Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Cầu Bình Yên
-
Chương 21
SÁNG HÔM SAUCăn phòng chìm trong sự im lặng nhưng không khí lại hết sức ngọt ngào.Như Băng sủng nịch nhìn cô bé nhỏ đang ngủ trong lòng mình,thầm suy xét lại hành động hôm qua của bản thân.Đúng là nàng có hơi ghen khi thấy Minh Hân nói chuyện với nam nhân khác,nhưng không hiểu sao mọi chuyện lại ra tới nỗi này.Mà không sao!Suy cho cùng người lời nhất là nàng mà.Đang suy nghĩ vẩn vơ thì bỗng nàng hít một ngụm khí lạnh.EO nàng đang bị Minh Hân nhéo với đôi mắt đầy sát khỉ.
Minh Hân nói với giọng khàn khàn:"C...ái đ..ồ không b..iết khắc chế này!"
Như Băng giờ lại như một con thú nhỏ thu mình lại,dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô:"Hân Hân,em không thể bạo hành vợ tương lai của em như vậy được."
Cô gầm lên:"Vợ cái gì mà vợ.Hành người ta gần tới gần sáng bây giờ ăn lại một cái nhéo gọi là bạo hành à."
Nàng ủy khuất im lặng nghe cô giáo huấn.Lời vợ không thể cãi.Với lại cô nói đâu có sai.Nguyên buổi đêm hôm qua,cô như một đóa hoa nở rộ khiến nàng không thể kìm chế nỗi ham muốn đối với học muội.Thôi thì được cái này cũng phải hi sinh cái khác vậy.
Cô cảm thấy con người này hình như uống lộn thuốc rồi.Đôi khi là một học tỷ ôn nhu nhưng đôi khi lại là một bạn gái ghen đến đáng sợ.Nhưng biểu cảm ủy khuất của nàng lúc này khiến cô không biết phải làm sao.Cô thở dài,xoa đầu nàng nói:"Thôi vậy,tạm tha cho chị đó."
Nàng mừng rỡ,ôm chầm cô đè xuống hôn lên đôi môi đã sưng đỏ của cô.Cô cũng đáp trả nhiệt tình.Đang day dưa hồi lâu thì mẹ cô gọi làm cả hai giật mình.Cả hai cũng nhanh chóng sửa soạn để xuống nhà ăn sáng.Xuống tới nơi thì cô thấy biểu cảm của mọi người có hơi kì lạ.Mẹ cô và Xuân Hà đang cười tủm tỉm nhìn cô.Cha cô thì kéo Như Băng đi từ hồi nào rồi.Còn Hà Minh thì nhìn cô cười cười gì đó.
"Ây da Hân Hân,cậu như vậy cũng nhanh quá đó."Xuân Hà vỗ vai cô nói
"Con gái à,làm tốt lắm.Chúng ta nên chuẩn bị đón con dâu về nhà thôi."Mẹ cô bổ sung
"Em gái,anh chỉ có một thắc mắc thôi.Em....nằm dưới?"Hà Minh vẫn không nhịn được trêu cô.
Mặt cô bây giờ nóng bừng bừng,thẹn quá hóa giận liền trong lòng ầm ĩ mắng người gây ra mọi chuyện.Bên này Như Băng cảm thấy lạnh sóng lưng.Cô thầm than sắp có biến xảy ra rồi.
Số là thế này,hôm qua sau khi cả hai người lên phòng thì cả nhà cũng kéo lên để hóng chuyện.Cha cô cố gắng áp tai vào vách tường nhưng khổ nỗi đây là phòng cách âm(nguyên nhân là do Hà Minh hay thức đêm cày game hay nghe nhạc inh ỏi nên cha cô quyết định lắp nguyên nhà tường cách âm.)nên không ai nghe gì cả.
Xuân Hà nghĩ ra ngay là dùng cái ống nghe cũ của cô để áp vào tường và nghe.(nhưng họ lại nghe đúng khúc không nên nghe.)
Cha cô cùng mẹ cô cười khoái trá,anh cô đứng hình còn nữ chính thì đỏ hết cả mặt.
Sau khi nghe câu chuyện,cô thật muốn đào 1 cái hố để chôn mình.Cô trừng mắt về con người vừa gây họa.
Nàng chột dạ nhì cô,chỉ biết tập trung ăn cơm.
Sau khi dùng bữa xong
Nàng đang ngồi im chờ cô đến hỏi tội.Nhưng có vẻ mọi chuyện diễn ra khá ổn.Minh Hân thở dài,ngồi dựa vào lòng nàng.Nàng cũng chỉnh sửa lại tư thế cho cô thoải mái.
"Có vẻ như em không thoát được khỏi chị rồi!"Nàng cười cưng chiều nhìn cô
"Haizz,có lẽ vậy.Như Băng,chị và em từng gặp nhau đấy."Cô vừa tìm được đoạn ký ức này.Cô cũng muốn gợi lại cho Như Băng chú gì đó về cả hai.
"HẢ?"Như Băng há hốc mồm.Cô từ khi nào gặp vợ sớm như vậy.Trời ơi sao không nhớ gì hết vậy.
"Uhm thì hồi đó trong một lần mưa to chị và em đã gặp nhau trước cổng trường của chúng ta hiện tại.
HỒI ỨC
Như Băng cố gắng chạy bán sống bán chết đén hiên của ngôi trường mới xây.Hôm nay là một ngày đen đủi với nàng.Vừa học thêm xong sắp được bố mẹ dẫn đi chơi thì cơn mưa lại khiến cô không thể thực hiện được ước định.Nàng thở hồng hộc,bỗng thấy cũng có một bé gái đang trú mưa giống mình.
"C..hào chị,em không làm phiền chứ ạ?"CÔ bé lên tiếng,nhưng có vẻ không quen tiếp xúc với người lạ nên cô có phần rụt rè.
"À không có gì.Em sao lại ở đây."Nàng nghi hoặc hỏi
"Em..đến tham quan ạ.Nghe nói trường chỉ nhận những học sinh giỏi nên em cũng muốn thử...
"Vậy à?Tương lai chị cũng sẽ học ở đây,sau này chúng ta là tỷ muội rồi."
"Vâng!"
HIỆN TẠI
Nàng rơi vào trầm tư.Đúng là đêm ấy nàng có nói chuyện với một cô bé nhưng lại quên hỏi tên cô.Sau khi về nhà,mẹ Như Băng hạ sinh em trai và từ đó cô cũng mất đi tình thương của ba mẹ.Thấy nàng u sầu,cô khó chịu nhóm người lên hôn môi nàng nói:"Ở với em không được buồn."
Nàng đơ người,nhưng cũng hôn đáp trả,cưng chiều nói:"Được,nghe theo vợ."
Như Băng có đôi lời muốn nói:
Hỏi tôi liệu đánh đổi gia đình để gặp được em có đáng không?Hưm!GIao dịch này tôi nghĩ người lời là tôi!
Minh Hân nói với giọng khàn khàn:"C...ái đ..ồ không b..iết khắc chế này!"
Như Băng giờ lại như một con thú nhỏ thu mình lại,dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô:"Hân Hân,em không thể bạo hành vợ tương lai của em như vậy được."
Cô gầm lên:"Vợ cái gì mà vợ.Hành người ta gần tới gần sáng bây giờ ăn lại một cái nhéo gọi là bạo hành à."
Nàng ủy khuất im lặng nghe cô giáo huấn.Lời vợ không thể cãi.Với lại cô nói đâu có sai.Nguyên buổi đêm hôm qua,cô như một đóa hoa nở rộ khiến nàng không thể kìm chế nỗi ham muốn đối với học muội.Thôi thì được cái này cũng phải hi sinh cái khác vậy.
Cô cảm thấy con người này hình như uống lộn thuốc rồi.Đôi khi là một học tỷ ôn nhu nhưng đôi khi lại là một bạn gái ghen đến đáng sợ.Nhưng biểu cảm ủy khuất của nàng lúc này khiến cô không biết phải làm sao.Cô thở dài,xoa đầu nàng nói:"Thôi vậy,tạm tha cho chị đó."
Nàng mừng rỡ,ôm chầm cô đè xuống hôn lên đôi môi đã sưng đỏ của cô.Cô cũng đáp trả nhiệt tình.Đang day dưa hồi lâu thì mẹ cô gọi làm cả hai giật mình.Cả hai cũng nhanh chóng sửa soạn để xuống nhà ăn sáng.Xuống tới nơi thì cô thấy biểu cảm của mọi người có hơi kì lạ.Mẹ cô và Xuân Hà đang cười tủm tỉm nhìn cô.Cha cô thì kéo Như Băng đi từ hồi nào rồi.Còn Hà Minh thì nhìn cô cười cười gì đó.
"Ây da Hân Hân,cậu như vậy cũng nhanh quá đó."Xuân Hà vỗ vai cô nói
"Con gái à,làm tốt lắm.Chúng ta nên chuẩn bị đón con dâu về nhà thôi."Mẹ cô bổ sung
"Em gái,anh chỉ có một thắc mắc thôi.Em....nằm dưới?"Hà Minh vẫn không nhịn được trêu cô.
Mặt cô bây giờ nóng bừng bừng,thẹn quá hóa giận liền trong lòng ầm ĩ mắng người gây ra mọi chuyện.Bên này Như Băng cảm thấy lạnh sóng lưng.Cô thầm than sắp có biến xảy ra rồi.
Số là thế này,hôm qua sau khi cả hai người lên phòng thì cả nhà cũng kéo lên để hóng chuyện.Cha cô cố gắng áp tai vào vách tường nhưng khổ nỗi đây là phòng cách âm(nguyên nhân là do Hà Minh hay thức đêm cày game hay nghe nhạc inh ỏi nên cha cô quyết định lắp nguyên nhà tường cách âm.)nên không ai nghe gì cả.
Xuân Hà nghĩ ra ngay là dùng cái ống nghe cũ của cô để áp vào tường và nghe.(nhưng họ lại nghe đúng khúc không nên nghe.)
Cha cô cùng mẹ cô cười khoái trá,anh cô đứng hình còn nữ chính thì đỏ hết cả mặt.
Sau khi nghe câu chuyện,cô thật muốn đào 1 cái hố để chôn mình.Cô trừng mắt về con người vừa gây họa.
Nàng chột dạ nhì cô,chỉ biết tập trung ăn cơm.
Sau khi dùng bữa xong
Nàng đang ngồi im chờ cô đến hỏi tội.Nhưng có vẻ mọi chuyện diễn ra khá ổn.Minh Hân thở dài,ngồi dựa vào lòng nàng.Nàng cũng chỉnh sửa lại tư thế cho cô thoải mái.
"Có vẻ như em không thoát được khỏi chị rồi!"Nàng cười cưng chiều nhìn cô
"Haizz,có lẽ vậy.Như Băng,chị và em từng gặp nhau đấy."Cô vừa tìm được đoạn ký ức này.Cô cũng muốn gợi lại cho Như Băng chú gì đó về cả hai.
"HẢ?"Như Băng há hốc mồm.Cô từ khi nào gặp vợ sớm như vậy.Trời ơi sao không nhớ gì hết vậy.
"Uhm thì hồi đó trong một lần mưa to chị và em đã gặp nhau trước cổng trường của chúng ta hiện tại.
HỒI ỨC
Như Băng cố gắng chạy bán sống bán chết đén hiên của ngôi trường mới xây.Hôm nay là một ngày đen đủi với nàng.Vừa học thêm xong sắp được bố mẹ dẫn đi chơi thì cơn mưa lại khiến cô không thể thực hiện được ước định.Nàng thở hồng hộc,bỗng thấy cũng có một bé gái đang trú mưa giống mình.
"C..hào chị,em không làm phiền chứ ạ?"CÔ bé lên tiếng,nhưng có vẻ không quen tiếp xúc với người lạ nên cô có phần rụt rè.
"À không có gì.Em sao lại ở đây."Nàng nghi hoặc hỏi
"Em..đến tham quan ạ.Nghe nói trường chỉ nhận những học sinh giỏi nên em cũng muốn thử...
"Vậy à?Tương lai chị cũng sẽ học ở đây,sau này chúng ta là tỷ muội rồi."
"Vâng!"
HIỆN TẠI
Nàng rơi vào trầm tư.Đúng là đêm ấy nàng có nói chuyện với một cô bé nhưng lại quên hỏi tên cô.Sau khi về nhà,mẹ Như Băng hạ sinh em trai và từ đó cô cũng mất đi tình thương của ba mẹ.Thấy nàng u sầu,cô khó chịu nhóm người lên hôn môi nàng nói:"Ở với em không được buồn."
Nàng đơ người,nhưng cũng hôn đáp trả,cưng chiều nói:"Được,nghe theo vợ."
Như Băng có đôi lời muốn nói:
Hỏi tôi liệu đánh đổi gia đình để gặp được em có đáng không?Hưm!GIao dịch này tôi nghĩ người lời là tôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook