tỉnh thì lập tức xông vào hầu hạ, có người đi báo tin cho Yến Ngọc Hiên, chẳng bao lâu sau Yến Ngọc Hiên đã vội vàng chạy tới.
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi." Dường như Yến Ngọc Hiên mới hạ triều nên chưa kịp thay triều phục, ngồi bên giường nắm chặt tay hắn liên tục thở phào, "Cẩn Chi, ngươi làm trẫm sợ quá!"
Đường Cửu cũng nhẹ nhàng nắm tay hắn: "Là lỗi của thần, để bệ hạ phải lo lắng."
Yến Ngọc Hiên lắc đầu, ánh mắt nhìn hắn rất sâu, "Cẩn Chi, đây đã là lần thứ hai ngươi cản mũi tên thay trẫm rồi."
Đường Cửu cũng không tỏ vẻ kiêu căng giành công mà chỉ thản nhiên nói: "Thân bệ hạ thuộc về xã tắc nên không được có chút sơ suất nào. Mặc dù thần bất tài nhưng chỉ cần ở cạnh bệ hạ thì sẽ dốc hết sức mình bảo vệ bệ hạ chu toàn."
Trong lòng Yến Ngọc Hiên bị chấn động mạnh, nhất thời cảm khái vạn phần, không nói nên lời.
Từ khi Tiểu Kha Nhi trở về, hắn liền xa cách lạnh nhạt rất nhiều với Cẩn Chi, điểm này hắn biết rất rõ, thỉnh thoảng cũng có chút áy náy nhưng không hề thấy thiệt thòi cho Cẩn Chi, cũng chưa từng hối hận về việc làm của mình.
Mãi cho đến khoảnh khắc sống còn này.
Không hiểu sao Yến Ngọc Hiên nhớ rất rõ cảnh tượng lúc ấy. Khi hắn phát hiện mũi tên bắn lén kia thì đã không còn tránh kịp, Tiểu Kha Nhi hét lên một tiếng, mặt mũi trắng bệch nép vào ngực hắn tránh đi, hắn thì quên hết mọi động tác, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy lần này e là dữ nhiều lành ít.
Nhưng một giây sau, Lâm Cẩn Chi thúc ngựa xông lại hệt như ba năm trước, một lần nữa dang tay ra dùng thân thể mảnh mai che chắn trước người hắn.
Mặc dù hắn lạnh nhạt với y lâu như vậy, mặc dù hắn đối đãi y bất công như vậy, trước khi gặp chuyện không lâu hắn còn cùng Thẩm Kha thân mật ngồi chung một ngựa, bỏ lại một mình y lẻ loi sau lưng.
Yến Ngọc Hiên biết Thẩm Kha và Lâm Cẩn Chi đều yêu mình, thậm chí cảm thấy Thẩm Kha còn yêu hơn một chút, nhiều năm như vậy mà chưa từng quên mình. Nhưng sau khi so sánh hắn mới nhận ra người quan tâm mình nhất, ngưỡng mộ mình nhất rốt cuộc là ai.
Cẩn Chi quý trọng hắn còn hơn cả sinh mệnh bản thân. Thật ra hắn đã biết điều này từ lâu, nhưng vì lòng thiên vị mà vứt bỏ tâm ý của Cẩn Chi sang một bên, để mặc nó tan thành mây khói......
Hắn đột nhiên nhớ lại ngày đầu tiên mình đem Tiểu Kha Nhi về, Cẩn Chi không kiềm chế nổi rơi lệ. Ở nơi mình không thấy được, có phải Cẩn Chi đã âm thầm khóc rất nhiều lần không? Có phải một thân một mình đã chịu không biết bao nhiêu đau khổ hay không?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Yến Ngọc Hiên rốt cuộc biến hóa rõ ràng, trong lòng hắn nổi sóng, đáy mắt ửng đỏ, cầm tay Đường Cửu đưa lên môi hôn thật mạnh.
"Trước kia trẫm đã khiến ngươi chịu ủy khuất." Yến Ngọc Hiên cam đoan với hắn, "Cẩn Chi, sau này trẫm sẽ không phụ lòng ngươi nữa."
【 Tin mừng! Giá trị hối hận của Yến Ngọc Hiên đã tăng cao, chạm mốc 60 điểm rồi!】
Đường Cửu rũ mắt, trên mặt nhìn như cảm động nhưng trong lòng lại cười mỉa mai.
Hắn hoàn toàn có thể đoán ra suy nghĩ của Yến Ngọc Hiên. Thẩm Kha nhiều năm qua vẫn luôn khắc ghi trong tâm trí hắn, mỗi ngày mỗi khắc đều không ngừng mỹ hóa, đã sớm trở nên hoàn hảo không một tì vết, vì vậy sau khi hắn mất mà tìm lại được mới yêu Thẩm Kha đến nỗi mất khống chế như vậy.
Nhưng khi hiện thực phá vỡ mọi ảo tưởng, hắn mới phát hiện thì ra Thẩm Kha cũng chẳng hoàn mỹ tốt đẹp như hắn tưởng tượng, ngược lại Lâm Cẩn Chi ba năm như một ngày dùng tính mạng của mình yêu hắn.
Vì vậy tra công muốn quay lại ăn cỏ đầu rừng.
Nhưng không phải đám cỏ nào cũng ngoan ngoãn chờ đợi ở chỗ cũ.
Không muốn diễn tiết mục thâm tình này với Yến Ngọc Hiên nữa, Đường Cửu đổi chủ đề: "Mấy hắc y nhân kia đã tra được thân phận chưa?"
Nhắc tới việc này, sắc mặt Yến Ngọc Hiên lập tức sa sầm: "Tra được rồi, là người Thái Bình Giáo."
Thái Bình Giáo là một tà giáo dân gian có lịch sử lâu đời, từ thời Hoàng đế Đại Lương khai quốc đã tồn tại trên thế gian. Bọn hắn thờ phụng thiên thần, lợi dụng dân chúng ngu muội phát triển tín đồ đông đảo, kích động giáo đồ ở các nơi chống lại triều đình thống trị. Các đời đế vương Đại Lương đều căm thù giáo này đến tận xương tuỷ, nhiều lần sai quân đội trấn áp nhưng giáo này tổ chức nghiêm mật, hành động giảo hoạt, vừa có gió thổi cỏ lay đã phân tán trong dân chúng giống như cỏ dại không thể nào trừ tận gốc.
Sau khi Yến Ngọc Hiên kế vị từng triển khai một loạt hành động tiêu diệt toàn bộ Thái Bình Giáo, bắt sống phó thủ lĩnh của bọn hắn chặt đầu thị chúng, từ đó Thái Bình Giáo hành động kín đáo hơn, Yến Ngọc Hiên còn tưởng rằng tổ chức tà giáo này đã giải tán, không ngờ bọn hắn càng thêm điên cuồng, gan to bằng trời muốn ám sát thiên tử đương triều!
Đường Cửu nghi hoặc hỏi: "Nhưng bọn hắn làm sao mai phục được trong bãi săn? Chẳng lẽ......"
"Không sai." Yến Ngọc Hiên cười lạnh, "Trẫm cũng hoàn toàn không ngờ bên cạnh mình lại có người Thái Bình Giáo mai phục. Chính là Tả Kỳ, phụ tá của Lưu Bình Lâu."
Trong lòng Đường Cửu giật thót.
"Tên tặc nhân này lợi dụng cơ hội xua con mồi vào bãi săn để giấu kín sát thủ tà giáo vào trong bãi săn, nội ứng ngoại hợp định lấy mạng trẫm, đã bị trẫm chém thành muôn mảnh rồi."
Sống lưng Đường Cửu lạnh run: "Vậy Lưu Thống lĩnh......"
"Nhốt trong thiên lao chờ ngày chém đầu, tru di cửu tộc." Yến Ngọc Hiên lạnh lùng nói, "Trợ thủ của hắn là người trong tà giáo, trẫm không tin hắn lại không biết. Nói không chừng hắn cũng góp sức vào chuyện này."
"Những cấm vệ bên cạnh trẫm phải thanh lý sạch sẽ mới được."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook