Xuyên Nhanh: Nữ Vương Trở Lại
-
Chương 70
Trên trang chủ, đám game thủ bỗng mở 1 cuộc cá cược xem Đảo nào sẽ chiến thắng trong trận Đảo Chiến sắp tới. Kết quả là Tây Đảo có lượt phiếu bầu lên tới 78%.
Di Giai và Hữu Ngạn bước vào trụ sở Bang top 1 - hiện tại là phòng họp bàn chiến thuật, Cảnh Nghi cùng mọi người đang nói chuyện với 1 vài vị lạ mặt khác.
Ngự Lâm cũng có mặt, thấy cô bèn lén lại gần, thì thầm nói:"Là người bên Đông Đảo, họ đang nói cho chúng ta biết thêm về Tây Đảo và cùng bàn chiến thuật. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng."
Trong trận chiến vừa rồi giữa Đông Đảo và Tây Đảo, Tây Đảo đã chiến thắng, nghe nói còn thắng rất áp đảo.
Di Giai gật đầu, nhìn sang thì thấy mặt Hữu Ngạn rất quái dị
"Sao thế?" Cô hỏi
Hữu Ngạn nhìn sang hướng khác:"Tôi từng giết mấy người đó."
Mấy vị bên Đông Đảo đang nói chuyện đó hẳn là những Bang chủ top cao, Hữu Ngạn quả nhiên gan to mật lớn, chỉ sợ Đông Đảo ai cũng từng chết dưới tay hắn.
"Bọn họ không nhận ra ngươi chứ?" Cô có chút lo lắng thay cậu ta
"Xì. Nhận ra thì sao? Đánh được ta chắc." Cậu ta lại có chút kiêu ngạo.
Mấy người kia liếc qua đây vài lần nhưng không có phản ứng gì lớn, Di Giai ngẫm nghĩ 1 lúc thấy cũng đúng, Hữu Ngạn toàn trốn mà bắn lén tên ra, không có mấy người thấy được mặt cậu.
Lại một hồi giảng bài nữa diễn ra nhưng lần này không chỉ còn mỗi anh cô đứng lớp, thi thoảng chủ soái bên Đông Đảo cũng đứng lên chỉ chỏ góp lời.
Di Giai không tập trung nên cũng nghe không hiểu, thỉnh thoảng Hữu Ngạn sẽ tóm tắt lại cho cô, lúc sau quay lại đã thấy cô úp mặt xuống bàn ngủ. "Chơi game mà cũng ngủ được." Hắn thầm nghĩ rồi lấy một cái mũ trong túi ra úp lên mặt cô.
"Thế này sẽ không bị chói mắt tỉnh." Cậu vui vẻ mà tự khen mình thông minh. Ngồi 1 lát lại không kìm chế được nghịch nghịch mấy sợi tóc mai mỏng manh của cô.
Tự co lại thế giới của riêng mình đã lâu, lên game lại chỉ toàn giết người đem thiên hạ thành thù, lần đầu tiên cậu thật sự có bạn bè.
Cậu nghĩ:"Chắc thế này gọi là bạn bè nhỉ? Cô ta có coi mình là bạn không?" Sau đó lại tự rối rắm.
Cảnh Nghi đang giảng bài bên trên thu hết vào mắt, sắc mặt anh có chút khó coi.
"Được rồi." Chẳng biết đã bao lâu, cuộc họp cuối cùng cũng đi tới hồi kết. Cảnh Nghi đi đến bàn cuối định đánh thức Di Giai thì Hữu Ngạn đã nhanh hơn 1 bước, cậu ta thu lại mũ rồi bóp mũi cô, cô giật mình tỉnh dậy ngơ ngác nhìn quanh:"Xong rồi?"
"Xong rồi." Cảnh Nghi lườm Hữu Ngạn.
Hữu Ngạn:"?"
Di Giai:"?"
Ngự Lâm đi từ xa tới vỗ vai Lam Cảnh Nghi:"Đi, đi lấy trang bị nào. Lần này vẫn nửa giá." Rồi kéo anh ta đi.
"Chúng ta giờ làm gì?" Hữu Ngạn quay lại hỏi ý cô theo bản năng
Cô chống cằm nhìn cậu:"Nốt trận này xong cậu phải tỉnh lại đấy."
Mặt Hữu Ngạn chợt khó coi, hồi lâu không nói.
"Định nuốt lời?" Cô nhíu mày
"Cô có biết tôi bị làm sao không?" Hữu Ngạn bỗng cúi thấp đầu xuống
"?" Cậu ta đang nói về tự kỉ hay cơ thể đang hôn mê kia?
Giọng cậu ta có chút nghèn nghẹn:"Tai nạn đó..."
"Ừ?"
"Tai nạn đó... chân tôi đã bị phế rồi."
Di Giai và Hữu Ngạn bước vào trụ sở Bang top 1 - hiện tại là phòng họp bàn chiến thuật, Cảnh Nghi cùng mọi người đang nói chuyện với 1 vài vị lạ mặt khác.
Ngự Lâm cũng có mặt, thấy cô bèn lén lại gần, thì thầm nói:"Là người bên Đông Đảo, họ đang nói cho chúng ta biết thêm về Tây Đảo và cùng bàn chiến thuật. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng."
Trong trận chiến vừa rồi giữa Đông Đảo và Tây Đảo, Tây Đảo đã chiến thắng, nghe nói còn thắng rất áp đảo.
Di Giai gật đầu, nhìn sang thì thấy mặt Hữu Ngạn rất quái dị
"Sao thế?" Cô hỏi
Hữu Ngạn nhìn sang hướng khác:"Tôi từng giết mấy người đó."
Mấy vị bên Đông Đảo đang nói chuyện đó hẳn là những Bang chủ top cao, Hữu Ngạn quả nhiên gan to mật lớn, chỉ sợ Đông Đảo ai cũng từng chết dưới tay hắn.
"Bọn họ không nhận ra ngươi chứ?" Cô có chút lo lắng thay cậu ta
"Xì. Nhận ra thì sao? Đánh được ta chắc." Cậu ta lại có chút kiêu ngạo.
Mấy người kia liếc qua đây vài lần nhưng không có phản ứng gì lớn, Di Giai ngẫm nghĩ 1 lúc thấy cũng đúng, Hữu Ngạn toàn trốn mà bắn lén tên ra, không có mấy người thấy được mặt cậu.
Lại một hồi giảng bài nữa diễn ra nhưng lần này không chỉ còn mỗi anh cô đứng lớp, thi thoảng chủ soái bên Đông Đảo cũng đứng lên chỉ chỏ góp lời.
Di Giai không tập trung nên cũng nghe không hiểu, thỉnh thoảng Hữu Ngạn sẽ tóm tắt lại cho cô, lúc sau quay lại đã thấy cô úp mặt xuống bàn ngủ. "Chơi game mà cũng ngủ được." Hắn thầm nghĩ rồi lấy một cái mũ trong túi ra úp lên mặt cô.
"Thế này sẽ không bị chói mắt tỉnh." Cậu vui vẻ mà tự khen mình thông minh. Ngồi 1 lát lại không kìm chế được nghịch nghịch mấy sợi tóc mai mỏng manh của cô.
Tự co lại thế giới của riêng mình đã lâu, lên game lại chỉ toàn giết người đem thiên hạ thành thù, lần đầu tiên cậu thật sự có bạn bè.
Cậu nghĩ:"Chắc thế này gọi là bạn bè nhỉ? Cô ta có coi mình là bạn không?" Sau đó lại tự rối rắm.
Cảnh Nghi đang giảng bài bên trên thu hết vào mắt, sắc mặt anh có chút khó coi.
"Được rồi." Chẳng biết đã bao lâu, cuộc họp cuối cùng cũng đi tới hồi kết. Cảnh Nghi đi đến bàn cuối định đánh thức Di Giai thì Hữu Ngạn đã nhanh hơn 1 bước, cậu ta thu lại mũ rồi bóp mũi cô, cô giật mình tỉnh dậy ngơ ngác nhìn quanh:"Xong rồi?"
"Xong rồi." Cảnh Nghi lườm Hữu Ngạn.
Hữu Ngạn:"?"
Di Giai:"?"
Ngự Lâm đi từ xa tới vỗ vai Lam Cảnh Nghi:"Đi, đi lấy trang bị nào. Lần này vẫn nửa giá." Rồi kéo anh ta đi.
"Chúng ta giờ làm gì?" Hữu Ngạn quay lại hỏi ý cô theo bản năng
Cô chống cằm nhìn cậu:"Nốt trận này xong cậu phải tỉnh lại đấy."
Mặt Hữu Ngạn chợt khó coi, hồi lâu không nói.
"Định nuốt lời?" Cô nhíu mày
"Cô có biết tôi bị làm sao không?" Hữu Ngạn bỗng cúi thấp đầu xuống
"?" Cậu ta đang nói về tự kỉ hay cơ thể đang hôn mê kia?
Giọng cậu ta có chút nghèn nghẹn:"Tai nạn đó..."
"Ừ?"
"Tai nạn đó... chân tôi đã bị phế rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook