Xuyên Nhanh Nữ Phụ Tới Rồi
Chương 242: Một Tay Nuôi Lớn Hoàng Tử Sói (49)

Lê Viện phát ra âm thanh thống khổ: “Khụ khụ… Bổn cung là Quý phi. Ngươi nếu dám gây bất lợi cho bổn cung, bổn cung tuyệt đối không tha cho ngươi.”

“Nếu Quý phi nương nương cao quý chết ở bên ngoài, thì đó là do mệnh của ngươi. Ngươi thấy Hoàng Thượng sẽ vì ngươi mà gây sự với sư huynh đệ chúng ta sao?” Đường Quốc sư cười lạnh.

“Nói sai rồi? Là gây sự với ngươi mới đúng, nếu ta chết, sư đệ tốt của ngươi sẽ báo thù cho ta. Chúng ta có cần đánh cược không?” Lê Viện vuốt cổ, cười tươi nhìn Đường Quốc sư. “Lúc nãy đầu ta đau như muốn nứt ra, là do ngươi làm à? Ngươi làm gì ta rồi?”

Đường Quốc sư không để ý tới nàng.

Hắn nhắm mắt lại.

“Ngươi bắt ta đi, chẳng lẽ là vì yêu sinh hận?” Lê Viện cợt nhả nói: “Ngươi sẽ không… Thích sư đệ của ngươi chứ? Cho nên thấy có nữ nhân ăn hắn, ngươi ghen trong lòng?”

Đường Quốc sư vẫn nhắm mắt lại, nhưng gân xanh ở giữa trán biểu hiện hắn không bình tĩnh.

“Hay là ngươi nhất kiến chung tình với bổn cung, trách ta không coi trọng ngươi, cho nên vì yêu sinh hận với ta?” Lê Viện thò lại gần, nhéo cằm Đường Quốc sư. “Nhưng phải làm sao bây giờ? Ngươi nhìn xấu quá, bổn cung chỉ thích mỹ nhân, không thích người xấu như ngươi đâu.”

Đường Quốc sư mở to mắt, đánh tay nàng: “Nương nương có tinh thần như vậy, không bằng đi xuống dạo một vòng đi?”

Lê Viện nằm xuống, nhắm mắt lại: “Vẫn nên ngủ vậy! Nào tới thì kêu ta.”

Đường Quốc sư nhìn nữ nhân vô lại kia, lại cảm thấy người này sử dụng yêu thuật, nếu không với dáng vẻ này của nàng, sao có thể khiến Vân Cảnh động tâm chứ?

Vân Cảnh lúc nào cũng nghiêm túc, nghĩ thế nào cũng không rõ, hắn sao lại thích loại nữ nhân này.

“Sư phụ, tới Thành Vân rồi.” Tiểu đồng ở bên ngoài nói.



“Ừ.”

Đường Quốc sư giờ đã bình tĩnh lại.

Vừa rồi Lê Viện nói mấy câu đã khiến hắn tức giận, việc này làm cho hắn rất ảo não.

Lúc trước khi sư huynh đệ bọn họ cùng nhập môn đã được sư phụ dạy dỗ, dù gặp phải chuyện gì hay gặp người nào, tâm bọn họ phải yên bình như nước lặng, không vui không giận, không bi không sầu.

Lê Viện nhìn Thành Vân ở trước mặt.

Thật rộng lớn.

Xem ra thế lực của Thành Vân không nhỏ.

Nàng và Vân Cảnh gặp nhau là cứ làm, có thời gian là cứ "phập phập phập", không biết sau lưng hắn lại có chỗ dựa lớn như vậy.

“Ta ở phòng nào vậy?” Lê Viện hỏi.

Tiểu đồng: “…”

Đường Quốc sư: “…”

Quả nhiên là yêu nữ.



Nếu đổi lại nữ nhân bình thường sẽ thấp thỏm bất an, hoặc sẽ vâng vâng dạ dạ, không thì là lo lắng. Nhưng nàng không chỉ bình tĩnh, dáng vẻ còn như trở về nhà mình vậy.

“Sư phụ…”

“Sư phụ…”

Các tiểu đồng hành lễ với Đường Quốc sư.

Lê Viện đi theo bên cạnh, nhéo cằm nói: “Tại sao Vân Cảnh lại không nhận đồ đệ?”

“Hắn ngại phiền.” Đường Quốc sư nói.

“Đúng là tính cách của hắn.” Lê Viện nói: “Giờ Vân Cảnh đang ở đâu?”

Đường Quốc sư cười lạnh: “Không thể nói được, trong khoảng thời gian này ngươi ở lại đây đi!”

“Ngươi không định cầm tù ta cả đời đấy chứ?” Lê Viện đánh giá Đường Quốc sư. “Ngươi quả nhiên có ý đồ bất lương với ta mà, nhưng ta nói cho ngươi biết, ngươi quá xấu, ta chướng mắt ngươi.”

Đường Quốc sư siết chặt nắm tay.

Hắn hừ lạnh một tiếng, nói với tiểu đồng ở bên cạnh: “Ngươi an bài một phòng cho nàng ta, chuẩn bị cho nàng ta hai bộ đồ nữa, lát nữa ta không muốn thấy nàng ta mặc bộ đồ này.”

“Chờ một chút…” Lê Viện ngăn Đường Quốc sư lại. “Ta rất dễ nói chuyện, chúng ta đừng vòng vo nữa. Ngươi cứ trực tiếp nói muốn an bài ta như thế nào đi!”

Đường Quốc sư nhìn nàng nói: “Ngươi biết mê hoặc lòng người, nếu cứ như vậy toàn bộ giang sơn sẽ bị ngươi huỷ hoại mất. Vì nghĩ cho đại cục, về sau ngươi sẽ ở lại nơi này yên tĩnh tu luyện.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương