Editor: QR

“Cô ấy bị sốt, chỗ này tôi cho cô ấy một bình dịch, kê một đơn thuốc, nhân tiện hai ngày này phải nghỉ ngơi thật tốt, ăn uống thanh đạm sẽ tốt hơn!” An Sơ Sơ là bác sĩ tư nhân của Diệp Thần nhưng mà người phụ nữ này cũng không hề đơn giản, là tâm phúc cũng là trợ thủ của Diệp Thần, quan hệ với Diệp Thần vô cùng sạch sẽ.

Hơn nữa sau khi nhìn thấy bộ dáng của Bối Nhi sau mỗi lần làm tình, cô cũng không sinh ra tâm tư muốn thông đồng với ông chủ của mình được.

Trong mắt hiện lên một tia đồng tình, ngay sau đó dấu đi, đây là việc riêng của ông chủ, thủ hạ tốt sẽ không đi xen vào việc của người khác.

“Vâng, làm phiền bác sĩ An rồi!” Mẹ Tần là người hầu trong biệt thự này, có thể nói là người duy nhất chăm sóc Bối Nhi, cảm tình với Bối Nhi rất tốt, nhiều lần từng lén cảm thán, Bối Nhi thật bất hạnh.

Chạng vạng ngày hôm sau Bối Nhi mới yếu ớt tỉnh lại.

Hiện tại toàn thân của cô chỉ có một chữ để hình dung đó chính là đau, tiểu huyệt và cúc huyệt càng vô cùng khô khốc, đau rát.

Đầu của cô choáng váng, mơ hồ còn có một loại cảm giác buồn nôn.

Mẹ Tần đút cho cô ăn một chén cháo rau xanh, uống thuốc, ngủ đến tận ngày hôm sau, tỉnh lại lần nữa mới tốt hơn một chút.

Chuyện thứ nhất sau khi cô tỉnh lại chính là nhìn xem hình dáng của mình, có thể được Diệp gia lựa chọn làm tính nô, hình dáng của thân thể này tất nhiên sẽ không kém.

Thân thể này thật sự chính là nữ thần thanh thuần, mày lá liễu cong cong, đôi mắt trong veo như nước, cái mũi xinh xắn, đôi môi không tô cũng hồng, làn da cũng trắng nõn đến mức gần như trong suốt.

Dáng người dậy thì cũng rất tốt, chỗ cần có thịt thì có thịt, chỗ cần gầy thì gầy.

Đáng tiếc trên thân thể của cô không còn chỗ nào lành lặn, trên người đều là vết roi ngang dọc đan xen nhưng mà như vậy lại tạo ra một vẻ đẹp muốn được ngược đãi.

Nghĩ đến chuyện đêm trước, đó căn bản không gọi làm tình, cái đó gọi là bạo lực mới đúng!

Chân mày dịu dàng của Bối Nhi nhíu chặt, cô cũng không muốn công lược tra nam (tên đàn ông cặn bã) này, từ trước đến này cô quá thuận lợi, gặp một nhiệm vụ hơi khó một chút cô đã không muốn làm.

“Nhận thấy ký chủ sinh ra suy nghĩ lười biếng, trừng phạt một lần bị điện giật!” Đột nhiên hệ thống xuất hiện, giọng nói lạnh băng khiến Bối Nhi sợ tới mức run rẩy.

Cô còn chưa kịp phản ứng xem hệ thống nói cái gì, tận sâu trong linh hồn truyền đến một trận đau nhức, sự thống khổ này giống như có người đang xé rách linh hồn của cô.

Sau khi phục hồi lại tinh thần, đã bị hệ thống cảnh cáo, cần phải nỗ lực nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ, không thể tự mình từ bỏ, trừ khi gặp phải chuyện sức người không thể kháng cự.

Da đầu tê dại!

Còn có thể vui sướng làm nhiệm vụ nữa sao? Còn có thể sao?

Bối Nhi cũng không phải một người dễ dàng từ bỏ nhưng mà hệ thống cũng không cung cấp cho cô cái gì, cô đành phải lục lại ký ức của mình, nhìn xem có cái gì có thể dùng hay không?

Trong trí nhớ chuyện cô học chính là làm thế nào để lấy lòng đàn ông đương nhiên không chỉ là kỹ thuật trên giường.

Lễ nghi, nấu nướng thậm chí là cầm kỳ thư họa, khoa học kỹ thuật cô đều đã được học qua một cách bài bản, có thể nói ra khỏi Diệp gia, cô thật sự chính là một nhân tài toàn năng.

Đáng tiếc chính là cô giống như một con chim hoàng yến bị nuôi dưỡng ở lồng sắt tùy ý người ta thưởng thức chà đạp, một thân tài hoa không có chỗ nào để phát huy.

Chủ cũ của thân thể này còn một nguyện vọng, đó chính là một lúc nào đó có thể tự mình ra ngoài đi dạo phố một chút, có thể kết giao với một hai người bạn, cùng bọn họ ở quán cà phê tán gẫu một ít đề tài nhàm chán.

Nhưng mà dục vọng chiếm hữu của Diệp Thần đặc biệt mãnh liệt, căn bản không cho phép cô ra khỏi cửa.

Cứ như vậy cũng tốt, cô thật ra không cần lo lắng Diệp Thần sẽ bởi muốn có được ích lợi nào đó mà đưa cô đến trên giường người khác, bởi vì dục vọng chiếm hữu của Diệp Thần rất biến thái, hoàn toàn không thể chịu đựng những người khác đụng vào đồ vật thuộc về anh ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương