Sau khi thu thập đồ đạc vào balo, Di Giai lên đường cùng 2 người đàn ông lạ...

Balo cô chẳng có gì ngoài quần áo, An Duệ khuyên nhủ mãi cô mới mang theo thuốc thang, dù sao cũng đâu bị bệnh được.

Họ đã có một con xe, cô leo vào yên tĩnh ngồi phía sau, xe lăn bánh bỏ lại thành phố vắng lặng.

Trên đường đôi khi gặp 1 vài con zombie, bất quá nó không đuổi kịp tốc độ của chiếc xe này.

Đi một lúc, Mạc Phàm dừng xe đi xuống, An Duệ nhắc nhở cô:" Ngồi yên đợi trong xe nhé, bọn tôi vào tìm xem còn đồ ăn hay thuốc không." Nói rồi cũng ra ngoài.

Cô nhìn bọn họ vào trong một cửa hàng nhỏ, trầm ngâm nhớ lại:' Hiện tại vẫn chưa có nhiều zombie, nhưng dịch bệnh vẫn rất nguy hiểm.'

Một lát sau họ đi ra, trong tay không có nhiều đồ lắm, mặt Mạc Phàm có chút không vui.

Đường đi dài nhưng không ai nói chuyện, buổi trưa họ đưa cho cô 1 chiếc bánh mì. Tới buổi tối họ lại tìm một căn nhà tương đối ổn ở tạm.

Một buổi chiều, Di Giai ngủ gật trên xe như mọi ngày thì bị phanh gấp đập đầu vào ghế trước, cô xoa trán mở mắt, Mạc Phàm phía trước thấy vậy tâm trạng bỗng vui vẻ hơn một chút, hắn xuống xe nói chuyện với ai đó, cô ngó ra.

Bên vệ đường có 3 người, 2 nam một nữ, họ đang nói chuyện với Mạc Phàm. Lúc sau An Duệ trở về xe giải thích với cô:"Họ cho chúng ta

rất nhiều lương thực, muốn đi nhờ một đoạn."

Đây là loại xe rộng rãi 8 chỗ, bọn họ lần lượt ngồi phía sau. Cô gái kia nhìn Mạc Phàm ánh mắt có chút ngẩn ngơ, Di Giai cười nhạt, loài người sao...đến nước này rồi còn tơ tưởng chuyện nam nữ.

Nghĩ xong liền gật gù, tư tưởng của mình ngày càng giống nhân vật phản diện.

Đến tối nhóm Di Giai tìm được một căn nhà lớn 3 tầng giống như biệt thự còn nguyên vẹn.

Hiện tại cô đang ăn tối, thật ra đây là lần đầu bọn họ ngồi trên bàn ăn ăn với nhau, chỉ là mấy món súp và đồ ăn đóng hộp. Bình thường cô sẽ giấu đồ ăn vào balo vì cơ thể cô không cần ăn nhưng lúc này đành phải giả bộ nhai mấy miếng.

"Cứ theo tiến trình này 10 ngày nữa bọn tôi sẽ đến trụ sở Z, ngày kia tôi sẽ để mọi người ở trạm Y, chúng ta chia tay, thế nào?" Mạc Phàm lên tiếng

Mấy người nhóm kia nhìn nhau, cô gái tên Phiến Phiến lên tiếng:"Thật ra bọn tôi muốn đổi hành trình, muốn theo các anh tới trụ trở Z, bọn tôi có thể đưa các anh toàn bộ lương thực."

"Không được." Mạc Phàm vẫn lạnh nhạt:"Bên tôi có 1 cục nợ đã nặng lắm rồi." Hắn liếc qua Di Giai một cái.

Cả bàn ăn chợt nhìn cô, cô lạnh mặt vỗ bàn:"Tôi ăn no rồi. Mọi người tự nhiên." Nói rồi xoay người đi lên lầu để mặc An Duệ gọi.

Cuối cùng cũng có cái cớ để không phải ăn, ai biết được ăn vào cơ thể này sẽ có phản ứng gì, hệ tiêu hóa cũng dừng hoạt động rồi! Di Giai bước chân càng nhanh.

Tầng 1 là của An Duệ và Mạc Phàm, tầng 2 là của 3 người kia. Cô ở tầng 3, đang suy nghĩ cách để hủy diệt thế giới thì có người gõ cửa phòng, cô đi ra mở thấy là An Duệ.

"Bình thường cô đã ăn rất ít rồi. Tối còn không ăn sẽ kiệt sức đó!" Nói rồi dúi mấy cái bánh ngọt vào tay cô.

Cô có chút thiện cảm với tên nhóc này, cười nói:"Cảm ơn."

An Duệ gãi đầu:"Thật ra Mạc Phàm tuy nói vậy nhưng anh ấy không hề ghét bỏ cô, anh ấy bảo tôi mang thêm cho cô một cái bánh nữa đó."

Nhìn 3 cái bánh trong tay, cô gật đầu:"Tôi biết rồi." An Duệ cười ngu rồi rời đi.

Trở lại giường, Di Giai tiếp tục nghĩ cách hủy diệt thế giới.

Bên ngoài, trong không khí lượng virus đột ngột tăng trưởng gấp 100 lần, bệnh dịch ngày càng nghiêm trọng.

Sáng hôm sau mọi người lại tiếp tục lên đường, Di Giai hơi nóng lòng rồi, lần đầu làm nhân vật phản diện, nên làm gì đây?

"Mọi người không ai bị cảm cúm hay bệnh chứ? Khi đến trụ sở Z chúng ta sẽ phải kiểm tra sức khỏe, đừng để bị bệnh." An Duệ nhắc nhở

Di Giai nghe vậy ôm lấy trái tim chẳng còn đập của mình...

Chết rồi. Phải chạy trốn thôi!

Đến trụ sở, họ mà biết mình chết rồi kiểu gì cũng coi mình là quái vật.

Kéttttt....

Đầu cô lại đập mạnh vào ghế đằng trước, chưa kịp tức giận đã bị cảnh bên ngoài hù dọa.

Toàn bộ phía trước là zombie, có đến tận 50 con đang bao vây lấy xe, xa xa vẫn còn các con khác đang tiến lại đây.

Mạc Phàm tặc lưỡi cau mày, hắn lấy ra mấy thanh kiếm và rìu trong xe chia cho mọi người:"Đều xuống giết."

Cầm lấy cây rìu trong tay, Phiến Phiến mặt trắng bệch sợ hãi lắc đầu:"Không... tôi không thể..."

Một thanh niên cùng nhóm cô ta bèn nói với Mạc Phàm:"Để cô ấy xuống chỉ hiến thêm mạng thôi."

Mạc Phàm hừ lạnh nhìn Phiến Phiến, ánh mắt chán ghét như nhìn một gánh nặng, rồi lại rời mắt nhìn Di Giai.

"Tôi không sợ." Di Giai vuốt lưỡi kiếm trong tay.

"Đi sau tôi." An Duệ mỉm cười chấn an nói với cô.

Tất cả trừ Phiến Phiến xuống xe bắt đầu cuộc tàn sát trước khi chúng phá hỏng chiếc xe.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương