Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I
Quyển 8 - Chương 4: Biến lại thành người

Editor: QR - diendanlequydon

Tất cả chó mèo ở gần khu này đều biết ở cửa hàng đồ cổ thần thần bí bí tới một lão đại, những con vật lão làng nhận ra được, thiếu chút nữa bị dọa đến bệnh tim phát tác!

Kia chính là linh miêu đó!

Tuy rằng anh ta sẽ cùng chú chó rất ngốc nghếch, rất ngây thơ, mùi hương rất dễ ngửi mà bọn họ rất thích kia chơi những món đồ chơi nhược trí, phơi nắng, bán manh, nhưng anh ta vẫn là một con linh miêu nha!

“Meo?” Linh miêu là cái gì? Có thể ăn được sao?

“Meo~~~ Meo meo ~~~” Ăn? Có phải cậu bị choáng váng hay không? Anh ta ăn luôn cậu cũng không sai biệt lắm! Người ta là mãnh thú còn chúng ta là thú cưng a! Khi anh ta bắt đầu đi săn thì mẹ cậu cũng còn đang chờ người ta lấy sữa cho đó!

Uy danh của linh miêu to lớn dữ dội, những con vật mới sinh đều bị cảnh cáo và phổ cập khoa học. Trong khoảng thời gian ngắn chung quanh cửa hàng đồ cổ không có một con vật còn sống nào, ngay cả chuột cũng không có.

Đương nhiên Cung Thừa không biết đây là do uy lực của anh, có biết cũng hợp tâm ý của anh.

Cuộc sống không bị ai tới quấy rầy thật quá sung sướng, ngoại trừ con vật nào đó.

Nhưng mà Cung Thừa cũng sẽ không thừa nhận, gần đây số lần con vật nào đó quấy rầy anh ít đi khiến anh cảm thấy không vui, Cung Thừa khó chịu, tất nhiên con vật nào đó bị xui xẻo.

Lúc Bối Bối hạnh phúc chạy về phía chậu cơm, phát hiện bên trong trống không, lúc định đi ngủ lại không thấy cái chăn nhỏ màu hồng nhạt in hình mèo Kitty mà cô thích nhất, lúc nhàm chán muốn chơi đồ chơi cũng không thấy!

Bối Bối vô cùng ủy khuất, tại sao cô lại không muốn tìm Cung Thừa chơi chứ? Ba tháng nay cô đã có thói quen có Cung Thừa bên cạnh, rời đi một lúc lập tức sẽ thấy nhớ vô cùng.

Nhưng cô không thể tới gần Cung Thừa được, một khi tới gần lập tức cảm thấy thân thể kỳ lạ còn nóng lên.

Thiếu chút nữa hù chết cô nhưng trong lòng cô lại không thể hiểu được cảm thấy thẹn thùng khiến cô không có cách nào mở miệng nói với ba ba hay Cung Thừa.

Cho nên cô chỉ có thể hết tránh lại né Cung Thừa, nguyên nhân gây ra mọi chuyện.

Cung Thừa tức giận, cô cũng có thể lý giải nhưng lại không nghĩ Cung Thừa sẽ tức giận như vậy. Hơn nữa mỗi khi nhìn thấy cô sẽ lập tức nhảy lên chỗ cao, khinh miệt nhìn cô rồi tránh ra.

Trái tim chó bé nhỏ của cô rầm rầm rơi đầy đất.

Cung Thừa cũng cảm thấy thân thể của mình có chút khác thường, giống như có cái gì muốn phá xác mà ra chỉ là cảm giác không kịch liệt giống như Bối Bối mà thôi.

Lúc Bối Bối dính anh, anh cảm thấy phiền, lúc cô không dính anh, anh lại càng phiền. Vốn ba tháng trước Cung Thừa vẫn là nhân loại, là đại thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy của nhà họ Cung, hiện giờ thành linh miêu, Miêu đại gia tại sao có thể vì một con chó ngu ngốc mà phiền não chứ? Nhưng mà anh thấy phiền nha, chính là rất phiền rất phiền nha!

Này này này, con chó ngu ngốc, rốt cuộc cô có bao nhiêu ngu ngốc?

Bổn đại gia trêu cợt cô như vậy, vì sao cô không tức giận! Vì sao? Không biết chúng ta cứ như vậy cãi nhau một trận càng dễ dàng làm lành hay sao?

Bổn đại gia cũng đã nhảy đến chỗ cao để nghe cô giải thích, cô bày ra vẻ mặt ngốc manh nhìn tôi làm cái gì? Không biết ngẩng cổ lâu cổ sẽ đau sao?

Một con ngốc nghếch về đến nhà, một con ngạo kiều về đến nhà, lần chiến tranh lạnh này kéo dài đến tận giữa mùa xuân, tháng đó là tháng đẹp nhất.

Đồng thời sự khác thường trong cơ thể hai con vật càng thêm kịch liệt, bọn họ còn đang vì thân thể khác thường mà giãy giụa, hoàn toàn quên một từ gọi là thời kỳ động dục.

Gần đây Bối Bối uể oải không phấn chấn, cô lười biếng ghé vào chân Cảnh Diệp Thu, tùy ý để bàn tay ấm áp của ba ba vuốt ve bộ lông tuyết trắng của cô.

Ở chỗ tối, con vật nào đó cắn răng.

“Ử ~~~” Ba ba, đến khi nào con mới có thể khỏe lại, bảo bảo muốn cùng chơi với mèo con.

Cảnh Diệp Thu hơi khựng lại, hận không thể hung hăng đánh cô một trận để hả giận, thật là con gái lớn không thể giữ! Trong mắt Cảnh Diệp Thu chợt lóe tà quang nhưng lại cười dịu dàng trước sau như một: “Muốn chơi chung với con mèo kia như vậy sao?”

“Gâu~~~” Dùng sức gật đầu.

“Thật ra ba có thể giúp con, cũng không biết cậu ta có thể hay không... Ha ha, nếu thật sự không muốn ba sẽ... Ha ha...” Cảnh Diệp Thu tự nói với mình, tiếng cười ha ha cuối cùng thật sự làm Bối Bối hơi run lên.

“Gâu?” Ba ba đang nói gì? Mỗi lần đều không hiểu ba ba đang nói cái gì, trong lòng con rất mệt, ba ba có biết không? Ba ba, chúng ta có sự khác nhau đó~~~

Ở chỗ mọi người nhìn không thấy, Cảnh Diệp Thu khẽ điểm vài cái trên người Bối Bối, một ánh sáng chợt lóe trên người Bối Bối.

Ban đêm, Bối Bối nằm trên giường.

Phía trên cửa hàng đồ cổ chính là chỗ ở của Cảnh Diệp Thu, sau khi Bối Bối đến, Cảnh Diệp Thu tìm người lại trang hoàng thêm một căn phòng, lúc này Bối Bối đang nằm ở trong phòng thật lâu không người ở.

Cô cực kỳ khó chịu, Cảnh Diệp Thu lại nói cô cố chịu đựng, qua thì tốt rồi.

Ba ba nói cái gì cũng đúng, cho nên cô yên lặng chịu đựng đau đớn, thỉnh thoảng chống đỡ không được mới nức nở một tiếng nho nhỏ.

Cung Thừa lặng yên không tiếng động nhảy lên giường, ngày thường bạn chơi cùng luôn sinh long hoạt hổ chỉ trong một buổi sáng lại trở nên suy yếu như vậy khiến anh đau lòng cực kỳ.

“Miao miao ~” Anh thấp thấp gầm gừ một tiếng, anh không rảnh lo lắng về sự khác thường càng ngày càng muốn thoát ra khỏi thân thể, đầu nhỏ cọ cọ vào đầu Bối Bối.

“Gâu ~” Bối Bối giống như biết được hành động của Cung Thừa, cũng đáp lại một tiếng, bất quá nếu không phải thính lực của linh miêu nhanh nhạy, căn bản nghe không thấy tiếng kêu suy yếu đáng ghét này.

Chỗ bị Cung Thừa đụng vào giống như bị bỏng, trong nháy mắt toàn thân cô như bị thiêu đốt, cô cuộn tròn thân thể, nhịn không được cao giọng tru lên, nhưng trên thực tế cô chỉ có thể phát ra tiếng nức nở mỏng manh. Có cảm nhận giống cô còn có Cung Thừa, hai người đồng thời bị đau đớn này bao phủ, trong khoảng thời gian ngắn bị mất đi tri giác, nằm ở trên giường lớn.

Qua một lúc lâu, Cung Thừa mới từ từ tỉnh lại, xúc cảm mềm mại trong khuỷu tay khiến anh nhịn không được dùng tay nhéo nhéo, ngay lập tức nghe thấy một tiếng rên rỉ mềm mại của phụ nữ.

Phụ nữ a ~ Từ từ, phụ nữ? Phụ nữ!

Cung Thừa lập tức mở to mắt, lại bị cảnh đẹp trước mắt khiếp sợ đến không có cách nào tự suy nghĩ.

Thân mình nhỏ nhắn, kiều mỹ, trắng nõn, mềm mại, cả người trần trụi cứ như vậy lẳng lặng cuộn tròn nằm trong khuỷu tay của anh, hai bầu ngực không lớn không nhỏ tựa như thạch trái cây đông lạnh, co dãn mềm mại đè lên ngực anh, tứ chi thon dài mảnh khảnh quấn quanh thân thể anh. Điều càng khiến máu trong người anh muốn phun trào chính là trên đầu cô còn có hai cái lỗ tai xù xù trắng trắng mềm mại, trên mông có một cái đuôi lắc lắc theo thói quen.

Khoan đã, anh cũng biến trở về hình người?

Anh quay mặt đúng lúc nhìn thấy một cái gương, khuôn mặt trong gương chính là mặt anh nhưng mà trên lỗ tai anh cũng có một đôi tai mèo, trên mông cũng có một cái đuôi ngắn. Anh có chút uể oải, cũng có chút may mắn. Tuy rằng không phải là thể xác của anh, nhưng tốt xấu là nửa người!

“A? Hóa hình thành công?” Cảnh Diệp Thu dựa ở cửa, cười như không cười.

Phản ứng đầu tiên của Cung Hàn là lấy chăn che cô gái lại, hành động vô thức này khiến Cảnh Diệp Thu âm thầm gật đầu.

“Ha, đây chính là lần đầu tiên Bối Bối hóa hình, thể chất của nó đặc biệt, cần một người đàn ông có nhiều dương khí truyền dương khí cho nó, nếu không nó sẽ luôn khó chịu, nếu cậu không muốn tôi cũng không ngại giúp Bối Bối tìm một người khác, với bộ dáng của nó như vậy chỉ sợ đàn ông nguyện ý chết dưới thân nó sẽ có rất nhiều...”

Thì ra cô gái này là Bối Bối, cô thật sự là phụ nữ sao? Phản ứng đầu tiên của Cung Thừa là lúc trước anh luôn trộm đồ ăn, chăn nhỏ và đồ chơi của Bối Bối như vậy có phải quá không thân sĩ hay không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương