Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ (Quyển 1)
-
Chương 19: Nữ phụ giới giải trí 18
Editor: Trầm Âm
An Hữu Lam chính là người hát ca khúc chủ đề của bộ phim này. Minh Ca suy đoán, đây là thời điểm An Hữu Lam cùng Cơ đạo diễn ở bên nhau.
Hiện giờ Minh Ca đã gặp qua ba nam nhân của An Hữu Lam. Tạ Ngọc thì Minh Ca căn bản không cần suy xét. Người sư đệ kia của An Hữu Lam vừa nhìn thấy đã biết chỉ là một tên tiểu bạch kiểm, sinh hoạt cá nhân còn chẳng ra dáng nam nhân. Cơ đạo diễn người này Minh Ca đã từng điều tra qua, sau khi vợ trước của hắn bị bệnh ung thư mà qua đời, hắn vẫn luôn giữ mình trong sạch. Tuy rằng là đạo diễn, thế nhưng từ trước nay đều không có tài tiếng gì với diễn viên. Trong ba người này, Cơ đạo diễn là người đáng tin cậy nhất.
Lưu lạc đến mức phải cùng phụ nữ tranh giành đàn ông, bổn công chúa tỏ vẻ sinh mệnh thật đáng quý, tiết tháo đều vứt bỏ!
Cô đối với việc thử vai nhân vật này quả thực không cần tốn nhiều sức. Tâm tình Minh Ca rất tốt, sau khi đạt được mục đích cũng không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian. Cô xoay người đi toilet, tính toán sau khi xong tiệc liền trực tiếp về nhà ngủ.
Oan gia ngõ hẹp, vừa mới ra khỏi toilet liền gặp An Hữu Lam ở ngoài cửa.
Thật ra Minh Ca rất muốn làm lơ người phụ nữ này. Bất quá An Hữu Lam lại không muốn buông tha Minh Ca.
“Lợi dụng nam nhân để thượng vị, thời điểm xuất hiện trên màn ảnh được ánh đèn chiếu rọi, cô không cảm thấy chính mình dơ bẩn sao?” An Hữu Lam chắn giữa đường, vẻ mặt khinh thường nhìn Minh Ca.
Hiển nhiên anh trai cô ta còn chưa có nói với cô ta về sức chiến đấu của Minh Ca.
“Chính cô cũng không cảm thấy chính mình dơ bẩn, tôi làm gì có cái quyền lợi thay thế ba mẹ cô mà đánh giá hay quản giáo cô.” Minh Ca cười lạnh, nữ chính đúng là có khí vận nghịch thiên. Trong cùng một khoảng thời gian, cô cố gắng như vậy mới được bộc lộ tài năng ở lĩnh vực điện ảnh, người phụ nữ này đã biến thành Tiểu Thiên Hậu giới ca hát. Bất quá, cho dù cô ta có khí vận nghịch thiên, ra cửa vẫn quên không mang theo não.
“Cô nói ai? Lúc trước cô dẫm lên Tạ Ngọc để thượng vị, hiện giờ lại đem hết thủ đoạn làm anh trai tôi giúp cô mở đường. Minh Ca, cô đừng tưởng rằng chính mình bộ dạng thanh cao thánh khiết. Người khác có thể không biết ngươi rõ về cô, thế nhưng tôi thì khác. Tôi cảnh cáo cô, về sau cách anh trai tôi xa một chút, anh trai tôi đơn thuần dễ bị lừa, mới có thể bị cô mê hoặc, nhưng cô đừng tưởng rằng người khác cũng giống anh trai tôi đều bị cô lừa.”
Thời gian này, An Lãng vẫn luôn xuất hiện cùng Minh Ca, thậm chí còn lấy danh nghĩa đi công tác mang theo Minh Ca đến gặp mẹ của hắn.
Bất quá, đó cũng chỉ là vở kịch hắn độc diễn mà thôi, Minh Ca say mê sự nghiệp, đối với tên biến thái này có thể trốn liền trốn, có thể bỏ qua liền bỏ qua.
Nghe thấy An Hữu Lam tự đổi trắng thay đen, Minh Ca thật muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng. Hắc đạo, bạch đạo đều ăn, địa ốc, giải trí,... giới nào cũng có một chân của An Lãng, cô ta lại nói hắn đơn thuần dễ lừa? Quả nhiên là ra cửa mà không mang theo đầu óc. “Sao cô nhắc đến đàn anh của cô đi? Lúc trước tôi vẫn luôn nghe cô nũng nịu gọi Tạ Ngọc là đàn anh mà. Hơn nữa, nếu tôi nhớ không lầm thì cô cũng dựa vào Tạ Ngọc khoe ân ái, dựa vào Tạ Ngọc cho cô tài nguyên mà nhanh chóng nổi tiếng đi. Ây da,không đúng, tôi nói sai rồi, cô không chỉ dựa vào một mình Tạ Ngọc, còn có cái người kia là cái gì ấy nhỉ...chậc chậc, a~~~ Tiểu Thiên vương sư đệ vừa đạt giải ca khúc được yêu thích nhất châu Á, cũng là khắp nơi vì cô mở đường. Nếu nói về việc dựa vào nam nhân để nổi tiếng, rõ ràng cô còn làm tốt hơn tôi. Cô xem, thời điểm tôi cùng Tạ Ngọc ở bên nhau, thanh danh tôi xấu đến mức nào. Sau khi cùng hắn chia tay tôi mới đem thanh danh tìm được trở về.”
“Là cô dựa vào anh trai tôi, cô đừng có mà bôi nhọ tôi!” An Hữu Lam tức chết rồi, nhưng cố tình Minh Ca lại nói vừa to vừa nhanh hơn so với cô ta , cô ta vài lần muốn chen miệng vào nhưng không được, chỉ có thể rống to !
“Cô thật đúng là tự hạ thấp anh trai cô. Nếu như tôi dựa vào hắn, hiện giờ như thế nào cũng vớt được cái danh ảnh hậu. Haizz, lời này của cô cũng đừng để cho người khác nghe được, miễn cho người khác lại cười nhạo cô, vì để tổn hại người khác mà lại đem anh trai ra bán... Tôi thuận tiện sửa lại cho đúng một chút, tôi đối với anh trai cô KHÔNG CÓ HỨNG THÚ.”
“Cô đừng có đánh trống lảng, tôi mới không có tự tổn hại anh trai mình. Hiện tại ở đây chỉ có hai người chúng ta, cô còn muốn giả vờ giả vịt cho ai xem. Minh Ca, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất nên thu hồi tiểu tâm tư của cô đi. Đối với anh trai tôi không có hứng thú? Nếu không có hứng thì vì cái gì lại bò lên giường anh trai tôi? Nếu không phải để thượng vị, chẳng lẽ là bởi anh trai tôi có thể thỏa mãn được thân thể ghê tởm kia của cô……”
Bang!
Có lẽ tạm thời Minh Ca còn chưa đánh thắng được An Lãng, nhưng dạy dỗ An Hữu Lam lại dư sức. Một cái bàn tay đem An Hữu Lam tát dính lên trên tường. Minh Ca cũng không có thu tay lại, một tay của cô nắm lấy tóc An Hữu Lam, tay kia lại cho cô ta thêm một cái bạt tay, “Loại lời nói này mà cô cũng có thể nói ra, loại sự tình như sinh hoạt của anh trai cô, làm sao cô biết? Chẳng lẽ cô còn có thể tự mình trải nghiệm? A~~~ Trách không được, bản thân là em gái mà lại ghen ghét với người phụ nữ của anh trai, anh em loạn luân sao? Chậc chậc, thật là ghê tởm, thật muốn cho những người kia xem tiểu khả ái của bọn họ sau lưng có một mặt ghê tởm cỡ nào!”
An Hữu Lam bị tát hai bạt tai lại nghe được lời nói của Minh Ca, cô ta giống như là bị dẫm phải đuôi, liền thét chói tai, “Minh Ca, cô nói hươu nói vượn cái gì!”
Lập tức cô ta liền ý thức được, loại địa phương này nếu nói quá to sẽ thu hút người khác tới, vội ngậm miệng lại, chỉ giãy giụa duỗi tay ra muốn học theo Minh Ca tát vào mặt cô.
Đáng tiếc, vừa vươn tay đã bị Minh Ca bắt trụ, Minh Ca đá vào đầu gối của An Hữu Lam, cô ta hoàn toàn quỳ xuống mặt đất ở phòng vệ sinh. Tuy rằng tại nơi cao cấp như thế này, nền phòng vệ sinh đều sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, nhưng một khắc An Hữu Lam ngã xuống đất kia, cô ta chỉ cảm thấy một mùi hôi thối xộc vào mũi. An Hữu Lam chỉ cảm thấy chính mình giống như rớt vào hố phân, vừa chật vật vừa khó chịu.
Chưa từng trải qua loại đãi ngộ này, An Hữu Lam rất muốn khóc lớn. Nhưng cô ta lại ngại với hình tượng hiện giờ của chính mình, nếu là bị người thấy được sẽ có bao nhiêu mất mặt, chỉ có thể ủy khuất chịu đựng đau, lặng lẽ rớt nước mắt. Đương nhiên trong miệng còn không quên giáo huấn Minh Ca, " Cô lại dám đánh tôi như vậy, anh trai tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết. Minh Ca, cô liền chờ xem, hôm nay cô nhục nhã tôi, tôi sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần cho cô!”
“Đến bây giờ mà cô vẫn mở miệng ra một tiếng anh trai, hai tiếng anh trai. Xem ra, tôi đã nói trúng rồi?” Minh Ca nhấc chân đá vào eo An Hữu Lam. Cô ta vừa mới bò lên, thân thể liền bị một chân này của Minh Ca đá trở về trên mặt đất, “Vốn tưởng đánh như thế này liền thôi, nhưng cô đã nói như vậy, nếu bây giờ tôi không đối xử tốt với cô, chẳng phải là cô phụ những lời nhục nhã trong miệng cô sao!”
Nhớ đến ngày ấy bị An Lãng trói chặt nhục nhã, còn có lần trước trên biển thiếu chút nữa chết thẳng cẳng, tuy rằng cô biết oan có đầu nợ có chủ, nhưng hiện tại, nghe được An Hữu Lam luôn miệng gọi anh trai, Minh Ca liền bực bội giận chó đánh mèo.
Kết cục của nguyên chủ, tuy rằng là do An Lãng phái người hãm hại, nhưng người chân chính châm ngòi thổi gió lại là An Hữu Lam! Mà hiện giờ, mỗi lần cô có tai họa gì, ngòi nổ đều là người phụ nữ này!
Minh Ca có thể nhẫn nhịn, nhưng không có nghĩa cô là Ninja rùa. Khi nào nên ra tay liền ra tay, cô chưa bao giờ tự ủy khuất chính mình.
“Không được, không được đánh tôi, ô ô ô, đừng đánh tôi, cho tôi đứng lên đi, ô ô ô!” mỗi khi An Hữu Lam muốn đứng dậy, Minh Ca lại đá cô ta xuống mặt đất, mỗi cú đá của Minh Ca càng lúc càng tàn nhẫn. Mỗi một chân đều đá vào bộ phận khác nhau, An Hữu Lam cảm thấy cả người đau đớn, cô ta có cảm giác giống như sắp chết rồi.
Cô ta không muốn chết ở chỗ này, anh trai nhất định không biết người phụ nữ này ác độc như thế nào, cô ta muốn nói cho anh trai biết chân tướng ô ô ô!
Hết chương 19.
02/09/2020
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook