Xuyên Nhanh: Nữ Vương Trở Lại
-
Chương 13: Thôn dân?
Di Giai rơi xuống một cánh rừng, là bản thể chứ không mượn xác của người khác, cô tự nhéo mình, cảm giác y như người thật vậy, nhìn xung quanh không một bóng người, xem ra điểm rơi của mỗi người khác nhau.
Ra khỏi rừng, trước mặt là một ngôi làng nghèo nhỏ bé, cô muốn thăm dò tình hình trong khi bản thân chưa biết gì về thế giới này.
Tới đầu làng, mấy đứa trẻ con đang nô đùa thấy cô thì dừng lại, nhìn cô đầy cảnh giác, có đứa chạy vào nhà gọi cha mẹ chúng.
Một thanh niên từ ngôi nhà gần đó bước ra, mấy đứa nhóc bâu xung quanh anh chàng, thi nhau nói"Ca ca, có một tỷ tỷ xinh đẹp lạ mặt."
Thanh niên kia mặc quần áo nâu xám, nhìn thấy Di Giai thì sững người một lát, cẩn thận che mấy đứa nhóc phía sau, hỏi:"Cô nương, cô nương muốn tìm ai?"
Di Giai tỏ vẻ lo lắng rụt rè:"Ta bị lạc, không biết đường về."
Thanh niên nọ không chút nghi ngờ, vội mời cô vào nhà, trong căn nhà rách nát chẳng có gì đáng giá, anh ta nói:"Hiện tại cha và mẹ ta cũng những người khác trong làng đã ra ngoài làm ăn, đến mai mới trở lại, cô nương yên tâm người ở đây rất tốt, sẽ không có ai xua đuổi cô nương."
Di Giai mỉm cười cảm tạ, nhân tiện ra vẻ căng thẳng hỏi y:"Tối qua trong rừng dường như ta trông thấy quái vật hình thù rất kỳ lạ, không biết là do quá sợ hãi hay thật sự có..."
Thanh niên sửng sốt, lắc đầu:"Làm gì có quái vật trên đời, cô nương quá sợ hãi mà nhìn lầm rồi, ta sống ở đây đã lâu nhưng chỉ thấy động vật hoang dã, chưa từng thấy quái vật."
Di Giai thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu. Thanh niên nhìn cô, ngẩn người một lát mới đỏ mặt ho một tiếng, nói là đi nấu cơm rồi chạy biến, Di Giai đi quanh căn phòng, mở ra một cái thùng đựng gạo, thấy bên trong chỉ còn một chút cặn và gạo mốc bẩn.
Ăn một chút thịt thú vào buổi trưa, rồi chơi đùa chút với mấy đứa nhóc, chẳng mấy chốc màn đêm buông xuống, thanh niên kia dáng vẻ ngốc nghếch nói cô ngủ ở nhà mình, để mình qua nhà khác ngủ, còn nói sáng ngày mai mọi người sẽ trở về.
Ban đêm yên tĩnh đến một tiếng động cũng không có, bỗng cánh cửa kẽo kẹt mở ra. Một bóng đen đi tới bên giường, vươn bàn tay ra lật mở chăn.
Trên giường không một bóng người, bóng đen đang hoang mang thì phía sau bỗng nến được thắp lên.
Người thanh niên dáng vẻ ngây ngốc được ánh sáng chiếu vào, nheo nheo mắt nhìn cô gái đang ngồi trước bàn. Y nói:"Đêm đã khuya, sao cô nương còn chưa ngủ?"
Di Giai mỉm cười nói:"Còn không phải sợ bị ăn thịt sao?"
Người thanh niên nhíu mày, khó hiểu nhìn cô:"Cô nương đang nói gì ta không hiểu? Ban nãy ta chỉ muốn kiểm tra xem cô nương có đi đâu không mà thôi. Ban đêm đi lại rất nguy hiểm."
Di Giai vẫn mỉm cười:"Xem ra dù mang hình dáng con người, trí não ngươi cũng không thông minh lên được."
Trước ánh nhìn ngốc nghếch của người thanh niên, cô nhẹ nhàng:"Ta xuất hiện giữa rừng núi, không nói 2 lời liền tin tưởng ta, còn nhiệt tình mời ta ở lại mà không hỏi thêm gì. Thùng gạo đã bỏ xó từ lâu, gạo mốc thùng bẩn, ngươi chỉ lau được bàn ghế và giường của ngôi nhà này, bên dưới bàn và giường đều phủ một lớp bụi dày. Mấy đứa trẻ móng tay đều rất sạch sẽ, ta không nghĩ rằng mấy đứa trẻ mặt mũi lấm lem, móng tay lại sạch như vậy."
Người thanh niên như bừng tỉnh, lại có chút tò mò hỏi:"Cũng có thể do chúng mút tay, khiến tay cũng sạch sẽ rồi?"
Di Giai lắc đầu:"Mút tay không thể khiến móng tay sạch như vậy, hơn nữa cho dù thế, ngươi ở đây không phải minh chứng rõ ràng nhất rồi sao? Quái vật?"
"Khục. Là ta quá bất cẩn, hay là cô nương quá cảnh giác?"
Di Giai nhếch môi:"Ta vẫn không chắc lắm, ngươi nói lời này làm ta yên tâm rồi."
Quái vật ngậm chặt miệng, ánh mắt lóe lên sát khí và tức giận, móng tay hắn dài ra, răng nanh cũng lộ ra, hắn ngửa cổ lên hú một tiếng như sói rồi nhảy bổ vào cô.
Di Giai cầm sẵn cây búa, lùi lại một bước rồi phóng dài cán búa, đầu búa đâm vào bụng quái vật đẩy nó xa một đoạn, quái vật tức giật nhào tới, Di Giai đã chạy ra ngoài, căn phòng quá chật hẹp để đánh nhau.
Ra khỏi rừng, trước mặt là một ngôi làng nghèo nhỏ bé, cô muốn thăm dò tình hình trong khi bản thân chưa biết gì về thế giới này.
Tới đầu làng, mấy đứa trẻ con đang nô đùa thấy cô thì dừng lại, nhìn cô đầy cảnh giác, có đứa chạy vào nhà gọi cha mẹ chúng.
Một thanh niên từ ngôi nhà gần đó bước ra, mấy đứa nhóc bâu xung quanh anh chàng, thi nhau nói"Ca ca, có một tỷ tỷ xinh đẹp lạ mặt."
Thanh niên kia mặc quần áo nâu xám, nhìn thấy Di Giai thì sững người một lát, cẩn thận che mấy đứa nhóc phía sau, hỏi:"Cô nương, cô nương muốn tìm ai?"
Di Giai tỏ vẻ lo lắng rụt rè:"Ta bị lạc, không biết đường về."
Thanh niên nọ không chút nghi ngờ, vội mời cô vào nhà, trong căn nhà rách nát chẳng có gì đáng giá, anh ta nói:"Hiện tại cha và mẹ ta cũng những người khác trong làng đã ra ngoài làm ăn, đến mai mới trở lại, cô nương yên tâm người ở đây rất tốt, sẽ không có ai xua đuổi cô nương."
Di Giai mỉm cười cảm tạ, nhân tiện ra vẻ căng thẳng hỏi y:"Tối qua trong rừng dường như ta trông thấy quái vật hình thù rất kỳ lạ, không biết là do quá sợ hãi hay thật sự có..."
Thanh niên sửng sốt, lắc đầu:"Làm gì có quái vật trên đời, cô nương quá sợ hãi mà nhìn lầm rồi, ta sống ở đây đã lâu nhưng chỉ thấy động vật hoang dã, chưa từng thấy quái vật."
Di Giai thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu. Thanh niên nhìn cô, ngẩn người một lát mới đỏ mặt ho một tiếng, nói là đi nấu cơm rồi chạy biến, Di Giai đi quanh căn phòng, mở ra một cái thùng đựng gạo, thấy bên trong chỉ còn một chút cặn và gạo mốc bẩn.
Ăn một chút thịt thú vào buổi trưa, rồi chơi đùa chút với mấy đứa nhóc, chẳng mấy chốc màn đêm buông xuống, thanh niên kia dáng vẻ ngốc nghếch nói cô ngủ ở nhà mình, để mình qua nhà khác ngủ, còn nói sáng ngày mai mọi người sẽ trở về.
Ban đêm yên tĩnh đến một tiếng động cũng không có, bỗng cánh cửa kẽo kẹt mở ra. Một bóng đen đi tới bên giường, vươn bàn tay ra lật mở chăn.
Trên giường không một bóng người, bóng đen đang hoang mang thì phía sau bỗng nến được thắp lên.
Người thanh niên dáng vẻ ngây ngốc được ánh sáng chiếu vào, nheo nheo mắt nhìn cô gái đang ngồi trước bàn. Y nói:"Đêm đã khuya, sao cô nương còn chưa ngủ?"
Di Giai mỉm cười nói:"Còn không phải sợ bị ăn thịt sao?"
Người thanh niên nhíu mày, khó hiểu nhìn cô:"Cô nương đang nói gì ta không hiểu? Ban nãy ta chỉ muốn kiểm tra xem cô nương có đi đâu không mà thôi. Ban đêm đi lại rất nguy hiểm."
Di Giai vẫn mỉm cười:"Xem ra dù mang hình dáng con người, trí não ngươi cũng không thông minh lên được."
Trước ánh nhìn ngốc nghếch của người thanh niên, cô nhẹ nhàng:"Ta xuất hiện giữa rừng núi, không nói 2 lời liền tin tưởng ta, còn nhiệt tình mời ta ở lại mà không hỏi thêm gì. Thùng gạo đã bỏ xó từ lâu, gạo mốc thùng bẩn, ngươi chỉ lau được bàn ghế và giường của ngôi nhà này, bên dưới bàn và giường đều phủ một lớp bụi dày. Mấy đứa trẻ móng tay đều rất sạch sẽ, ta không nghĩ rằng mấy đứa trẻ mặt mũi lấm lem, móng tay lại sạch như vậy."
Người thanh niên như bừng tỉnh, lại có chút tò mò hỏi:"Cũng có thể do chúng mút tay, khiến tay cũng sạch sẽ rồi?"
Di Giai lắc đầu:"Mút tay không thể khiến móng tay sạch như vậy, hơn nữa cho dù thế, ngươi ở đây không phải minh chứng rõ ràng nhất rồi sao? Quái vật?"
"Khục. Là ta quá bất cẩn, hay là cô nương quá cảnh giác?"
Di Giai nhếch môi:"Ta vẫn không chắc lắm, ngươi nói lời này làm ta yên tâm rồi."
Quái vật ngậm chặt miệng, ánh mắt lóe lên sát khí và tức giận, móng tay hắn dài ra, răng nanh cũng lộ ra, hắn ngửa cổ lên hú một tiếng như sói rồi nhảy bổ vào cô.
Di Giai cầm sẵn cây búa, lùi lại một bước rồi phóng dài cán búa, đầu búa đâm vào bụng quái vật đẩy nó xa một đoạn, quái vật tức giật nhào tới, Di Giai đã chạy ra ngoài, căn phòng quá chật hẹp để đánh nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook