Xuyên Nhanh Nữ Xứng: Nữ Thần Quốc Dân, Soái Tạc Thiên!
Chương 10: Cô ngoại trừ mỹ mạo chỉ còn hai bàn tay trắng (10)

Bạch Tửu vi diệu cảm thấy anh nhìn cô như đang nhìn một người biểu diễn tạp kỹ, cô liếc mắt nhìn anh, chậm rãi thu tay lại.

Mà ở bên kia, Vưu Án lại rất vừa lòng với tư liệu trong lúc lơ đãng quay được, ông lại vỗ vỗ tay, nói chính thức bắt đầu quay.

Bạch Tửu đã nghiêm túc học tập, nhưng cô không phải diễn viên chuyên nghiệp, ngay cả khi nghiêm túc học tập cũng chỉ là tạm thời, nếu kỹ thuật diễn không được, vậy cô cũng không có cách nào, dù sao mọi người cũng không chờ mong nhiều.

Giữa rừng trúc, lá rụng bay bay.

Một đám hắc y nhân đang vây quanh một nữ tử, nàng mặc bạch y, dáng người yểu điệu, mặt mày như họa, khuôn mặt tinh xảo, trong tay cầm một cây sáo ngọc, đứng tại chỗ không động đậy, vạt áo nhẹ nhàng, giống như sắp mọc cánh bay đi.

Còn người được nàng che ở phía sau, mặc một bộ quần áo kỳ quái không hợp với hoàn cảnh, cũng không gây sự chú ý.

Sáo ngọc trong tay vừa chuyển, nàng nhoẻn miệng cười, phong cảnh đẹp hơn nữa cũng thành nền, nàng hỏi: "Các ngươi chính là sơn tặc đang quấy rầy người dân?"

"Vậy thì sao?" Hắc y nhân cầm đầu tà ác cười nói: "Tiểu nương tử chủ động tới xin chúng ta quấy rầy?"

"Ăn nói lung tung." Nữ tử bạch y thu hồi nụ cười, "Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo!"

Thân ảnh màu trắng thoáng động, sáo ngọc đâm vào tim hắc y nhân cầm đầu, hắc y nhân hơi thở dừng lại, che ngực ngã xuống, lúc này mấy người còn lại mới phản ứng lại, móc vũ khí toàn lực ứng phó.

Nhưng thân ảnh của nữ tử kia rất linh động, cây sáo chuyển động lên xuống, đều đánh trúng huyệt đạo trên người, chỉ cần bị điểm trúng huyệt đạo, cả người sẽ tê mỏi ngã xuống đất, y sư có thể cứu người, tự nhiên cũng có thể giết người.

Không bao lâu, một đám hắc y nhân đã nằm xuống đất.

Nữ tử xoay người cười với người đang đứng bên kia, ngay sau đó lại giống như một cô nương bất mãn nói: "Nam nhân trong thế giới của các ngươi, đều thích nhìn nữ tử yếu đuối đứng ở phía trước, mà các ngươi chỉ đứng bất động, cũng không tới giúp đỡ sao?"

Người đàn ông xuyên từ thế giới hiện đại vào trong trò chơi nhìn một đám người đang nằm dưới đất, trầm mặc một lát, nói: "So sánh với ngươi, ta cảm thấy bọn họ mới là hẳn là " nữ tử yếu đuối " cần giúp đỡ."

"Ai?" Nữ tử nghiêng đầu chớp chớp mắt, biểu tình ngây thơ.

Lúc này, đạo diễn hô một tiếng "Cắt", lớn tiếng nói: "Rất tốt, một lần đã qua!"

Bạch Tửu lập tức thu hồi biểu tình ngây thơ vô tội, cô khom lưng nói với mấy diễn viên quần chúng đang đứng dậy: "Thật là ngượng ngùng, mọi người vất vả rồi."

"Không không không... Cô đừng khách khí." Nhóm diễn viên quần chúng xua tay, có chút thụ sủng nhược kinh.

Kỳ thật Bạch Tửu cầm cây sáo chọc người cũng chỉ là diễn diễn, cũng không dùng nhiều sức, nhóm diễn viên quần chúng cũng chỉ giả vờ bị thương mà thôi.

Bạch Tửu cười cười, cầm chai nước chị Lan đưa, chị Lan tấm tắc hai tiếng, nhỏ giọng nói: "Có thể a, cô đã thông suốt, biết muốn thiết lập tính cách đáng yêu xinh đẹp?"

Trước kia chin Lan vẫn khuyên Bạch Tửu thu liễm tính cách, nhưng Bạch Tửu không nghe, thích không kiêng nể gì rồi làm mấy chuyện phá vỡ hình tượng, sau đó chị Lan cũng chỉ có thể từ bỏ, không nghĩ tới, Bạch Tửu lại bỗng nhiên đổi tính, ngay cả diễn kịch cũng bắt đầu nhớ lời thoại, tuy rằng kỹ thuật diễn cũng không tới tình trạng xuất thần nhập hóa, nhưng đã là tiến bộ rất lớn.

Bạch Tửu chỉ thuận miệng nói: "Văn Bỉnh nói tôi không thể lấy được danh hiệu ảnh hậu, vì làm anh ấy thay đổi cái nhìn, từ giờ tôi sẽ nỗ lực."

"Quả nhiên, lại là bởi vì hắn ta." Chị Lan lắc đầu, "Tại sao cô cứ cố chấp với người đó như vậy?"

Văn Bỉnh đúng là một người đàn ông tuổi trẻ đầy hứa hẹn, muốn năng lực có năng lực, muốn gia thế có gia thế, nói là người tình trong mộng của phụ nữ cũng không quá, nhưng nhà họ Bạch cũng không kém nha, Bạch Tửu thân là đại tiểu thư nhà họ Bạch, người cô có thể lựa chọn tuyệt đối không ít, nhưng lại cố tình muốn Văn Bỉnh, người ta càng ghét bỏ, cô lại càng hăng say, chị Lan hoàn toàn không thể lý giải.

Đó là đương nhiên, chị Lan lại không biết kịch bản của nữ phụ.

Bạch Tửu coi như không nghe thấy câu hỏi của chị Lan, chỉ ngắm phong cảnh bên ngoài.

Chị Lan lấy di động ra hưng phấn nói: "Ai nha, không phải tôi khen cô, cô mặc cổ trang thật đúng là quá đẹp, muốn nói ưu điểm lớn nhất của cô, cũng chỉ có gương mặt này, cô xem mấy bức ảnh tôi đăng lên Weibo này, tôi đăng ảnh đẹp hơn mấy bức ảnh mặt rắn mà cô đăng nhiều."

"Từ từ..." Bạch Tửu nhìn Weibo, lại chỉ vào bức ảnh thứ năm: "Sao chị cũng đăng bức ảnh này luôn?"

Bức ảnh thứ năm kia, rõ ràng là khi cô bị người kia nắm tóc, cô ngoái đầu căm tức nhìn.

"Ai nha!" Chị Lan ảo não nói: "Tôi chỉ chú ý tới biểu tình của cô trong bức ảnh này rất đẹp nên mới đăng, không chú ý tới cái khác."

Kỳ thật bức ảnh này cũng chỉ xuất hiện bàn tay mà Kỳ Phụng nắm sợi tóc của Bạch Tửu, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nói thực ra, vì không nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó, mới làm người ta suy nghĩ nhiều hơn.

Vốn dĩ bức ảnh này cũng không có gì, nhưng xét thấy danh tiếng của Bạch Tửu quá xấu, lại có những lịch sử không tốt kia, chỉ cần cô đứng chung với một người đàn ông, vậy nhất định bình luận sẽ nghiêng về một phía nói cô quyến rũ người kia.

Bạch Tửu là người chỉ cần khóc trước màn hình, sẽ bị người ta mắng là lục trà kỹ nữ, là bạch liên hoa.

Chị Lan hối hận nói: "Tôi sẽ xóa bức ảnh đó..."

"Thôi bỏ đi." Bạch Tửu nhìn dưới Weibo đã có hơn trăm nghìn bình luận: "Xóa cũng vô dụng, bọn họ thích nói thế nào thì nói."

Bạch Tửu vuốt cằm suy nghĩ, chờ cô có một đại quân trạch nam, cô sẽ mắng lại tất cả những người đã mắng cô.

Đại khái là tất cả mọi người không có hy vọng với kỹ thuật diễn của Bạch Tửu, cho nên lần này cô thể hiện tốt một chút, thế nhưng làm Vưu Án cảm thấy hôm nay quay rất tốt, kết thúc một ngày, Vưu Án vỗ vỗ tay, chính thức tuyên bố tan việc.

Kỳ Phụng không nhanh không chậm đi vào xe, ngồi xuống ghế phụ, cầm ly trà sữa người đàn ông bên cạnh đưa tới.

Ngô Xuyên tò mò hỏi: "Thế nào? Đóng phim có vui không?"

Bởi vì Kỳ Phụng muốn tới đoàn phim đóng phim, công việc của anh sẽ rơi xuống đầu Ngô Xuyên, nên Ngô Xuyên không có thời gian tới xem Kỳ Phụng đóng phim.

Kỳ Phụng uống trà sữa, không lạnh không nhạt nói: "Không thú vị."

Vưu Án biết tính cách của Kỳ Phụng, cho nên chỉ cần mong Kỳ Phụng tiếp tục như vậy để quay, dù sao giả thiết của anh vốn dĩ chính là người chơi xuyên vào trong game, mà người xem đều biết tính tình của anh thế nào.

Ngô Xuyên nói: "Nghe nhân viên nữ trong công ty nói Bạch Tửu cũng không phải người tốt, tớ còn sợ cô ta không phối hợp, đúng rồi, người trong công ty gửi hot search cho tớ, có phải Bạch Tửu cố ý quyến rũ cậu không?"

"Gì?" Kỳ Phụng nhìn Ngô Xuyên.

Ngô Xuyên lấy di động mở Weibo, "Bức ảnh này, chúng ta đều biết cô ta đang quay đoạn phim tuyên truyền, mà cộng sự lại là cậu, mọi người cũng biết tính cách của cậu tuyệt đối sẽ không chủ động tiếp xúc với người khác, tuy rằng bức ảnh này chỉ lộ ra một bàn tay, nhưng ống tay áo rõ ràng là đồng phục của đội."

Hắn lấy di động, tùy tay mở bình luận phía dưới, mấy nghìn bình luận, đều đang châm chọc mỉa mai Bạch Tửu lại thông đồng đàn ông.

Ngô Xuyên cảm khái, "Nhìn cô ta lớn lên rất xinh đẹp, không nghĩ tới là một người phụ nữ tùy tiện như vậy, còn đăng ảnh khoe ra, cũng không biết chúng ta chọn cô ta làm người phát ngôn có đúng hay không."

"Ảnh chụp không phải cô ấy đăng."

"A?" Ngô Xuyên sửng sốt một chút, lại hỏi: "Sao cậu lại biết?"

Bởi vì thời gian đăng Weibo, cô đang đóng phim với anh.

Kỳ Phụng không nói một câu ném di động cho Ngô Xuyên, anh lại lấy di động của mình ra, mở Weibo, hắn tìm hot search lưu bức ảnh kia lại, sau đó lại dùng tài khoản Weibo của mình đăng lại.

【 Hôm nay tôi cũng uống trà sữa: Bộ dáng tức giận của cô ấy, giống như thạch sương sáo được thêm đá. 】

Hình ảnh bên dưới là ảnh cô đang quay đầu lại cô căm tức nhìn, và một bàn tay đang nắm lấy sợi tóc của cô.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Ư Ư: Anh nhà sợ con gì???😕

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương