Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I
-
Quyển 9 - Chương 4: Mặc Khanh nguyện cả đời đi theo chủ nhân của ta, Mặc Khí!
Bối Nhi nhớ tới kiếp trước đã nghe qua một câu chuyện trong thần thoại Hy Lạp, nhân vật chính rất giống Mặc Khí, vừa sinh ra đã bị tiên đoán ngày sau sẽ giết phụ cưới mẫu, vì thế bị đưa đến một đất nước xa xôi hy vọng có thể tránh được lời tiên đoán này nhưng ai ngờ nam chính vẫn trở lại, cuối cùng lời tiên đoán kia vẫn được thực hiện.
Nàng không khỏi nghĩ như vậy tất cả mọi chuyện được tạo thành từ đâu? Là tiên đoán hay do hành động của con người? Nếu không có lời tiên đoán thì sao? Có lẽ Mặc Khí có thể cùng nhau đọc sách với những hoàng tử khác, mẫu phi cũng sẽ không buồn bực không vui mà chết ở lãnh cung, có lẽ hắn có thể giống một thiếu niên bình thường, thoải mái cười to.
Nhưng đã quá muộn, nàng đã cảm nhận được oán giận nồng đậm từ trên người thiếu niên, hắn oán hận Vọng Tinh Các cũng oán hận Mặc Vương.
Trên thực tế thiếu niên sẽ như thế nào, nàng đại khái có thể không quan tâm, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ theo như yêu cầu. Nhưng nàng làm không được, trải qua mấy đời cảm tình của nàng cũng không bị phai nhạt, cho dù nàng cũng không biết rốt cuộc nàng có phải là “Người” hay không? Cho nên nàng vẫn có thể cảm giác trong lòng mình nổi lên một cảm giác tên là “Đau lòng” , nàng đau lòng cho thiếu niên này.
“Sư phụ, chuyện cũng đã xảy ra.” Bối Nhi lẳng lặng nói một câu, biểu tình trên mặt lão các chủ càng thêm ảm đạm.
Nếu mọi chuyện đã đã xảy ra lại nghĩ nhiều lúc trước tại sao làm như thế cũng không có tác dụng gì.
Ngày thứ hai, sau khi tan học.
“Meo!” Hình như mèo đen nhỏ cũng không chán ghét nàng, cọ chân nàng, mềm mại kêu to.
Bối Nhi nhấp môi cười nhưng nàng cũng không tùy tiện bế mèo đen nhỏ lên. Ngày đó nàng đã biết mèo đen nhỏ đối với thiếu niên nhất định rất quan trọng, lỗ mãng hấp tấp tiếp xúc quá đáng khả năng sẽ có hiệu quả ngược lại, khiến cho thiếu niên càng thêm chán ghét nàng.
Bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đi về phía cung điện, dưới chân rậm rạp bụi cỏ cắt rách y phục tinh xảo trên người nàng, trên giày dính đầy bùn đất. Mèo đen nhỏ giống như đang dẫn đường cho nàng, ở phía trước chạy chạy nhảy nhảy, nếu nàng đi chậm còn quay đầu lại kêu meo meo thúc giục.
Bối Nhi ngửi được một mùi khen khét, giống như... Giống như mùi khét khi đồ ăn bị cháy. Vì thế nàng chậm rì rì mở miệng: “Ngươi đang nấu đồ ăn sao?”
Đôi mắt nhìn không thấy chính là chỗ hỏng rất lớn, Bối Nhi nhìn không thấy sự ngại ngùng chợt thoáng qua trên mặt thiếu niên. Thiếu niên đứng lên, dùng sự chất vấn che dấu sự ngại ngùng: “Không phải đã nói nơi này không chào đón ngươi sao?”
“Đúng, chuyện này là ta sai rồi. Nhưng mà ta biết nấu nướng một chút, muốn ta hỗ trợ sao?” Bối Nhi biết nghe lời nhận sai, nàng ngửi được mùi này thì biết Mặc Khí sẽ không biết nấu cơm, chẳng qua nàng không nghĩ tới trong vương cung lại có thể giày xéo hắn như thế, cả cơm cũng không cho.
“Không...” Lời nói còn chưa nói xong, bụng Mặc Khí lập tức cực kỳ không phối hợp phát ra tiếng vang thật lớn. Thiếu niên vội vội vàng vàng nhìn về phía Bối Nhi, thấy trên mặt nàng không có chút xíu trào phúng nào mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, giống như làm bộ ban ân nói: “Vậy ngươi tới hỗ trợ đi.”
Tuy rằng không nhìn thấy nhưng nàng có thể cảm giác được động tác của thiếu niên, không khỏi thở dài trong lòng: ‘Vẫn là một đứa nhỏ thôi’.
Nguyên liệu nấu ăn thiếu niên có ít đến đáng thương, cũng may trù nghệ của Bối Nhi tạm được, một bữa cơm làm xong, Mặc Khí ăn đến thiếu chút nữa đầu lưỡi cũng nuốt mất. Chờ đến hắn thấy Bối Nhi lịch sự văn nhã ăn cơm và sự ưu nhã khi giơ tay nhấc chân, nhìn lại chính mình lung tung rối loạn ngay cả cách cầm chiếc đũa cũng không tốt, đôi mắt đẹp trầm xuống.
“Vì sao ngươi còn muốn tới?”
“Mặc Khí, ngươi là người ta muốn tìm.”
“Vì sao ta phải tin tưởng ngươi?”
Bối Nhi ngừng lại, chậm rãi đứng dậy quỳ xuống, hành lễ quân thần: “Mặc Khanh nguyện cả đời đi theo chủ nhân của ta, Mặc Khí!”
Nàng không khỏi nghĩ như vậy tất cả mọi chuyện được tạo thành từ đâu? Là tiên đoán hay do hành động của con người? Nếu không có lời tiên đoán thì sao? Có lẽ Mặc Khí có thể cùng nhau đọc sách với những hoàng tử khác, mẫu phi cũng sẽ không buồn bực không vui mà chết ở lãnh cung, có lẽ hắn có thể giống một thiếu niên bình thường, thoải mái cười to.
Nhưng đã quá muộn, nàng đã cảm nhận được oán giận nồng đậm từ trên người thiếu niên, hắn oán hận Vọng Tinh Các cũng oán hận Mặc Vương.
Trên thực tế thiếu niên sẽ như thế nào, nàng đại khái có thể không quan tâm, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ theo như yêu cầu. Nhưng nàng làm không được, trải qua mấy đời cảm tình của nàng cũng không bị phai nhạt, cho dù nàng cũng không biết rốt cuộc nàng có phải là “Người” hay không? Cho nên nàng vẫn có thể cảm giác trong lòng mình nổi lên một cảm giác tên là “Đau lòng” , nàng đau lòng cho thiếu niên này.
“Sư phụ, chuyện cũng đã xảy ra.” Bối Nhi lẳng lặng nói một câu, biểu tình trên mặt lão các chủ càng thêm ảm đạm.
Nếu mọi chuyện đã đã xảy ra lại nghĩ nhiều lúc trước tại sao làm như thế cũng không có tác dụng gì.
Ngày thứ hai, sau khi tan học.
“Meo!” Hình như mèo đen nhỏ cũng không chán ghét nàng, cọ chân nàng, mềm mại kêu to.
Bối Nhi nhấp môi cười nhưng nàng cũng không tùy tiện bế mèo đen nhỏ lên. Ngày đó nàng đã biết mèo đen nhỏ đối với thiếu niên nhất định rất quan trọng, lỗ mãng hấp tấp tiếp xúc quá đáng khả năng sẽ có hiệu quả ngược lại, khiến cho thiếu niên càng thêm chán ghét nàng.
Bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đi về phía cung điện, dưới chân rậm rạp bụi cỏ cắt rách y phục tinh xảo trên người nàng, trên giày dính đầy bùn đất. Mèo đen nhỏ giống như đang dẫn đường cho nàng, ở phía trước chạy chạy nhảy nhảy, nếu nàng đi chậm còn quay đầu lại kêu meo meo thúc giục.
Bối Nhi ngửi được một mùi khen khét, giống như... Giống như mùi khét khi đồ ăn bị cháy. Vì thế nàng chậm rì rì mở miệng: “Ngươi đang nấu đồ ăn sao?”
Đôi mắt nhìn không thấy chính là chỗ hỏng rất lớn, Bối Nhi nhìn không thấy sự ngại ngùng chợt thoáng qua trên mặt thiếu niên. Thiếu niên đứng lên, dùng sự chất vấn che dấu sự ngại ngùng: “Không phải đã nói nơi này không chào đón ngươi sao?”
“Đúng, chuyện này là ta sai rồi. Nhưng mà ta biết nấu nướng một chút, muốn ta hỗ trợ sao?” Bối Nhi biết nghe lời nhận sai, nàng ngửi được mùi này thì biết Mặc Khí sẽ không biết nấu cơm, chẳng qua nàng không nghĩ tới trong vương cung lại có thể giày xéo hắn như thế, cả cơm cũng không cho.
“Không...” Lời nói còn chưa nói xong, bụng Mặc Khí lập tức cực kỳ không phối hợp phát ra tiếng vang thật lớn. Thiếu niên vội vội vàng vàng nhìn về phía Bối Nhi, thấy trên mặt nàng không có chút xíu trào phúng nào mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, giống như làm bộ ban ân nói: “Vậy ngươi tới hỗ trợ đi.”
Tuy rằng không nhìn thấy nhưng nàng có thể cảm giác được động tác của thiếu niên, không khỏi thở dài trong lòng: ‘Vẫn là một đứa nhỏ thôi’.
Nguyên liệu nấu ăn thiếu niên có ít đến đáng thương, cũng may trù nghệ của Bối Nhi tạm được, một bữa cơm làm xong, Mặc Khí ăn đến thiếu chút nữa đầu lưỡi cũng nuốt mất. Chờ đến hắn thấy Bối Nhi lịch sự văn nhã ăn cơm và sự ưu nhã khi giơ tay nhấc chân, nhìn lại chính mình lung tung rối loạn ngay cả cách cầm chiếc đũa cũng không tốt, đôi mắt đẹp trầm xuống.
“Vì sao ngươi còn muốn tới?”
“Mặc Khí, ngươi là người ta muốn tìm.”
“Vì sao ta phải tin tưởng ngươi?”
Bối Nhi ngừng lại, chậm rãi đứng dậy quỳ xuống, hành lễ quân thần: “Mặc Khanh nguyện cả đời đi theo chủ nhân của ta, Mặc Khí!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook