Xuyên Nhanh Nữ Phụ Tới Rồi
-
Chương 271: Một Tay Nuôi Lớn Hoàng Tử Sói (78)
Lê Viện kéo tay hắn xuống, ôm cổ hắn nói: “Hoàng Thượng thích ta à?”
“Thích, mỹ nhân như nàng, có nam nhân nào mà không thích chứ?” Hoàng đế nói xong ôm lấy Lê Viện.
“Hoàng Thượng… Hoàng Thượng…” Phi tần kia hét lên với Hoàng đế: “Hoàng Thượng…”
Lê Viện vỗ bả vai của Hoàng đế, để hắn dừng lại.
Hoàng đế phối hợp dừng bước chân lại.
“Ta muốn nàng ấy làm nha đầu của ta.” Lê Viện chỉ vào cung nữ đang quỳ gối.
“Mang đi.” Hoàng đế nói với lão thái giám bên cạnh rồi tiếp tục ôm Lê Viện đi.
Tới cung điện, Lê Viện nhảy xuống khỏi lòng ngực của hoàng đế.
“Ngài biết ta là ai à.” Lê Viện nói: “Chỉ là không ngờ rằng Hoàng Thượng lại diễn tốt như vậy.”
“Tần phi! Trẫm có nghe nói qua, tuy trẫm không nhớ trong cung có bao nhiêu nữ nhân, nhưng người xinh đẹp như Tần phi nương nương trẫm vẫn nhớ. Thử hỏi có nam nhân nào bỏ tuyệt sắc giai nhân như nàng phòng không gối chiếc chứ?” Hoàng đế đi đến.
Lê Viện nhích sang bên cạnh.
“Cho nên vừa nãy ngài cố ý. Sao nào? Tối nay ngài muốn lâm hạnh ta thật à?” Lê Viện bỡn cợt.
“Trẫm muốn! Sao lại không muốn được chứ?” Hoàng đế đẩy nàng vào trong góc. “Làm nữ nhân của trẫm, muốn gì trẫm cũng đều cho nàng?”
“Ta nghe nói Quốc sư ở nơi này có huyền thuật cao cường. Nếu được thì mời Quốc sư đại nhân tính mệnh cách cho ta đi?” Lê Viện cười khẽ.
“Nàng muốn gặp Quốc sư à? Chẳng lẽ Quốc sư còn hấp dẫn nàng hơn trẫm sao?”
“Nghe nói chỗ ngài có Quốc sư lợi hại hơn chỗ của ta. Ta đương nhiên muốn thử một chút, nhìn xem lời đồn là thật hay giả.” Lê Viện tiếp tục nói: “Có cho không?”
“Gần đây Quốc sư khá bận rộn, sợ là không gặp được. Nhưng… chỉ cần Tần phi nương nương kiên nhẫn, tất nhiên có thể nhìn thấy.” Hoàng đế nói, cúi đầu sát lại gần.
Lê Viện né qua bên cạnh.
“Hừ, thật không thú vị. Nếu là Hoàng thượng của quốc gia ta, dù là bầu trời đầy sao người cũng nguyện ý lấy cho ta. Ta vẫn muốn trở về làm Tần phi của mình hơn.” Lê Viện nói rồi đi ra ngoài.
Hoàng đế ôm lấy nàng từ phía sau, nhéo cằm nàng: “Hôn ta, ta đưa nàng đi đến chỗ của Quốc sư.”
“Thật à?” Lê Viện nhướng mày. “Không lừa ta đấy chứ?”
“Ta sao dám lừa nàng chứ? Nàng quyến rũ thế nào, bản thân nàng không biết sao? Nam tử trong thiên hạ này sợ là dù móc hết tâm can cho nàng cũng đều nguyện ý.” Hoàng đế nói.
Lê Viện đánh giá Hoàng đế.
“Ngài rất giống một người bằng hữu.”
“Ồ? Bằng hữu này cũng thích nàng như trẫm à?” Hoàng đế muốn kéo tay nàng.
Nàng né tránh.
“Biểu cảm và giọng điệu của hai người giống nhau như đúc. Dù là song sinh, cũng không khỏi quá giống đi.” Lê Viện nhìn hắn.
“Song sinh? Nàng nói Thục Vương à?” Hoàng đế cười khẽ. “Nàng biết tên quỷ xui xẻo kia sao.”
“Nói đệ đệ ruột của mình như vậy, hơi quá mức đấy.” Lê Viện nói: “Chỉ có thể nói vận khí của ngài tốt hơn, còn vận khí của hắn không tốt.”
“Nàng bênh vực hắn như vậy, thích hắn à?” Hoàng đế sát lại gần. “Ta buồn lắm đấy…”
Hoàng đế còn chưa nói xong, dung mạo xinh đẹp kia đã xuất hiện ở trước mặt hắn, khiến hô hấp của hắn ngừng lại.
Bờ môi ấm áp để ở trên môi hắn, đầu lưỡi cạy môi mỏng của hắn ra, đầu lưỡi mềm mại tiến vào dây dưa với đầu lưỡi của hắn.
“Ưm…” Hô hấp của Hoàng đế dồn dập.
Lê Viện buông hắn ra: “Xong rồi đấy, đưa ta đến chỗ của Quốc sư đi.”
“Yêu tinh, rốt cuộc nàng muốn làm cái gì?” Hoàng đế ôm nàng.
“Ta ấy à, muốn giang sơn của ngài, ngài có cho không?” Lê Viện cười khẽ.
“Được, dù giang sơn này dù bị hủy trong tay yêu nữ nàng, ta có chết thì cũng có ý nghĩa.”
“Vậy ngài phải thất vọng rồi, ta không có hứng thú với giang sơn của ngài, ta chỉ muốn gặp Quốc sư.” Lê Viện ôm hắn. “Ngài đồng ý rồi, không được nuốt lời.”
“Trẫm đương nhiên sẽ không nuốt lời, nàng muốn gặp thì đưa nàng đi gặp.” Hoàng đế nói rồi đè ở trên người nàng, cúi đầu hôn nàng.
“Thích, mỹ nhân như nàng, có nam nhân nào mà không thích chứ?” Hoàng đế nói xong ôm lấy Lê Viện.
“Hoàng Thượng… Hoàng Thượng…” Phi tần kia hét lên với Hoàng đế: “Hoàng Thượng…”
Lê Viện vỗ bả vai của Hoàng đế, để hắn dừng lại.
Hoàng đế phối hợp dừng bước chân lại.
“Ta muốn nàng ấy làm nha đầu của ta.” Lê Viện chỉ vào cung nữ đang quỳ gối.
“Mang đi.” Hoàng đế nói với lão thái giám bên cạnh rồi tiếp tục ôm Lê Viện đi.
Tới cung điện, Lê Viện nhảy xuống khỏi lòng ngực của hoàng đế.
“Ngài biết ta là ai à.” Lê Viện nói: “Chỉ là không ngờ rằng Hoàng Thượng lại diễn tốt như vậy.”
“Tần phi! Trẫm có nghe nói qua, tuy trẫm không nhớ trong cung có bao nhiêu nữ nhân, nhưng người xinh đẹp như Tần phi nương nương trẫm vẫn nhớ. Thử hỏi có nam nhân nào bỏ tuyệt sắc giai nhân như nàng phòng không gối chiếc chứ?” Hoàng đế đi đến.
Lê Viện nhích sang bên cạnh.
“Cho nên vừa nãy ngài cố ý. Sao nào? Tối nay ngài muốn lâm hạnh ta thật à?” Lê Viện bỡn cợt.
“Trẫm muốn! Sao lại không muốn được chứ?” Hoàng đế đẩy nàng vào trong góc. “Làm nữ nhân của trẫm, muốn gì trẫm cũng đều cho nàng?”
“Ta nghe nói Quốc sư ở nơi này có huyền thuật cao cường. Nếu được thì mời Quốc sư đại nhân tính mệnh cách cho ta đi?” Lê Viện cười khẽ.
“Nàng muốn gặp Quốc sư à? Chẳng lẽ Quốc sư còn hấp dẫn nàng hơn trẫm sao?”
“Nghe nói chỗ ngài có Quốc sư lợi hại hơn chỗ của ta. Ta đương nhiên muốn thử một chút, nhìn xem lời đồn là thật hay giả.” Lê Viện tiếp tục nói: “Có cho không?”
“Gần đây Quốc sư khá bận rộn, sợ là không gặp được. Nhưng… chỉ cần Tần phi nương nương kiên nhẫn, tất nhiên có thể nhìn thấy.” Hoàng đế nói, cúi đầu sát lại gần.
Lê Viện né qua bên cạnh.
“Hừ, thật không thú vị. Nếu là Hoàng thượng của quốc gia ta, dù là bầu trời đầy sao người cũng nguyện ý lấy cho ta. Ta vẫn muốn trở về làm Tần phi của mình hơn.” Lê Viện nói rồi đi ra ngoài.
Hoàng đế ôm lấy nàng từ phía sau, nhéo cằm nàng: “Hôn ta, ta đưa nàng đi đến chỗ của Quốc sư.”
“Thật à?” Lê Viện nhướng mày. “Không lừa ta đấy chứ?”
“Ta sao dám lừa nàng chứ? Nàng quyến rũ thế nào, bản thân nàng không biết sao? Nam tử trong thiên hạ này sợ là dù móc hết tâm can cho nàng cũng đều nguyện ý.” Hoàng đế nói.
Lê Viện đánh giá Hoàng đế.
“Ngài rất giống một người bằng hữu.”
“Ồ? Bằng hữu này cũng thích nàng như trẫm à?” Hoàng đế muốn kéo tay nàng.
Nàng né tránh.
“Biểu cảm và giọng điệu của hai người giống nhau như đúc. Dù là song sinh, cũng không khỏi quá giống đi.” Lê Viện nhìn hắn.
“Song sinh? Nàng nói Thục Vương à?” Hoàng đế cười khẽ. “Nàng biết tên quỷ xui xẻo kia sao.”
“Nói đệ đệ ruột của mình như vậy, hơi quá mức đấy.” Lê Viện nói: “Chỉ có thể nói vận khí của ngài tốt hơn, còn vận khí của hắn không tốt.”
“Nàng bênh vực hắn như vậy, thích hắn à?” Hoàng đế sát lại gần. “Ta buồn lắm đấy…”
Hoàng đế còn chưa nói xong, dung mạo xinh đẹp kia đã xuất hiện ở trước mặt hắn, khiến hô hấp của hắn ngừng lại.
Bờ môi ấm áp để ở trên môi hắn, đầu lưỡi cạy môi mỏng của hắn ra, đầu lưỡi mềm mại tiến vào dây dưa với đầu lưỡi của hắn.
“Ưm…” Hô hấp của Hoàng đế dồn dập.
Lê Viện buông hắn ra: “Xong rồi đấy, đưa ta đến chỗ của Quốc sư đi.”
“Yêu tinh, rốt cuộc nàng muốn làm cái gì?” Hoàng đế ôm nàng.
“Ta ấy à, muốn giang sơn của ngài, ngài có cho không?” Lê Viện cười khẽ.
“Được, dù giang sơn này dù bị hủy trong tay yêu nữ nàng, ta có chết thì cũng có ý nghĩa.”
“Vậy ngài phải thất vọng rồi, ta không có hứng thú với giang sơn của ngài, ta chỉ muốn gặp Quốc sư.” Lê Viện ôm hắn. “Ngài đồng ý rồi, không được nuốt lời.”
“Trẫm đương nhiên sẽ không nuốt lời, nàng muốn gặp thì đưa nàng đi gặp.” Hoàng đế nói rồi đè ở trên người nàng, cúi đầu hôn nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook