Xuyên Nhanh Quyến Rũ
27: Thời Kỳ Viễn Cổ


Trong bóng tối vô cùng vô tận, gió lạnh buốt tới tận xương, tiếng kêu gào thảm thiết của nhân loại vang lên.Đây là một thời đại hắc ám, trong thời hắc ám như thế này, nhân loại như con kiến, giãy dụa hèn mọn mong được sống sót, dùng hết tất cả sức lực, chỉ mong được sống bình an.Trì Am bị người túm lấy, nghiêng ngả lảo đảo chạy trên đường núi gập ghềnh.Cô có thể cảm nhận được cái lạnh thấm tới tận xương của băng tuyết lạnh giá dưới chân, ngọn gió lạnh buốt quất lên khuôn mặt, da thịt lộ bên ngoài cứng đờ chết lặng, cả người lạnh tới mức đã không còn cảm giác nữa.Đột nhiên, cô bị kéo một cái lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã ra đất, cũng khiến cho người kéo lấy cô bị ép phải dừng lại.“Am Am, đi mau!” Người kia nghiêm giọng kêu lên.Cả người Trì Am đã ù cả đi rồi, tiếng gió thổi vù vù xung quanh, kèm theo đó là tiếng thú gầm rú kỳ quái, âm thanh kia mãnh liệt bá đạo, giống như quái thú cắn ngược lại người trong bóng đêm, khiến người nghe cảm thấy sợ hãi, dường như trái tim cũng ngừng đập theo tiếng gào rống đáng sợ này.[He he he...!Ở đây có hai tên lọt lưới...][Chạy mau đi nào, chạy đi...][Không chạy được thì phải bị ăn đấy...!He he he...][Ăn sạch bọn chúng, ăn sạch bọn chúng, máu thịt rất ngon lành...][He he he...]Tiếng cười vui sướng kỳ quặc vang lên bên tai, như có bóng dáng đi theo, Trì Am trừng to hai mắt, xung quanh tối tăm, cô không nhìn rõ được gì cả, sau đó bị người kéo lấy, tiếp tục loạng choạng chạy về phía trước.Trên đường, ngoài tiếng gió, tiếng gào của dã thú, còn có tiếng cười sung sướng kì quặc, như tinh quái quỷ mị trong sơn dã.Tuy cơ thể Trì Am cứng đờ trì độn, nhưng đầu óc thì không hồ đồ.Cô biết bản thân đã chết trong thế giới của “Trì An” rồi, bây giờ tới một thế giới mới, vừa mở mắt ra đã bị người khác kéo đi chạy trốn.Trải qua thế giới trước, cô cũng coi như là người có kinh nghiệm, cho nên không hề hoang mang, cả đường chạy trốn theo người ta.


Chỉ là cô không biết cơ thể hiện tại của mình lại suy nhược như vậy, hơn nữa hoàn cảnh xung quanh còn ác liệt như thế, trong ngày đông lạnh giá buốt xương thế này mà còn phải trốn vào trong rừng, lại không biết thứ đang đuổi theo sau bọn họ rốt cuộc là thứ gì.Trong bầu không khí dậy lên mùi máu tanh, Trì Am biết có người chết rồi, bị thứ gì đó ăn mất.Tiếng gào thét của con thú đằng sau càng ngày càng gần, những người cùng chạy trốn ở xung quanh kêu thảm, đủ loại tiếng cầu xin được tha, tiếng hét thảm tiếng chạy trốn tập hợp lại, tuy rằng cơ thể Trì Am không bị khống chế, nhưng cô biết tình hình bây giờ không lạc quan, nếu không cố gắng thêm chút nữa, lát nữa cô cũng sẽ không trốn thoát được, trở thành một người bị ăn mất.Nhịn lại sự khó chịu của cơ thể, Trì Am dùng sức nắm chặt bàn tay đang kéo lấy cô, lần mò chạy về phía trước.Không biết qua bao lâu, Trì Am bị người kia kéo ngã vào một nơi giống như sơn động, cả hai người ngã xuống mặt đất lạnh lão.Tiếng thú gào và tiếng quỷ mị đằng sau cuối cùng cũng dần dần đi xa, trừ tiếng thở hổn hển của bản thân ra, Trì Am có thể nghe thấy rõ được tiếng thở hổn hển kịch liệt của người khác, còn có tiếng khóc lóc sau khi sống sót khỏi tai nạn.Trì Am ngã trên mặt đất, một lúc lâu sau mới tích góp được chút sức lực, chậm rãi bò dậy.“Am Am, muội không sao chứ?” Trong bóng tối, người vẫn luôn túm lấy tay cô hỏi, trong giọng nói đầy vẻ quan tâm.Trì Am thấp giọng đáp một tiếng, được người kia đỡ lấy, sờ soạng ngồi xuống dựa vào bức tường bên cạnh, hai người dựa vào nhau sưởi ấm.“Am Am, chúng ta bình an rồi.” Người đó thấp giọng nói: “Còn hai canh giờ nữa thì trời sẽ sáng, muội ngủ một lúc trước đi.”Bây giờ Trì Am không hiểu tình hình, chỉ đành đáp một tiếng.Sau đó hai người không nói gì nữa, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.Nhân cơ hội này, Trì Am thử vận hành “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”, rất nhanh đã cảm giác được một chút linh lực được hóa thành từ nội lực đang vận hành trong cơ thể, giảm bớt cái lạnh trong người.


Cô hơi mừng trong lòng, không ngờ rằng đổi thế giới mà “Hỗn Nguyên Tâm Kinh” vẫn có thể dùng được, có lẽ thứ học được ở thế giới trước cũng có thể dùng ở đây.Sau đấy, Trì Am vận hành “Hỗn Nguyên Tâm Kinh” suốt một canh giờ, tích góp được một chút nội lực, để nó tuần hoàn trong cơ thể một lần, cơ thể lạnh lẽo suy yếu cuối cùng cũng đỡ hơn một chút.Đợi cơ thể đỡ hơn chút rồi, Trì Am mới dừng vận hành “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”, bắt đầu nhắm mắt ngủ.Trong giấc mơ, Trì Am nhìn thấy nửa đời trước của một thiếu nữ tên Diệp Am.Đây là thời đại viễn cổ hắc ám, nhân loại sống tụ lại thành quần thể, văn minh thấp hèn, hơn nữa thường hay bị sài lang hổ báo, quái thú quỷ mị đe dọa, dẫn tới sự phát triển của nhân loại vô cùng khó khăn, chỉ có thể tự mình khổ sở chống đỡ, cố gắng sống trong những khe hở.Đặc biệt là mỗi khi tới mùa đông thiếu thức ăn, nhân loại sống tụ tập sẽ bị quái thú đáng đói khát tấn công, đây là một mùa thiếu đồ ăn gian nan, có rất nhiều nhân loại chết đi, đa số đều là chết trong bụng của quái thú.Trong đó có một quái thú tên Tịch thú, là sự tồn tại đáng sợ nhất, cũng là mối đe dọa lớn nhất với sự sinh tồn của nhân loại, mỗi khi nó xuất hiện, nhân loại sống quần cư sẽ chết rất nhiều, tới tận khi nó ăn no rời đi.Tịch thú là sự tồn tại đáng sợ nhất trong quái thú quỷ mị, nó quá lớn mạnh, lớn mạnh tới mức không thể chiến thắng được, nhân loại không có cách nào đối phó được nó, chỉ có thể trốn vào trong núi rừng khi nó xuất hiện.Chỉ là khi vào trong núi rừng, vẫn sẽ bị rất nhiều quái thú quỷ mị sơn giá cùng với dã thú tấn công, cũng chẳng an toàn gì cho cam.Đối với nhân loại mà nói, đây là thời đại hắc ám, cũng là một thời đại tín ngưỡng thần linh.Diệp Am là một thôn nữ của thôn Đại Thị, cha mẹ mất từ sớm, cùng huynh trưởng Diệp Trạch nương tựa lẫn nhau.Từ nhỏ nàng ấy đã lớn lên trong thôn Đại Thị, chưa bao giờ biết bên ngoài thôn Đại Thị như thế nào, vì được huynh trưởng yêu chiều, cuộc sống của Diệp Am vô âu vô lo, mùa đông hằng năm lúc Tịch thú tới, huynh trưởng đều sẽ bảo vệ nàng ấy trốn vào trong núi tránh nạn, tới tận khi Tịch thú rời đi rồi mới quay trở về thôn.Tới khi Diệp Am được mười lăm tuổi, thế giới của nàng ấy cuối cùng cũng có thay đổi.Trong thế giới nguy hiểm này, cô gái mười lăm tuổi sẽ chính thức thành niên, cứ cách mười năm, con gái đã thành niên trong thôn Đại Thị sẽ bị chọn ra, trở thành vật phẩm tế thần, vào lúc lạnh nhất của mùa đông sẽ bị đưa tới Thần Sơn, từ đó cầu mong được thần linh bảo vệ.Việc tuyển thần lần này, đúng lúc Diệp Am lại bị chọn trở thành vật phẩm tế thần năm nay, trở thành tế phẩm của thần.Ngay vào đêm Diệp Am bị chọn làm vật phẩm tế thần, Tịch thú đã lâu không hiện thân nay lại xuất hiện, Diệp Am được huynh trưởng bảo vệ trốn vào trong núi......Trời hơi hửng sáng, Trì Am mở mắt ra, quay đầu nhìn sang nam tử có làn da ngăm đen bên cạnh, chính là huynh trưởng Diệp Trạch của Diệp Am.“Am Am, muội thế nào rồi?” Diệp Trạch lo lắng hỏi.Trì Am mỉm cười với hắn: “Huynh yên tâm đi, ta không sao.”Diệp Trạch sờ trán nàng, thấy nàng không bị bệnh, cuối cùng cũng yên tâm.Sau khi trời sáng, Tịch thú và những sơn quái quỷ mị kia đều đã rời đi hết, những thôn dân trốn vào trong núi lục tục đứng dậy, chuẩn bị quay về thôn.Trì Am đi theo huynh trưởng và thôn dân xuống núi, mất một canh giờ cuối cùng cũng về tới thôn.Thôn Đại Thị nằm ở chân núi Thần Sơn, sống ở gần nước.Nhà họ Diệp ở chỗ ruộng dốc cuối thôn, xung quanh có lác đác mấy hộ gia đình, căn nhà là nhà gỗ nguyên thủy, chất liệu lại vô cùng rắn chắc, nóc nhà được phủ rơm rạ, dưới mái hiên có mấy tảng đá được buộc bằng dây thừng, nhìn trông rất có bầu không khí của thời đại hoang dã, vô cùng lạc hậu.Trì Am ngồi xổm trước cầu thang, nhìn về phương xa.Mặt trời ló lên từ phía đông, ánh nắng màu vàng chiếu lên trên mặt đất, cùng với ánh tuyết vẫn còn chưa tan, vô cùng chói mắt, cả thế giới rực rỡ đẹp đẽ, không hề có máu tanh dữ tợn trong đêm đen.Tất cả mọi thứ không chân thật tới như vậy.Nếu không phải tự mình trải qua, Trì Am không thể đặt một nơi giống như thế ngoại đào viên bây giờ cùng với trải nghiệm khủng bố đêm hôm qua.“Am Am, ăn cơm thôi.” Diệp Trạch thò đầu từ phòng bếp ra gọi nàng: “Trong bồn có nước nóng đấy, tự rửa tay đi.”Trì Am đáp lại một tiếng rồi đi rửa tay.Lúc rửa tay, nàng nhìn kĩ bản thân qua làn nước trong bồn gỗ, thấy rằng dung mạo của Diệp Am không khác nàng là bao, chỉ là nhìn trông có chút thiếu dinh dưỡng, vẻ đẹp bị giảm bớt đi một chút.Nàng sờ mặt mình, cũng không biết có phải trùng hợp hay không, cho dù là Trì An hay là Diệp Am, dung mạo của bọn họ đều vô cùng giống vẻ bề ngoài vốn có của nàng, hệt như nàng đang ở độ tuổi nào đó.Bữa sáng là cơm đậu và canh cá rắc chút muối, Trì Am nhìn cách ăn uống đơn sơ, cảm thấy có hơi đắng lòng với thế giới viễn cổ này.Cơm đậu này rất khó tiêu hóa, có khi nào ăn xong sẽ bị táo bón không?Nhưng Trì Am nhanh chóng phát hiện ra rằng, con người trong thế giới này đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống gian khó kiểu vậy, tố chất cơ thể vô cùng tốt, hệ thống tiêu hóa cũng nghịch thiên, không cần thiết phải lo lắng điều này.“Chắc hẳn tối qua Tịch thú đã ăn no rồi, thời gian này không cần lo nó sẽ tới đây nữa.


Nhân lúc thời tiết tốt, chúng ta làm thêm chút thức ăn, nếu không thì không sống qua được mùa đông này đâu.”Diệp Trạch là một nam tử tốt rất biết cần kiệm quản gia đình, lải nhải nói chuyện với Trì Am.Nhưng nói được một lát, sắc mặt hắn bỗng trở nên mất mát, nhớ tới việc muội muội đã trở thành vật tế thần, không còn ở lại căn nhà này bao lâu nữa.Sau khi ăn xong, Diệp Trạch vác công cụ ra đất làm việc, Diệp Am thì lại ở nhà thêu khăn, điển hình của thời đại nam cày nữ dệt.Trì Am đứng ở trong sân, nhìn thôn dân lao động cách đó không xa, rõ ràng tối hôm qua vừa mới trải qua tai nạn, nhưng đối với bọn họ mà nói, dường như đây là chuyện nhỏ rất bình thường trong cuộc sống, hoạn nạn ban đêm qua đi, ban này nên thế nào thì thế đó.Đây đúng là một thế giới thần kỳ.…Thế giới mới bắt đầu rồi~.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương