Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
-
C258: Chương 258
Nhìn hai mắt sáng lấp lánh của Thiệu Dương, A Ngư cảm nhận được lời cảm ơn chân thành của cậu ấy bèn mỉm cười: “Vậy tôi sẽ không khách sáo, làm phiền cậu.”
“Không phiền, không phiền.” Vẻ mặt Thiệu Dương vui vẻ: “Tôi gửi đến trường của chị hay là nhà chị?”
“Trường học đi.” A Ngư vừa nói xong, Diệp Hoằng Lễ vô cùng ngoan ngoãn chạy vào phòng cầm giấy bút đi ra.
A Ngư nhận lấy và viết địa chỉ liên lạc.
Thiệu Dương nhìn dòng chữ mềm mại và cứng rắn, thầm nghĩ chị gái nhỏ xinh đẹp, tốt bụng, dũng cảm và chữ cũng đẹp.
Thiệu Dương không có gì để nói: “Chị muốn thi vào trường đại học nào?”
A Ngư còn chưa nói gì, Diệp Hoằng Lễ đã kiêu ngạo trả lời: “Chị gái tôi muốn thi vào đại học Bắc Kinh.”
Tần Khải Hoàn mỉm cười: “Giống như cậu, không chừng hai người còn có thể làm bạn học.”
Đôi mắt Thiệu Dương rạng rỡ, không hiểu sao lại cảm thấy chị gái nhỏ bình tĩnh và thư thái chắc chắn không thành vấn đề, còn chính mình sẽ gặp nguy hiểm, hắn siết chặt tay, xem ra mình càng phải cố gắng chạy nước rút: “Vậy tôi phải cố gắng, nếu chúng ta thành bạn học, chị gái nhỏ, chị phải che chở cho tôi.”
Thiệu Dương mỉm cười đùa giỡn.
A Ngư cũng cười: “Được rồi.”
Thiệu Dương vô cùng vui mừng: “Trái tim của tôi trong nháy mắt đã vững vàng hơn nhiều.”
Diệp Hoằng Lễ nhìn cậu ấy không nói gì, cậu ấy khá cao, còn cao hơn chị gái cậu, vậy mà không biết xấu hổ trông cậy vào chị gái cậu che chở cho cậu ấy, cậu ấy thật không biết xấu hổ khi nói điều này.
Diệp Hinh Ngọc nhìn đến đau mắt mỉm cười bước tới, quan tâm nhìn A Ngư: “Em có bị thương hay không, vào phòng chị giúp em kiểm tra.”
A Ngư: “Không có.”
Diệp Hinh Ngọc: “Vẫn nên kiểm tra đi, nếu không chị không yên tâm.”
Nói ấm áp như vậy, ai không biết còn tưởng rằng bọn họ là người quen cũ. Kiếp trước Diệp Phức Ngọc lăn lộn tốt như vậy, nhất định là dính ánh sáng của Thiệu Dương. Có lẽ Tống Kiến Bang cũng thơm lây, nếu không anh ta chỉ là một binh lính nông thôn không có căn cơ, sao có thể leo lên cao như vậy. Cũng không biết Diệp Phức Ngọc lấy lòng Thiệu Dương như thế nào, hay là dùng sắc dụ dỗ, lại liếc mắt nhìn Diệp Phức Ngọc một cái, khóe miệng cũng không khép lại, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện là như vậy.
A Ngư: “Không cần.”
“Không cần cái gì mà không cần, mẹ xem cho con một chút.” Mẹ Diệp kéo A Ngư vào nhà, đi lên núi, nhiều lúc mình cũng không biết bị trầy xước chỗ nào.
A Ngư không thể không đi theo mẹ Diệp vào nhà, phát hiện hai vết thương nhỏ, thật sự rất nhỏ, chỉ là vết máu ngay cả máu cũng không chảy, nhưng mẹ Diệp lại giáo huấn A Ngư giống như là cô bị chém một nhát vậy.
Mẹ Diệp còn đang oán giận việc cô là một cô gái mà lên núi như hổ, còn dám hung dữ đánh lợn rừng: “Lúc này là do con may mắn, nếu như không may mắn thì…”
A Ngư nghe tai này ra tai kia, nghĩ về Diệp Hinh Ngọc. Sao Diệp Hinh Ngọc có thể quan tâm cô chứ. Diệp Hinh Ngọc là, A Ngư híp mắt lại, không muốn cô nói chuyện với Thiệu Dương?
Trong trí nhớ của Diệp Phức Ngọc không có người này, càng không có chuyện hôm nay cả thôn đi cứu những đứa trẻ này.
Nhìn phản ứng của Diệp Hinh Ngọc, kiếp trước cô có người số một như vậy, chắc là cũng lăn lộn không tệ, nếu không cũng không đến mức khiến Diệp Hinh Ngọc cố ý cô lập cô.
A Ngư mỉm cười, thiếu niên kia vừa nhìn đã biết xuất thân không kém, một cuộc điện thoại là có thể gọi được nhiều công an như vậy, lại học ở tỉnh thành muốn thi vào đại học Bắc Kinh, không có gì ngoài ý muốn, qua vài năm nữa chắc là một nhân vật.
Bên ngoài, Diệp Hinh Ngọc muốn có quan hệ với Thiệu Dương. Nhưng dường như Thiệu Dương không muốn nói chuyện với cô ta. Trước mặt nhiều người, Diệp Hinh Ngọc cũng không thể vội vàng quá mức, miễn cho có người nói với người nhà họ Tống, nên chỉ có thể buồn bực từ bỏ.
Thiệu Dương kéo Diệp Hoằng Lễ, thật lòng hỏi ý kiến: “Chị gái cậu thường xuyên đánh lợn rừng sao?”
Diệp Hoằng Lễ rối rắm: “Hôm nay là lần đầu tiên.”
“Không thể nào.” Thiệu Dương không tin, hào quang điềm tĩnh đó, động tác thành thạo đó.
Diệp Hoằng Lễ suy nghĩ một chút: “Khi còn bé, chị hai thường xuyên dẫn tôi đi săn chim sẻ và làm bẫy bắt thỏ thì có được tính không?”
Thiệu Dương có chút hâm mộ: “Chị gái cậu thật tốt, anh trai tôi, bọn họ chỉ biết ghét bỏ tôi làm vướng tay vướng chân, cũng không dẫn tôi đi chơi.”
Diệp Hoằng Lễ ưỡn ngực: “Chị hai tôi là tốt nhất.” Bla bla.
Nghe vậy Thiệu Dương càng hâm mộ: “Tôi thật muốn có một chị gái như vậy, thật có cảm giác an toàn.” Sau khi bị lợn rừng đuổi theo phải trèo lên cây, cậu ấy mới nhận ra được cảm giác an toàn, đó là một loại cảm giác quý giá như thế nào.
Nhất thời Diệp Hoằng Lễ cảm thấy cậu ấy cũng không đáng ghét như vậy.
Vết thương của Chu Thiệp vừa được xử lý xong, đám người Thiệu Dương bèn muốn rời đi, trước khi rời đi còn trả tiền thuốc men của nhà họ Diệp, bốn người đưa hết tất cả tiền và lương phiếu trên người, lại mượn công an bên kia một chút tiền, giao cho thôn trưởng, làm thù lao giúp đỡ bọn họ cứu người.
Thôn trưởng khách sáo hai tiếng.
Tần Khải Hoàn bèn nói: “Chúng cháu đã gây ra nhiều rắc rối cho mọi người như vậy, nếu chú không nhận, chúng cháu cũng không còn mặt mũi rời khỏi thôn này.”
Lúc này trưởng thôn mới nhận lấy.
Thiệu Dương ngồi trong xe thò đầu ra, vẫy tay chào tạm biệt A Ngư: “Chị gái nhỏ, cố gắng thi đại học thật tốt. Đến đại học Bắc Kinh, tôi mời chị ăn cơm.”
A Ngư mỉm cười, cũng vẫy tay với cậu ấy.
Ánh mắt Diệp Hinh Ngọc tối sầm lại.
Trong xe, Tần Khải Hoàn trêu ghẹo: “Nhìn xem, nhìn xem, hồn đều bị câu đi mất rồi, hay là cậu đừng đi nữa, ở lại làm chú rể của chị gái nhỏ.”
Thiệu Dương đá một chân qua: “Người xấu sẽ có suy nghĩ xấu, tớ rõ ràng chỉ là sùng bái và cảm kích ơn cứu mạng.”
Chu Thiệp ngồi ở phía trước nói: “Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp!”
Thiệu Dương khịt mũi: “Miệng chó không phun được ngà voi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook