Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ (Quyển 1)
-
Chương 74: Hoàng hậu hận 8
Editor: Trầm Âm
Thời điểm kinh thành rối loạn nhất, Vũ Lâm thủ ở Quân Vương phủ rốt cuộc cũng rời đi, đại khái là phía trên có mệnh lệnh.
Minh Ca dẫn theo hai đứa nhỏ, tự mình tọa trấn ở trong viện, nghe bọn hạ nhân tuần tra ở các nơi báo cáo.
Đêm nay, Vương phủ cũng coi như hữu kinh vô hiểm*, tuy rằng có đám trộm cắp gan lớn tiến vào, bất quá đã bị bọn hạ nhân hợp lực chế phục, mấy chỗ hoả hoạn cũng được phát hiện kịp thời mà dập tắt, đương nhiên cũng phát giác ra mấy nội tặc lòng mang ý xấu.
*hữu kinh vô hiểm: gặp kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.
Sau hừng đông, điều đầu tiên Minh Ca làm chính là lấy ra ba trăm lượng bạc cùng với 30 cuốn vải vóc, ban thưởng cho nô bộc có công vào tối hôm qua. Ban thưởng xong, nàng lại kêu người nâng mấy nội tặc đang bị trói gô đến giữa sân, bịt miệng lại, sau đó dùng côn đánh chết trước mắt bao người.
Minh Ca không phải thánh nhân, thời khắc mấu chốt nàng cũng sẽ dùng thủ đoạn. Cho dù nàng đã trải qua gần trăm năm bình đẳng ở thời hiện đại, nhưng nàng hiểu rất rõ, thời đại khác nhau sẽ có những quy tắc khác nhau. Ở cố địa, nô bộc là nô bộc, chủ nhân dưỡng các ngươi không phải để cho các ngươi phản bội!
Tuy rằng hai đứa nhỏ ngủ say ở bên người nàng, bất quá vẫn bị âm thanh của bản tử làm cho bừng tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt. Có chút khó hiểu, lại có chút hoảng sợ nhìn những nô bộc đó đã bị đánh đến mức nửa sống nửa chết.
“Bọn họ thân là nô tỳ, lại không hoàn thành chức trách của nô tỳ. Ngược lại, Trong lúc chủ nhân nguy nan, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, tất nhiên là đáng chết! Hai người các con cũng phải nhớ kỹ, mỗi người đều có chuyện bản thân nên làm. Cho dù như thế nào cũng không thể vọng tưởng thứ không thuộc về mình!”
Cửa lớn Vương phủ đã bị đóng chặt nhiều ngày, Minh Ca cũng không có phái người đi tìm hiểu chuyện xảy ra ở bên ngoài.
Mãi cho đến khi công công ở trong cung tới truyền chỉ dụ của thánh thượng, lúc này cửa lớn Vương phủ mới mở ra. Minh Ca mặc cẩm phục, dẫn theo Thanh Bình cùng Viên Quảng Dập ngồi trên xe ngựa hoàng cung phái tới.
Thanh Bình hiếu động, thường thường vén rèm lên, hướng mặt ra phía ngoài. Mấy ngày nay, trong kinh thành là một mảnh hỗn loạn, rất nhiều địa phương bị lửa lớn thiêu đốt biến thành những bức tường đổ. Hiện giờ, đường phố xung quanh y quán còn có một đội ngũ thật dài chờ xem bệnh.
Người xếp hàng ở trước cửa hàng gạo thóc càng nhiều hơn. May mắn Vương phủ trước kia là một phủ cao quý, dễ bị người khác hãm hại. Vì không cho người khác có cơ hội thừa nước đục thả câu, khi đó nguyên chủ quy định không mua lương thực theo mùa, mà phải một tháng chọn mua một lần. Ngoài ra, Vương phủ còn có hầm trữ lương thực!
Cho nên cho dù Vương phủ lại đóng cửa thêm mười ngày, hai mươi ngày nữa cũng không cần phải lo lắng vấn đề về lương thực.
“Mẫu thân, những người đó thật là đáng thương!” Rất nhiều người bị thiêu hủy nhà ở, mang theo già trẻ lớn bé quỳ gối trước cửa nhà khóc thút thít cầu bố thí. Còn có nhiều người có thân nhân bị chôn ở bên trong hoặc là bị tặc tử giết chết, một nửa là ôm thân nhân nửa chết nửa sống khóc thút thít, nửa còn lại thì khóc lóc, không tin thân nhân bị những bức tường đè chết, đôi tay đào bới ở phế tích, kêu tên thân nhân, Thanh Bình nhìn những người thường dân, những người khác với bản thân một trời một vực, nhất thời muốn kéo mành xuống không xem nữa, nhưng lại nhịn không được mà muốn nhìn.
“Đúng thật là đáng thương!” Minh Ca nói, “Bọn họ mất đi người thân cận nhất của chính mình, mất đi kế sinh nhai để tồn tại nên mới có thể bi thương như vậy.” Đường đi đến hoàng cung vẫn là con đường phồn thịnh nhất trong kinh thành, nếu nó cũng đã trở thành dáng vẻ này, những địa phương khác có lẽ càng không xong.
“Tại sao lại như vậy?” Viên Quảng Dập hỏi.
“Bởi vì có những người tâm thuật bất chính, muốn cướp nhà ở cùng tiền bạc của người khác. Giống như đêm đó, nếu như mẫu thân không kêu người đánh chết đám nô bộc bỏ trốn, nếu như những người đó thực hiện được, mẫu thân cùng các con có lẽ cũng sẽ giống như những người này!” Minh Ca cũng không biết, ngày đó nàng không để cho hai đứa nhỏ tránh đi là sai hay đúng. Sau ngày hôm đó, hai đứa nhỏ luôn nằm mơ thấy ác mộng. Đặc biệt là Viên Quảng Dập, buổi tối sẽ mơ thấy nhiều thứ sau đó khóc đến tỉnh, rõ ràng là bị sự việc ngày đó dọa sợ. Nàng không thể không nghĩ lại, bản thân có phải đã quá vội vàng rồi hay không. Ở phương diện giáo dục hài tử, nàng không có nhiều kinh nghiệm. Khi còn nhỏ, nàng đã cùng phụ hoàng nam chinh bắc chiến, xem người chết trở thành thứ đồ chơi vui sướng, cho nên nàng cũng không quá tính toán loại chuyện này. Nhưng rõ ràng, bọn nhỏ lại không cảm thấy như vậy ……
Hoàng cung cũng không xa, người trong cung nhìn qua đều vẫn còn giữ được bình tĩnh, mỗi người đều làm việc ngay ngắn trật tự. Tuy rằng những người này có kinh nghiệm chênh lệch nhiều, thế nhưng tố chất tâm lý lại không tồi.
Bất quá người nọ cũng rất có thủ đoạn, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn, trong cung hoàn toàn nhìn không ra dấu vết tranh đấu.
Hoàng cung bị thiêu hủy phòng ốc, trực tiếp bị sạn thành đất bằng, nếu không nhìn kỹ tro tàn trên mặt đất, sẽ không có ai cảm thấy đây là di tích của một trận hỏa hoạn!
“Tham kiến bệ hạ!”
“Tẩu tẩu, mau mời ngồi. Người đâu, còn không ban ghế cho tẩu tẩu!”
Hai đứa nhỏ được cung nhân đưa tới nhĩ phòng. Sau khi cảm tạ hoàng ân, Minh Ca quy quy củ củ ngồi ở trên ghế, mắt nhìn thẳng.
Người ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ chính là người từ trước đến nay đều không chớp mắt, cà lơ phất phơ không làm việc đàng hoàng - Kế Châu vương Viên Đồng!
“Thái Tử lòng dạ khó lường, muốn mưu quyền soán vị. Phụ hoàng bị kích thích đến mức bệnh không dậy nổi, nên mới đem ngôi vị hoàng đế truyền cho trẫm!” Viên Đồng nói xong lời này, đánh giá biểu tình của Minh Ca, dừng lại một chút, hỏi, “Thoạt nhìn tẩu tẩu cũng không có kinh ngạc!”
“Việc của triều đình, thần thiếp không hiểu.” Minh Ca vừa nghe thấy lời này, vội từ trên ghế đứng dậy thi lễ một lần nữa, “Hơn nữa, thần thiếp có thể cùng một đôi nhi nữ bình yên vô sự đến bây giờ, cũng đã là may mắn lắm rồi. Những việc khác, thần thiếp không có đủ tâm tư để chú ý.”
Điều Minh Ca nói chính là việc ngày đó tiên hoàng hạ lệnh vây quanh Vương phủ, lại không có nhắc tới việc giam giữ nàng.
“Thật ra tẩu tẩu rất trấn định!” Viên Đồng cười khẽ. Nữ nhân này từ khi vào cửa cho đến bây giờ, mắt đều nhìn thẳng, nghe được giọng nói của hắn, trên mặt cũng không có nửa điểm kinh ngạc. Thời điểm đáp lời, lễ nghi tiêu chuẩn cũng với thanh âm trầm ổn giống như một con rối đã luyện tập qua vô số lần.
Viên Đồng không có hứng thú đối với con rối, hắn thích nữ nhân sinh động, hoạt bát!
Sau khi đăng cơ, trăm việc cần phải làm, hắn cũng không có hứng thú cùng Minh Ca đối thoại, liền nói thẳng đến chủ đề, “Nghe nói gần đây ở ngoài cung thường xuyên có đạo tặc len lỏi vào gia đình giàu có để cướp bóc, không bằng tẩu tẩu mang theo chất nhi chất nữ ở tạm trong cung, miễn cho trẫm phải lo lắng.”
Tuy rằng nói như thế, ngữ khí lại không không có ý bàn bạc hay là cân nhắc.
Minh Ca biết đây là giam lỏng biến tướng, không đáp ứng cũng phải đáp ứng, tất nhiên sẽ không ngốc nghếch mà cự tuyệt hay kháng nghị. Nàng cười tạ ơn, “Tạ bệ hạ săn sóc, thần thiếp vô cùng cảm kích!”
Viên Đồng đang mở sổ con, nghe nàng nói lời này, tay liền dừng một chút, hắn giương mắt, một lần nữa đánh giá vị tẩu tẩu trước mắt này.
Minh Ca rũ mi, đứng thẳng đoan chính, giống như không biết có một đôi mắt đang tùy ý đánh giá ở trên người nàng.
“Đi thôi!” Viên Đồng rốt cuộc cũng phất tay.
Minh Ca hành lễ, lui ra từng bước nhỏ!
Dáng người lay động, có một cổ khí chất ung dung, hồn nhiên không thể xâm phạm. Cho dù chỉ là một cái bóng dáng, cũng có thể khiến cho người khác không dám có ý nghĩ xấu xa. Viên Đồng nhéo sổ con, tay dần dần nắm chặt.
Ra đến cửa liền có cung nhân dẫn theo hai đứa nhỏ lại đây, mang theo Quý Phi cùng đám nô tỳ đến, “Quý Phi nương nương vừa mới dọn tới nơi ở mới, có chút xa lạ, bệ hạ thương xót nương nương, nên mới gọi Vương phi nương nương tới làm bạn với Quý Phi nương nương!” Cung nhân này hẳn là tâm phúc của Viên Đồng, cười tủm tỉm giải thích với Minh Ca.
Hết chương 74.
01/10/2020
Trung thu vui vẻ!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook