Xuyên Nhanh Nữ Phụ Tới Rồi
-
Chương 194: Một Tay Nuôi Lớn Hoàng Tử Sói (1)
Ở thế giới mạt thế, Lê Viện sống hơn hai trăm tuổi, đến lúc chết cô vẫn giữ được dung mạo lúc trẻ.
Những người đàn ông của cô tuy không có "kỳ ngộ" như cô, nhưng cũng là những ông lão soái.
Khi cô rời đi, nhân loại và tang thi đã được duy trì cân bằng. Khoa học kỹ thuật của nhân loại còn phát triển hơn trước thời mạt thế.
“Ký chủ, cô sao vậy?”
Trong không gian trắng xóa, Lê Viện lười biếng dựa vào tảng đá, trước mặt là một hồ nước.
“Con người khác với con vật ở chỗ con người có tim. Tao sống ở mạt thế hơn 200 năm, sao có thể không có chút lưu luyến được chứ?”
“Vậy cô có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
“Thôi khỏi.” Lê Viện hít sâu một hơi. “Tao muốn nắm chặt thời gian thu thập tinh khí, như vậy mới có thể sớm trở lại thế giới của tao hơn một chút. Mà hình như trước kia chưa thấy không gian nhỏ này, nơi này mới hình thành à?”
“Đúng vậy, trước kia cũng có không gian, nhưng không có hồ nước này. Đây thánh hồ, tắm dưới đó có thể trừ độc dưỡng da, khiến làn da càng thêm mềm mịn.”
“Không tệ ha, lần sau hoàn thành nhiệm vụ rồi tao sẽ tắm, giờ tiếp tục nhiệm vụ tiếp theo đi!”
Trong cung điện vắng vẻ, một bóng dáng cô đơn nép trong góc.
Bông tuyết rơi xuống dưới, phủ đầy mặt đất.
Lộc cộc! Lộc cộc! Lộc cộc!
Có người đi tới nơi này.
Đột nhiên, bước chân dừng lại.
“Ngươi là Tam hoàng tử?”
Bóng người trong góc ngẩng đầu lên.
Người đối diện mặc hồng y, khoác áo choàng màu đỏ.
Khi hắn nhìn qua, nàng tháo áo choàng xuống, lộ ra nhan sắc khuynh quốc khuynh thành.
Nàng vươn tay về phía hắn, mỉm cười nói: “Lần đầu gặp mặt, từ hôm nay trở đi, ta là… Mẫu phi của con.”
Đôi mắt thiếu niên trong góc mở to.
Mẫu phi…
Hắn chỉ là một đứa trẻ do cung nhân sinh ra, mẫu phi ở đâu ra chứ?
Khi hắn được sinh ra, mẹ đẻ hắn liền bị ban chết.
Mấy năm nay hắn bị ném ở nơi lãnh cung hẻo lánh này tự sinh tự diệt, căn bản không có người biết đến sự tồn tại của hắn.
Nữ nhân này…
Là ai?
Nữ nhân chân dài có hệ thống ở trước mặt này đương nhiên là Lê Viện, giờ nàng hẳn là Tần phi.
“Hệ thống, ngươi lặp lại nhiệm vụ lần nữa cho ta đi.”
“Nhiệm vụ của cô là trợ giúp Tam hoàng tử trở thành trữ quân của một quốc gia, trở thành bá chủ thiên hạ.”
“Ngươi xác định là Tam hoàng tử, mà không phải Đại hoàng tử hay Nhị hoàng tử à?” Tam hoàng tử trước mặt rõ ràng đã mười hai tuổi, nhưng thoạt nhìn chỉ như hài tử sáu - bảy tuổi.
“Đúng vậy, chính là Tam hoàng tử.”
Lê Viện than thở.
Hài tử như vậy, xem ra chỉ có thể làm "mẫu tử" thôi.
Thân thể này năm nay mười lăm tuổi, là phi tần hoàng đế mới nạp vào. Cha nàng là đại học sĩ, nghèo mà thanh cao, cũng không giúp được gì.
Hiện tại thân thể hoàng đế không tốt, một mỹ nhân nũng nịu như vậy mà chỉ có thể nhìn không thể ăn, không biết phải "đau trứng" biết bao nhiêu nữa.
Tuy Lê Viện mới vừa tiến cung, nhưng dựa vào gương mặt này đã chiếm được ân sủng của hoàng đế.
Nàng sau khi biết được nhiệm vụ của hệ thống, liền quyết định thu Tam hoàng tử dưới cánh chim của mình trước, chứ không qua thời gian nữa hắn sẽ bị cung nhân đánh chết mất.
Mà cuộc đời của Tam hoàng tử này đúng là bi kịch, từ lúc hắn sinh ra đến bây giờ chưa từng hưởng thụ đãi ngộ của hoàng tử. Hắn có thể sống đến giờ này cũng do ông trời ban ân.
Nàng nói với hoàng đế rằng mình thích hài tử, muốn chăm sóc Tam hoàng tử không có người nuôi nấng, hoàng đế bị sắc đẹp của nàng làm cho mê mẩn, tất nhiên sẽ không từ chối chút chuyện nhỏ này.
“Còn có thể đi không? Hay là muốn mẫu phi ôm con?” Lê Viện ngồi xổm xuống, cười với Tam hoàng tử.
Đôi mắt kiêu ngạo khó thuần này, vừa nhìn liền biết là người không dễ tin tưởng người khác, nhưng cũng rất thú vị.
Những người đàn ông của cô tuy không có "kỳ ngộ" như cô, nhưng cũng là những ông lão soái.
Khi cô rời đi, nhân loại và tang thi đã được duy trì cân bằng. Khoa học kỹ thuật của nhân loại còn phát triển hơn trước thời mạt thế.
“Ký chủ, cô sao vậy?”
Trong không gian trắng xóa, Lê Viện lười biếng dựa vào tảng đá, trước mặt là một hồ nước.
“Con người khác với con vật ở chỗ con người có tim. Tao sống ở mạt thế hơn 200 năm, sao có thể không có chút lưu luyến được chứ?”
“Vậy cô có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
“Thôi khỏi.” Lê Viện hít sâu một hơi. “Tao muốn nắm chặt thời gian thu thập tinh khí, như vậy mới có thể sớm trở lại thế giới của tao hơn một chút. Mà hình như trước kia chưa thấy không gian nhỏ này, nơi này mới hình thành à?”
“Đúng vậy, trước kia cũng có không gian, nhưng không có hồ nước này. Đây thánh hồ, tắm dưới đó có thể trừ độc dưỡng da, khiến làn da càng thêm mềm mịn.”
“Không tệ ha, lần sau hoàn thành nhiệm vụ rồi tao sẽ tắm, giờ tiếp tục nhiệm vụ tiếp theo đi!”
Trong cung điện vắng vẻ, một bóng dáng cô đơn nép trong góc.
Bông tuyết rơi xuống dưới, phủ đầy mặt đất.
Lộc cộc! Lộc cộc! Lộc cộc!
Có người đi tới nơi này.
Đột nhiên, bước chân dừng lại.
“Ngươi là Tam hoàng tử?”
Bóng người trong góc ngẩng đầu lên.
Người đối diện mặc hồng y, khoác áo choàng màu đỏ.
Khi hắn nhìn qua, nàng tháo áo choàng xuống, lộ ra nhan sắc khuynh quốc khuynh thành.
Nàng vươn tay về phía hắn, mỉm cười nói: “Lần đầu gặp mặt, từ hôm nay trở đi, ta là… Mẫu phi của con.”
Đôi mắt thiếu niên trong góc mở to.
Mẫu phi…
Hắn chỉ là một đứa trẻ do cung nhân sinh ra, mẫu phi ở đâu ra chứ?
Khi hắn được sinh ra, mẹ đẻ hắn liền bị ban chết.
Mấy năm nay hắn bị ném ở nơi lãnh cung hẻo lánh này tự sinh tự diệt, căn bản không có người biết đến sự tồn tại của hắn.
Nữ nhân này…
Là ai?
Nữ nhân chân dài có hệ thống ở trước mặt này đương nhiên là Lê Viện, giờ nàng hẳn là Tần phi.
“Hệ thống, ngươi lặp lại nhiệm vụ lần nữa cho ta đi.”
“Nhiệm vụ của cô là trợ giúp Tam hoàng tử trở thành trữ quân của một quốc gia, trở thành bá chủ thiên hạ.”
“Ngươi xác định là Tam hoàng tử, mà không phải Đại hoàng tử hay Nhị hoàng tử à?” Tam hoàng tử trước mặt rõ ràng đã mười hai tuổi, nhưng thoạt nhìn chỉ như hài tử sáu - bảy tuổi.
“Đúng vậy, chính là Tam hoàng tử.”
Lê Viện than thở.
Hài tử như vậy, xem ra chỉ có thể làm "mẫu tử" thôi.
Thân thể này năm nay mười lăm tuổi, là phi tần hoàng đế mới nạp vào. Cha nàng là đại học sĩ, nghèo mà thanh cao, cũng không giúp được gì.
Hiện tại thân thể hoàng đế không tốt, một mỹ nhân nũng nịu như vậy mà chỉ có thể nhìn không thể ăn, không biết phải "đau trứng" biết bao nhiêu nữa.
Tuy Lê Viện mới vừa tiến cung, nhưng dựa vào gương mặt này đã chiếm được ân sủng của hoàng đế.
Nàng sau khi biết được nhiệm vụ của hệ thống, liền quyết định thu Tam hoàng tử dưới cánh chim của mình trước, chứ không qua thời gian nữa hắn sẽ bị cung nhân đánh chết mất.
Mà cuộc đời của Tam hoàng tử này đúng là bi kịch, từ lúc hắn sinh ra đến bây giờ chưa từng hưởng thụ đãi ngộ của hoàng tử. Hắn có thể sống đến giờ này cũng do ông trời ban ân.
Nàng nói với hoàng đế rằng mình thích hài tử, muốn chăm sóc Tam hoàng tử không có người nuôi nấng, hoàng đế bị sắc đẹp của nàng làm cho mê mẩn, tất nhiên sẽ không từ chối chút chuyện nhỏ này.
“Còn có thể đi không? Hay là muốn mẫu phi ôm con?” Lê Viện ngồi xổm xuống, cười với Tam hoàng tử.
Đôi mắt kiêu ngạo khó thuần này, vừa nhìn liền biết là người không dễ tin tưởng người khác, nhưng cũng rất thú vị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook