... Thích không?

Trong lòng Phượng Triêu Ca nhảy dựng.

Nhìn về phía người nọ đứng dưới kim quang đẹp chóng mặt, cùng với khóe môi hững hờ cười.

Không biết sao, có chút miệng đắng lưỡi khô.

Tim đập nhanh, Phượng Triêu Ca không khỏi liếm liếm môi, âm thanh nhẹ nhàng mà nhanh hỏi: “... Có ý tứ gì?”

“Trong vòng ba tháng, Hoa thị tất vong, từ nay về sau trong Thiên Thánh quốc, Cửu Châu thanh yến ——”

Phong Hoa ánh mắt liễm diễm nhìn về phía hắn, sắc thái vốn âm sắc liền nhiễm lên vẻ ôn nhu cưng chiều:

“Đây là lễ vật trẫm đưa cho ngươi, thích không?”

“...”

Những lời này, không khác gì bá đạo Tổng giám đốc vung tiền như rác đấu giá kim cương đẹp nhất đưa cho tiểu kiều thê.

Phượng Triêu Ca không nói gì, chẳng qua là khóe môi lại nhịn không được giương lên, khẩu thị tâm phi nói:

“Vô duyên vô cớ, ngươi đưa cái này làm cái gì?”

Trong lòng rõ ràng cao hứng không hết, lại một mực phải giả trang thành bộ dáng không sao cả.

Vô duyên vô cớ?

Nghe vậy, Phong Hoa cong môi cười thần bí: “Đây cũng không phải là vô duyên vô cớ a, mà là ban thưởng ái phi ngươi vì nguyện ý thay trẫm kéo dài con nối dõi.”

Nói qua, nàng đưa tay chạm vào bụng Hoàng Đế bệ hạ, “Cái này, nói không chừng đã có tiểu thái tử của trẫm nữa nha.”

“...”

“Ngươi thấy đúng không, ái phi?”

“...”

Phượng Triêu Ca vẻ mặt như sấm sét giữa trời quang, long trời lở đất...

-

Trở lại trong nội cung.

Phượng Triêu Ca luôn nhịn không được rũ mắt, thỉnh thoảng coi trộm bụng của mình.

Cái này...

Sẽ không thật sự có...

Nghĩ ra loại khả năng này, hoàng đế bệ hạ trong nội tâm là cự tuyệt.

Thời điểm này, bên ngoài truyền tới tiếng thái giámthông báo:

“Hương phi nương nương đến!”

... Hoa Hương Trù nữ nhân này tới làm cái gì?

Phượng Triêu Ca cuối cùng là thu liễm tâm tình, chăm chú ứng đối Hoa Hương Trù.

Hoa Hương Trù là tới khoe khoang.

Nàng hôm nay khí sắc vô cùng tốt.

Ăn mặc một bộ cung trang màu đỏ chót, trâm cài trên tóc mai mang hình dáng hoa mẫu đơn.

Giữa trán dán một hoa điền màu vàng, càng tăng thêm vẻ quyến rũ động lòng người, lưu chuyển thành sự uyển chuyển sau đó là mị ý kinh tâm.

Tay ngọc khoác lên mu bàn tay cung nữ, làm ra tư thái tôn quý.

Dáng người lã lướt, từng bước như mọc sen đi tới cung của quý phi nương nương.

Đi đến trước mặt Phượng Triêu Ca, Hoa Hương Trù nhẹ nhàng thi lễ: “Hương Nhi bái kiến tỷ tỷ, tỉ tỉ hảo.”

Nói xong, cũng không đợi Phượng Triêu Ca hô miễn lễ, Hoa Hương Trù tự mình đứng dậy.

Đem cái gì gọi là ‘Được sủng ái mà kiêu ngạo’ vung tới cực hạn.

Tại lúc đứng dậy, Hoa Hương Trù cố ý khẽ nghiêng người tới gần cung nữ.

“Nương nương!”

Cung nữ khoa trương kinh hô một tiếng, lập tức đem chủ tử nhà mình nâng dậy, trong miệng còn nói qua: “Người cẩn thận chút, cẩn thận làm bị thương chính mình, Hoàng Thượng sẽ đau lòng.”

“Thấm lục, trước mặt tỷ tỷ, không được nói bậy!”

Hoa Hương Trù sắc mặt đỏ bừng, giận một câu.

Chợt, ánh mắt chuyển hướng Phượng Triêu Ca, gắt giọng:

“Xin tỷ tỷ không nên trách tội, thật sự là hôm qua Thượng Hoàng hắn...”

Nàng muốn nói lại thôi, lời còn sót lại khiến cho nó trở nên mập mờ mơ màng.

Vẻ mặt Phượng Triêu Ca kỳ dị.

Nhìn Hoa Hương Trù dáng vẻ kệch cỡm, giống như là tôm tép nhãi nhép cao thấp nhảy nhót.

Trong ánh mắt hắn tràn đầy cổ quái, buồn cười, cùng thương cảm.

Vị Hương phi nương nương vẻ mặt thẹn thùng cùng đắc ý, đặc biệt chạy đến trước mặt hắn khoe khoang, đại khái là không biết ——

Tối hôm qua, Hoàng Thượng nàng tâm tâm niệm niệm, lại... ở trên giường của hắn.

——

Nữ hoàng bệ hạ nói:

Trẫm cố gắng công lược như vậy, các ngươi cũng không bỏ phiếu sao?

Cẩn thận trẫm biến hóa thành tra nam trong một phút đồng hồ ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương