Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I
-
Quyển 10 - Chương 24: Anh còn chưa cầu hôn em đấy
Editor: QR - diendanlequydon
Vỗn dĩ Hải Bối Nhi cho rằng cô có thể bò dậy sớm, lăn trở về phòng của mình nhưng trên thực tế cô đã đánh giá quá cao cô và Mộ Lâm.
Hai người ôm nhau ngủ thật lâu, lúc tỉnh dậy đã gần tới giờ cơm trưa.
Cũng may ở hành lang không có người nào, Hải Bối Nhi lén lút đi về phòng mình rửa mặt.
Rồi sau đó làm bộ không hề phát sinh chuyện gì, đi xuống lầu, miệng ồn ào kêu đói.
Ngoại trừ tư thế đi lại của cô có chút quái dị, mọi thứ đều thật hoàn mỹ.
Mộ Lâm cũng cùng cô che giấu bí mật nhỏ tối hôm qua, chẳng qua như vậy càng giống như đang yêu đương vụng trộm.
Ba Hải nghiêm túc đọc báo, chờ đến lúc hai người đang chuẩn bị ăn sáng
mới ho khan một tiếng.
“Người trẻ tuổi vẫn nên tiết chế một chút, sau này thân thể bị đào không thì làm sao bây giờ?”
Lúc ba Hải nói những lời này ngay cả ánh mắt cũng không liếc họ một cái, chẳng qua không khí xung quanh rõ ràng tỏ vẻ lão nhân gia rất không đồng ý hành vi tối hôm qua của hai bạn nhỏ.
Hải Bối Nhi lập tức đỏ mặt, nói cũng không dám nói, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn Mộ Lâm.
Nhưng Mộ Lâm thật ra cảm thấy không có gì, dù sao bà xã trốn không thoát, vì vậy cô liếc mắt một cái lại khiến trái tim của anh nóng lên.
Sớm cưới bà xã xinh đẹp về nhà đi, như vậy mỗi ngày anh đều có thể phác gục rồi ăn luôn cô.
Như vậy thật sự không còn gì có thể tốt đẹp hơn.
Có lẽ tối hôm qua hai người họ huyên náo có chút ồn ào, ba Hải để bọn họ ăn xong cơm trưa lập tức lăn trở về nhà của họ, cuối cùng còn hỏi Mộ Lâm có muốn đồ ăn bổ thận hay không?
Hải Bối Nhi bật cười vui vẻ, bị Mộ Lâm trừng mắt một cái mới muộn thanh cười trộm.
Mộ Lâm đen mặt ngay lập tức, nghiến răng nghiến lợi nói không cần, lôi kéo bà xã của mình lái xe về nhà.
“Lại cười! Xem anh làm sao thu thập em!”
Nhìn khuôn mặt không thể đen hơn nữa của anh, Hải Bối Nhi ngồi ngay ngắn, làm bộ nghiêm túc.
Kết quả không được một lúc, Hải Bối Nhi lại lộ nguyên hình.
Cười đến ngã trái ngã phải, còn chỉ vào Mộ Lâm nói thận hư.
Mộ Lâm làm sao cho phép phu cương bất chính, lập tức ngừng xe ở ven đường, chế trụ đầu Hải Bối Nhi hôn một cái thật sâu.
Cắn đầu lưỡi nhỏ, đoạt lấy không khí trong miệng cô, đến tận khi cô không thể nào hô hấp mới buông cô ra.
“Thận hư?”
Sắc mặt của anh không khỏi nguy hiểm, Hải Bối Nhi không dám lại làm loạn, vội vàng lắc đầu, mỉm cười lấy lòng.
“Như thế nào như vậy chứ? Anh lợi hại nhất!”
Lúc này sắc mặt của Mộ Lâm mới buông lỏng, ngón tay vuốt ve khuôn mặt của cô, giọng nói vẫn trầm thấp như cũ.
“Còn muốn cười nữa hay không?”
“Không cười, em bảo đảm!”
Chẳng qua con ngươi đang chuyển động kia lại không ngoan ngoãn và an phận như bề ngoài của cô như vậy, Mộ Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười, ai bảo anh rơi vào tay bà xã vừa khiến anh yêu lại vừa thích quấy rối anh như vậy chứ.
“Mộ Lâm, anh biết Cục Dân Chính ở chỗ nào sao?”
Quả nhiên không được bao lâu Hải Bối Nhi lại quấn lên, cười giống như ăn trộm.
“Anh biết, có chuyện gì?”
Hải Bối Nhi móc ra một quyển sách màu hồng từ trong túi ra, phía trên viết hoa ba chữ, sổ hộ khẩu.
“Hôm nay chúng ta thuận tiện đi đăng ký kết hôn đi, nói cho cùng danh không chính ngôn không thuận làm tình cảm giác thật không tốt lắm! Mao gia gia nói tình yêu không lấy kết hôn làm tiền đề đều là chơi lưu manh, anh nói thử xem anh chơi lưu manh với em bao nhiêu lần rồi!”
Rõ ràng là cô chủ động trước, cố tình lại đẩy mọi tội lỗi lên người anh nhưng mà anh không thể nổi lên tức giận với cô được.
Trong lòng quay cuồng bao nhiêu cảm xúc, anh há miệng vài lần cũng không biết nói cái gì, cuối cùng anh chỉ có thể khàn khàn nói một câu:
“Vậy được, anh về nhà lấy sổ hộ khẩu trước.”
Nhưng Hải Bối Nhi luôn cảm thấy còn thiếu cái gì, suy nghĩ hồi lâu mới vỗ tay nói:
“Anh, tên đại lưu manh còn chưa cầu hôn em đâu!”[QR][diendanlequydon]
Vỗn dĩ Hải Bối Nhi cho rằng cô có thể bò dậy sớm, lăn trở về phòng của mình nhưng trên thực tế cô đã đánh giá quá cao cô và Mộ Lâm.
Hai người ôm nhau ngủ thật lâu, lúc tỉnh dậy đã gần tới giờ cơm trưa.
Cũng may ở hành lang không có người nào, Hải Bối Nhi lén lút đi về phòng mình rửa mặt.
Rồi sau đó làm bộ không hề phát sinh chuyện gì, đi xuống lầu, miệng ồn ào kêu đói.
Ngoại trừ tư thế đi lại của cô có chút quái dị, mọi thứ đều thật hoàn mỹ.
Mộ Lâm cũng cùng cô che giấu bí mật nhỏ tối hôm qua, chẳng qua như vậy càng giống như đang yêu đương vụng trộm.
Ba Hải nghiêm túc đọc báo, chờ đến lúc hai người đang chuẩn bị ăn sáng
mới ho khan một tiếng.
“Người trẻ tuổi vẫn nên tiết chế một chút, sau này thân thể bị đào không thì làm sao bây giờ?”
Lúc ba Hải nói những lời này ngay cả ánh mắt cũng không liếc họ một cái, chẳng qua không khí xung quanh rõ ràng tỏ vẻ lão nhân gia rất không đồng ý hành vi tối hôm qua của hai bạn nhỏ.
Hải Bối Nhi lập tức đỏ mặt, nói cũng không dám nói, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn Mộ Lâm.
Nhưng Mộ Lâm thật ra cảm thấy không có gì, dù sao bà xã trốn không thoát, vì vậy cô liếc mắt một cái lại khiến trái tim của anh nóng lên.
Sớm cưới bà xã xinh đẹp về nhà đi, như vậy mỗi ngày anh đều có thể phác gục rồi ăn luôn cô.
Như vậy thật sự không còn gì có thể tốt đẹp hơn.
Có lẽ tối hôm qua hai người họ huyên náo có chút ồn ào, ba Hải để bọn họ ăn xong cơm trưa lập tức lăn trở về nhà của họ, cuối cùng còn hỏi Mộ Lâm có muốn đồ ăn bổ thận hay không?
Hải Bối Nhi bật cười vui vẻ, bị Mộ Lâm trừng mắt một cái mới muộn thanh cười trộm.
Mộ Lâm đen mặt ngay lập tức, nghiến răng nghiến lợi nói không cần, lôi kéo bà xã của mình lái xe về nhà.
“Lại cười! Xem anh làm sao thu thập em!”
Nhìn khuôn mặt không thể đen hơn nữa của anh, Hải Bối Nhi ngồi ngay ngắn, làm bộ nghiêm túc.
Kết quả không được một lúc, Hải Bối Nhi lại lộ nguyên hình.
Cười đến ngã trái ngã phải, còn chỉ vào Mộ Lâm nói thận hư.
Mộ Lâm làm sao cho phép phu cương bất chính, lập tức ngừng xe ở ven đường, chế trụ đầu Hải Bối Nhi hôn một cái thật sâu.
Cắn đầu lưỡi nhỏ, đoạt lấy không khí trong miệng cô, đến tận khi cô không thể nào hô hấp mới buông cô ra.
“Thận hư?”
Sắc mặt của anh không khỏi nguy hiểm, Hải Bối Nhi không dám lại làm loạn, vội vàng lắc đầu, mỉm cười lấy lòng.
“Như thế nào như vậy chứ? Anh lợi hại nhất!”
Lúc này sắc mặt của Mộ Lâm mới buông lỏng, ngón tay vuốt ve khuôn mặt của cô, giọng nói vẫn trầm thấp như cũ.
“Còn muốn cười nữa hay không?”
“Không cười, em bảo đảm!”
Chẳng qua con ngươi đang chuyển động kia lại không ngoan ngoãn và an phận như bề ngoài của cô như vậy, Mộ Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười, ai bảo anh rơi vào tay bà xã vừa khiến anh yêu lại vừa thích quấy rối anh như vậy chứ.
“Mộ Lâm, anh biết Cục Dân Chính ở chỗ nào sao?”
Quả nhiên không được bao lâu Hải Bối Nhi lại quấn lên, cười giống như ăn trộm.
“Anh biết, có chuyện gì?”
Hải Bối Nhi móc ra một quyển sách màu hồng từ trong túi ra, phía trên viết hoa ba chữ, sổ hộ khẩu.
“Hôm nay chúng ta thuận tiện đi đăng ký kết hôn đi, nói cho cùng danh không chính ngôn không thuận làm tình cảm giác thật không tốt lắm! Mao gia gia nói tình yêu không lấy kết hôn làm tiền đề đều là chơi lưu manh, anh nói thử xem anh chơi lưu manh với em bao nhiêu lần rồi!”
Rõ ràng là cô chủ động trước, cố tình lại đẩy mọi tội lỗi lên người anh nhưng mà anh không thể nổi lên tức giận với cô được.
Trong lòng quay cuồng bao nhiêu cảm xúc, anh há miệng vài lần cũng không biết nói cái gì, cuối cùng anh chỉ có thể khàn khàn nói một câu:
“Vậy được, anh về nhà lấy sổ hộ khẩu trước.”
Nhưng Hải Bối Nhi luôn cảm thấy còn thiếu cái gì, suy nghĩ hồi lâu mới vỗ tay nói:
“Anh, tên đại lưu manh còn chưa cầu hôn em đâu!”[QR][diendanlequydon]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook