[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần
-
Chương 342: Phi tử pháo hôi vs đế vương bạc tình (35)
Editor: Ochibi
Dù sao đây cũng là con hắn, Dạ Vô Thương tìm không thấy lý do thích hợp để từ chối. Mỗi ngày thượng triều một chút, liền tới nơi này.
Buổi tối, Đức Phi sẽ tự mình chuẩn bị vài món ăn, Dạ Dục Lâm đặc biệt thích cảm giác một nhà đoàn tụ, càng thêm ỷ lại Dạ Vô Thương.
Ăn cơm xong, sẽ bồi hắn ôn tập một lát, sau đó dỗ hắn đi vào giấc ngủ.
“Hoàng Thượng.” Đức Phi nhìn hắn sủng ái nhi tử mình như thế, không khỏi vui sướng trong lòng.
Liên tục mấy ngày Dạ Vô Thương đều tới đây, khiến nàng lần nữa cháy lên hy vọng.
Buổi tối, nàng tỉ mỉ trang điểm. Ăn mặc có chút bại lộ trước mặt Dạ Vô Thương, triển lộ dáng người ngạo nhân kia.
“Đức Phi!” Dạ Vô Thương thấy nàng như vậy, hắn mất hết cảm giác ngon miệng.
Một năm hắn cũng ít tới nơi này vài lần, đều do nể tình tình cảm ngày xưa, mới miễn cưỡng sủng hạnh nàng.
Không ngờ, hiện tại nàng đang chủ động câu dẫn hắn!
Hắn phẫn nộ nói: “Nàng nhìn xem mình hiện tại là cái dạng gì? Chỗ nào còn xứng đôi với chữ « đức » đây!”
Đức Phi cắn chặt răng, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Lúc Ninh Phi công nhiên có hành vi thất đức ban ngày, sao không thấy ngài nói? Nàng cùng lắm là muốn chút tình thú, vậy mà trách cứ nàng!
Nhìn thấy nàng ủy khuất, Dạ Vô Thương trong lòng phiền muộn, “Được rồi. Lần sau chú ý một chút.”
Buổi tối, hắn vẫn ở lại nơi này, nhưng không có chạm vào nàng.
Từ khi biết tâm tư nàng, Dạ Vô Thương không bao giờ muốn dính người nàng nữa.
Liên tục một khoảng thời gian, Dạ Dục Lâm đều kéo hắn qua, để hắn lưu lại nơi này.
Mỗi lần thế Dạ Vô Thương chỉ ngủ lại, không có cùng nàng thế nào.
Đức Phi hoàn toàn tuyệt vọng. Xem ra, nàng thật sự không giữ được tâm hắn.
Nghĩ đến việc phải tự tay đẩy hắn cho một nữ nhân khác, trong lòng nàng một trận khổ sở.
Lúc Dạ Vô Thương ở nơi này, khó tránh khỏi có tiếp xúc với Thi Giai Nghi.
Lúc trước có chút ấn tượng tốt với nàng, đặc biệt là lần Ngự Hoa Viên kia chưa đã thèm, làm Dạ Vô Thương mỗi lần luôn cố tình xem nàng nhiều lần.
Thi Giai Nghi lúc này sẽ đỏ mặt, e lệ mà nhìn hắn. Lớn mật trong mắt kia, khiến hắn có chút kinh ngạc.
Dạ Vô Thương là tay già đời trong bụi hoa sao lại không nhìn ra, nữ hài nhi này, đang cố ý vô tình trêu chọc hắn.
Hắn không thể không lưu lại nơi Đức Phi, nhưng có thể ngẫu nhiên gặp được nàng, nhìn bộ dáng đỏ mặt của nàng hình như cũng không tồi.
Buổi tối Dạ Vô Thương sẽ không cùng Đức Phi làm gì, vừa mới bắt đầu còn tốt. Thời gian dài, lại không cơ hội sủng hạnh các phi tần khác, tâm tư nam nhân của hắn khó tránh khỏi lại nổi lên.
Đặc biệt là, nhìn thấy Thi Giai Nghi giống như vô tình cùng hắn gặp thoáng qua, hắn hận không thể kéo nàng vào vòng tay, khi dễ nàng một phen.
……
Trong Mai Viện, Dạ Vô Thương cho người đưa tới một ít trái cây tươi, mỗi một trái, trông vô cùng ngon miệng.
Sau khi Từ Như Ý ăn qua, hạt giống đều giữ lại. Trong khoảng thời gian này Dạ Vô Thương luôn bồi hai mẹ con kia, nàng phải cố gắng chăm sóc thu hoạch trong không gian.
Nhân sâm quả đã lớn lên có chút thô tráng, mọc không ít mầm mới. Có lẽ không quá hai năm đã có thể kết quả.
Đem những cái hạt giống trái cây đã giữ lại vùi vào trong đất, nàng tưới chút nước.
“Nương nương, có chuyện liên quan vụ hạ độc lần trước.” Yến Nhi thấp giọng nói bên tai nàng.
“Ừ.” Từ Như Ý nhẹ đáp một tiếng.
“Có người đã thấy Liên Quý Phi……”
“Không phải nàng đâu.”
Yến Nhi kinh ngạc, “Sao nương nương biết?”
“Ai ngu như vậy, làm chuyện xấu để người khác bắt được? Người bên cạnh Liên Quý Phi chết hết rồi sao? Cần nàng phải tự thân xuất mã?” Từ Như Ý cười.
Dù sao đây cũng là con hắn, Dạ Vô Thương tìm không thấy lý do thích hợp để từ chối. Mỗi ngày thượng triều một chút, liền tới nơi này.
Buổi tối, Đức Phi sẽ tự mình chuẩn bị vài món ăn, Dạ Dục Lâm đặc biệt thích cảm giác một nhà đoàn tụ, càng thêm ỷ lại Dạ Vô Thương.
Ăn cơm xong, sẽ bồi hắn ôn tập một lát, sau đó dỗ hắn đi vào giấc ngủ.
“Hoàng Thượng.” Đức Phi nhìn hắn sủng ái nhi tử mình như thế, không khỏi vui sướng trong lòng.
Liên tục mấy ngày Dạ Vô Thương đều tới đây, khiến nàng lần nữa cháy lên hy vọng.
Buổi tối, nàng tỉ mỉ trang điểm. Ăn mặc có chút bại lộ trước mặt Dạ Vô Thương, triển lộ dáng người ngạo nhân kia.
“Đức Phi!” Dạ Vô Thương thấy nàng như vậy, hắn mất hết cảm giác ngon miệng.
Một năm hắn cũng ít tới nơi này vài lần, đều do nể tình tình cảm ngày xưa, mới miễn cưỡng sủng hạnh nàng.
Không ngờ, hiện tại nàng đang chủ động câu dẫn hắn!
Hắn phẫn nộ nói: “Nàng nhìn xem mình hiện tại là cái dạng gì? Chỗ nào còn xứng đôi với chữ « đức » đây!”
Đức Phi cắn chặt răng, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Lúc Ninh Phi công nhiên có hành vi thất đức ban ngày, sao không thấy ngài nói? Nàng cùng lắm là muốn chút tình thú, vậy mà trách cứ nàng!
Nhìn thấy nàng ủy khuất, Dạ Vô Thương trong lòng phiền muộn, “Được rồi. Lần sau chú ý một chút.”
Buổi tối, hắn vẫn ở lại nơi này, nhưng không có chạm vào nàng.
Từ khi biết tâm tư nàng, Dạ Vô Thương không bao giờ muốn dính người nàng nữa.
Liên tục một khoảng thời gian, Dạ Dục Lâm đều kéo hắn qua, để hắn lưu lại nơi này.
Mỗi lần thế Dạ Vô Thương chỉ ngủ lại, không có cùng nàng thế nào.
Đức Phi hoàn toàn tuyệt vọng. Xem ra, nàng thật sự không giữ được tâm hắn.
Nghĩ đến việc phải tự tay đẩy hắn cho một nữ nhân khác, trong lòng nàng một trận khổ sở.
Lúc Dạ Vô Thương ở nơi này, khó tránh khỏi có tiếp xúc với Thi Giai Nghi.
Lúc trước có chút ấn tượng tốt với nàng, đặc biệt là lần Ngự Hoa Viên kia chưa đã thèm, làm Dạ Vô Thương mỗi lần luôn cố tình xem nàng nhiều lần.
Thi Giai Nghi lúc này sẽ đỏ mặt, e lệ mà nhìn hắn. Lớn mật trong mắt kia, khiến hắn có chút kinh ngạc.
Dạ Vô Thương là tay già đời trong bụi hoa sao lại không nhìn ra, nữ hài nhi này, đang cố ý vô tình trêu chọc hắn.
Hắn không thể không lưu lại nơi Đức Phi, nhưng có thể ngẫu nhiên gặp được nàng, nhìn bộ dáng đỏ mặt của nàng hình như cũng không tồi.
Buổi tối Dạ Vô Thương sẽ không cùng Đức Phi làm gì, vừa mới bắt đầu còn tốt. Thời gian dài, lại không cơ hội sủng hạnh các phi tần khác, tâm tư nam nhân của hắn khó tránh khỏi lại nổi lên.
Đặc biệt là, nhìn thấy Thi Giai Nghi giống như vô tình cùng hắn gặp thoáng qua, hắn hận không thể kéo nàng vào vòng tay, khi dễ nàng một phen.
……
Trong Mai Viện, Dạ Vô Thương cho người đưa tới một ít trái cây tươi, mỗi một trái, trông vô cùng ngon miệng.
Sau khi Từ Như Ý ăn qua, hạt giống đều giữ lại. Trong khoảng thời gian này Dạ Vô Thương luôn bồi hai mẹ con kia, nàng phải cố gắng chăm sóc thu hoạch trong không gian.
Nhân sâm quả đã lớn lên có chút thô tráng, mọc không ít mầm mới. Có lẽ không quá hai năm đã có thể kết quả.
Đem những cái hạt giống trái cây đã giữ lại vùi vào trong đất, nàng tưới chút nước.
“Nương nương, có chuyện liên quan vụ hạ độc lần trước.” Yến Nhi thấp giọng nói bên tai nàng.
“Ừ.” Từ Như Ý nhẹ đáp một tiếng.
“Có người đã thấy Liên Quý Phi……”
“Không phải nàng đâu.”
Yến Nhi kinh ngạc, “Sao nương nương biết?”
“Ai ngu như vậy, làm chuyện xấu để người khác bắt được? Người bên cạnh Liên Quý Phi chết hết rồi sao? Cần nàng phải tự thân xuất mã?” Từ Như Ý cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook