Vì tránh bị hoài nghi, Tô Thất đành lấy lí do vì Tiểu lang phu nhà mình thích ăn. Hơn nữa, lời này cũng không phải khuếch đại, hắn thật sự là thích ăn tóp mỡ.

Mỗi lần rút mỡ, phần tóp mỡ hầu như đều rơi vào trong bụng hắn, Tô Thất sợ hắn khó tiêu, mấy lần trộm giấu mang tặng cho nhà khác.

Chắc hẳn hắn chưa từng được ăn đồ chiên bằng dầu nên mới thích ăn đến như vậy.

"Muội tử thật sủng phu, nhưng nếu ăn quá nhiều sẽ rất dễ tăng cân, vẫn nên hạn chế thì hơn"

Trương Đại Phu nhớ tới người đàn ông gầy yếu của Tô Thất, cảm thấy nếu hắn ta ăn nhiều thì chắc cũng không ảnh hưởng gì.

"Tỷ tỷ nói đúng, lúc về muội tử nhất định sẽ hảo hảo dạy dỗ hắn."

Tô Thất cười đùa nói. Trương Đại Phú bật cười: "Ta thấy muội chính là một người đội phu lên đầu rồi, nào nỡ giáo huấn hắn a."


Tô Thất cũng không kiêng dè, chỉ cười nói: "Phu lang nhà ta từ nhỏ đã chịu không ít khổ cực, hiện giờ hắn đã gả cho ta, ta không thể khiến hắn chịu ủy khuất được."

Này là lời thật lòng của nàng. Nàng thật sự không muốn Vân Tử Mộc chịu bất kỳ ủy khuất nào. Chỉ cần là thứ hắn muốn, nàng nhất định sẽ thỏa mãn hắn.

Khi nghe Tô Thất nói, có lẽ Trương Đại Phú cũng đang nhớ tới vị hôn phu của mình, khóe mắt mang vài phần nhu tình.

"Muội tử nói đúng, đã là phu lang của mình thì phải đối đãi với chàng thật tốt."

"Tỷ cũng đối xử tốt với tỷ phu đúng không?"

Tô Thất nhàn nhã không có việc gì liền hàn huyên cùng Trương Đại Phú vài câu, không nghĩ tới bản thân lại hỏi một câu khó trả lời như vậy. Ngượng ngùng vò đầu, vô cùng đáng yêu.

"Ta vẫn còn chưa thành hôn đâu! Ta định mùa xuân năm sau... sẽ thành thân..."


Thấy vẻ mặt ngại ngùng hạnh phúc của Trương Đại Phú. Tô Thất đáp: "Vậy muội muội ở đây chúc mừng tỷ nha."

"Đến lúc đó muội tử nhất định phải tới uống chén rượu mừng a!"

"Dĩ nhiên rồi."

...

Mua thêm chút thịt nạc, Tô Thất mới tìm đến chỗ đám người Lục Đại Sinh, cùng nhau trở về nhà.

Biết Vân Tử Mộc thích ăn mì lạnh, Tô Thất đã sớm dành riêng cho hắn một phần đặt ở trong bếp, ai ngờ lúc nàng trở về thì đồ ăn vẫn còn nguyên.

Hôm nay nàng kiếm được không ít tiền, tâm tình không tệ, liền chuẩn bị cho hắn vài món. Vì thế nàng xào đậu giá, nấm xào thịt, đem phần mì lạnh còn dư trộn cùng.

Vân Tử Mộc ăn đến vui vẻ, Tô Thất nhìn thôi cũng thấy cao hứng.

Đem số tiền kiếm được cho hắn, Vân Tử Mộc cả kinh, đôi mắt mở lớn.

"Thê chủ, hôm nay bán được nhiều tiền vậy sao?"


Đếm đống bạc vụn trên bàn, đôi mắt Vân Tử Mộc phát sáng.

Tô Thất cười, ôn nhu nói: "Chỗ này bao gồm cả chi phí chúng ta bỏ ra. Mỡ heo cùng bột mì đều là dùng tiền của chúng ta mua mà."

Vân Tử Mộc bấm đầu ngón tay tính tính, vừa lòng nói: "Thế này cũng thu được rất nhiều!"

Vân Tử Mộc nhận thấy, chỉ cần Tô Thất không lên núi, dù thu nhập không được cao cũng không đáng ngại, chỉ cần nàng an toàn là đủ.

"Đây mới chỉ là bắt đầu thôi! Về sau việc kinh doanh sẽ càng ngày càng tốt."

Tô Thất giơ tay, xoa đầu Vân Tử Mộc, nhìn hắn cần thận đem cất những mảnh bạc vụn như bảo bối, đáy mắt tràn đầy thỏa mãn.

Mà Vân Tử Thanh đã nhiều ngày mong ngóng Tô Thất cùng Vân Tử Mộc cũng được Trương Đại Phú tặng cho một khối xà phòng. Trương Đại Phú ngày ấy vì muốn duy trì quan hệ liền mua hai khối xà phòng, không nghĩ tới công dụng của thứ này quá tốt.
Đã là thứ tốt thì nàng ta đương nhiên phải chia sẻ cùng phu quân tương lai rồi. Nàng ta liền cầm theo hai cân thịt cùng một khối xà phòng tới nhà Vân Tử Thanh.

Vân Tử Cầm đi vắng, chỉ có Vương thị cùng Vân Tử Thanh ở nhà.

Vương thị mở cửa, thấy Trương Đại Phú trong tay cầm theo cân thịt thì cười đến tít cả mắt, vội vàng mời nàng vào trong.

Vân Tử Thanh đang thêu thùa ngẩng đầu nhìn ra cửa chính, liếc mắt một cái thấy Trương Đại Phú, cả người đều khó chịu.

Trên người nàng ta không chỉ hôi mùi máu, lại còn béo như vậy, so với hình tượng quân tử trong lòng hắn nàng ta nửa phần cũng không tương xứng.

Khiến hắn không khỏi nhớ tới vị thê chủ kia của Vân Tử Mộc, thân hình cao dài, mặt đẹp như ngọc, quả nhiên là bộ dáng ôn nhuân như ngọc, nhìn cách nàng sủng ái Vân Tử Mộc chắc chắn tính tình nàng cũng cực tốt.
Bản thân hắn chưa chắc có thể gả cho hoàng thân quý tộc, nhưng cũng không đến nỗi phải gả cho đồ tể này.

Hạng người tầm thường như thế này khiến hắn chán ghét vô cùng, nếu không phải cha hắn đã nhận sính lễ nhà người ta thì hắn cũng không phải rơi vào tình huống khó xử như thế này.

Mắt thấy Trương Đại Phú sắp đến chỗ mình, Vân Tử Thanh thầm nhủ, "trốn không kịp rồi" đành phải buông kim chỉ trong tay, không tình nguyện mà đứng dậy.

"Tử Thanh."

Trương Đại Phú ngượng ngùng nhìn Vân Tử Thanh chào hỏi, Vương thị liền mời nàng ngồi.

Có lẽ nàng ta thấy sắc mặt Vân Tử Thanh không được vui, liền giải thích: "Hôm nay mạo muội quấy rầy là bởi vì ta có thứ tốt muốn mang cho hai người."

Nói xong, Trương Đại Phú liền đem hộp gỗ nhỏ đựng xà phòng đặt ở trên bàn.

"Đây là thứ gì?"
Vương thị lòng dạ nhỏ nhen, luôn muốn chiếm tiện nghi từ người khác, thấy đồ vật đặt ở trên bàn, liền vội vàng hỏi, dù cho người ta có mang thảo mộc đến thì hắn cũng sẽ không từ chối.

"Cái này gọi là xà phòng, dùng để giặt quần áo, công dụng còn lợi hại hơn bồ kết."

Trương Đại Phú liền đem câu chuyện bán xà phòng của Tô Thất kể lại, đặc biệt, nàng ta còn nhắc đến quý tộc trong kinh thành đều dùng đến loại xà phòng này.

Vương thị cười típ mắt. Đây là lần đầu tiên hắn thấy đồ tốt như vậy. Hắn tự nhủ, cũng may mắt nhìn của mình tốt, tìm được một người con dâu tốt.

Nàng ta lớn lên tuy có chút thô lỗ, nhưng lại có tình người.

Tuy Vương thị lòng tham không đáy, nhưng cũng không muốn hại đời nhi tử của mình.

Lúc trước hắn coi trọng Trương Đại Phú là vì ngoài tiền bạc ra, Trương Đại Phú có tâm ý với Vân Tử Thanh.
Tính tình Vân Tử Thanh không được tốt, cao ngạo, ngày thường thì rất kiêu ngạo, nếu không thể chiếu cố hắn thì ngày tháng sau này biết sống thế nào.

Trương Đại Phú là một người thành thật, lại biết thương người, duy nhất chỉ có một khuyết điểm đó là có chút xấu.

Sau khi cân nhắc, Vương thị dù gì cũng là người từng trải, ông ta cảm thấy diện mạo cũng không tính là quan trọng lắm.

Biết nhi tử của mình không vui, Vương thị cũng chỉ có thể ở bên khuyên nhủ hắn, chờ hắn phát hiện ra điểm tốt của Trương Đại Phú mới hi vọng tới cuộc sống tốt đẹp sau này.

"Đã là đồ vật hiếm có như vậy, sao lại xuất hiện ở trấn nhỏ này?"

Vân Tử Thanh khinh thường nhếch môi nói. Hắn luôn cảm thấy người vụng về, cả ngày chỉ biết làm thịt heo như Trương Đại Phú chắc chắn đã bị người khác lừa.
"Lời này của con nói không đúng rồi, trấn hoa mai của chúng ta sao lại không xứng dùng thứ tốt chứ. Đại Phú, cảm ơn ngươi vẫn luôn nhớ đến chúng ta a."

Không đợi Trương Đại Phú giải thích, Vương thị liền cười cười nhận lấy xà phòng, còn nhân tiện trừng mắt liếc Vân Tử Thanh một cái.

Trương Đại Phú xấu hổ sờ sờ mũi, không để ý lắm, lắc đầu nói: "Ta cảm thấy người bán xà phòng này cũng không tệ lắm, đáng tin nên mới mua, không nghĩ rằng hiệu quả của nó thực sự rất tốt."

Trương Đại Phú tất nhiên nhìn ra được sự khinh thường của Vân Tử Thanh, nàng muốn nói với hắn, nàng không phải bị người ta lừa.

Người bán xà phòng kia chính là khách hàng quen của nàng, lúc nào mua hàng cũng thanh toán sòng phẳng, chưa bao giờ trả thiếu phân tiền nào.

"Chẳng lẽ ngươi biết có quen biết với người bán sao?"
Vương thị thuận miệng hỏi một câu.

"Vâng, người này trước từng đi cùng phu quân đến chỗ ta mua nửa cái đầu heo, sau lại thường xuyên tới mua thịt, lâu dần thành quen, muội tử kia là một người tốt."

Trương Đại Phú rất thích tính tình dứt khoát của Tô Thất, là một người hào phóng, không câu lệ tiểu tiết, không giống với thương nhân.

Vân Tử Thanh nghe xong, trong đầu hiện lên hình bóng một người.

"Ngươi nói người bán xà phòng này là nữ tử lúc trước mua nửa cái đầu heo?"

Trương Đại Phú mỗi ngày đều có thể bán được vài cái đầu heo, nhưng một lần mua nhiều như vậy trừ bỏ ngày lễ hoặc tết, ngày thường thì chẳng mấy ai mua, cho nên Vân Tử Thanh chắc chắn người mà Trương Đại Phú nhắc đến chính là thê chủ của Vân Tử Mộc.

"Đúng vậy."

Trương Đại Phú nặng nề gật đầu, trong lòng không khỏi cao hứng vì Vân Tử Thanh chủ động nói chuyện với nàng.
"Nàng... Mỗi ngày đều ở trong trấn bán...cái này sao?"

Vân Tử Thanh chỉ chỉ hộp gỗ trong tay Vương thị hỏi. Hắn đã quên mất thứ đồ kia được gọi là gì.

Hoặc có thể nói là, vừa rồi hắn căn bản không nghe Trương Đại Phú nói gì.

"Ta cũng không thường xuyên thấy nàng, nhưng muội tử kia thường xuyên tới chỗ ta mua mỡ heo."

Trương Đại Phú tinh tế, nghĩ kỹ mới trả lời.

"Mua mỡ heo?"

Vân Tử Thanh khó hiểu nhíu nhíu mày. Những nhà có điều kiện tốt một chút thường mua thịt heo thì không có gì để nói nhưng vì sao nàng lại mua mỡ heo?

"À. Muội tử kia cực sủng phu lang, nàng nói phu lang nhà nàng thích ăn tóp mỡ, mỗi lần lên trấn nhất định phải mua chút mỡ heo về."

Nói đến sủng phu lang, Trương Đại Phú không khỏi đỏ mặt, trộm nhìn Vân Tử Thanh một cái.

Về sau nàng nhất định sẽ rất sủng ái vị phu lang này.
Vân Tử Thanh gắt gao mím môi, híp mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trương Đại Phú còn muốn nói cùng Vân Tử Thanh vài câu, chuyện muội tử kia muốn mua rất nhiều mỡ heo chỗ nàng. Còn chưa kịp mở miệng thì Vân Tử Thanh đã đứng lên rời đi.

Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của hắn, Trương Đại Phú không khỏi đau lòng.

Nàng biết Vương thị bất công, chỉ sủng ái nữ nhi. Tử Thanh ở nhà cả ngày cũng không được để mắt đến.

Đợi sau khi nàng cưới hắn trở về, nhất định sẽ chăm sóc hắn thật tốt, nuôi hắn béo tròn, mập mạp.

"Khụ khụ..."

Vương thị ho nhẹ một trận, kéo Trương Đại Phú đang thất thần trở về, nàng vội vàng đứng dậy cáo từ.

"Cái kia... Vương thúc, cửa hàng còn có việc, ta về trước."

"Ở lại dùng cơm rồi hẵng về."

Vương thị khách sáo một câu, kỳ thật hắn không có nửa phần muốn mời nàng ở lại.
Hai cân thịt này hắn còn định chờ nữ nhi trở về liền làm cho nàng ăn.

Nếu nàng ta ở lại dùng cơm, liền thiếu đi nửa cân thịt, vậy nữ nhi của hắn phải ăn ít đi nửa cân.

"Sợ là không được ạ. Cửa hàng còn có việc gấp, ngày khác ta lại đến thăm người...cùng Tử Thanh."

Trương Đại Phú vội vàng xua tay cự tuyệt nói, nàng không phải không nhìn ra giả ý của Vương thị.

"Tử Thanh ngày thường đều bị ta chiều hư, ngươi đừng so đo với hắn. Chờ lát nữa ta liền đi nói với hắn."

Vương thị cố tình nói như vậy lược đi trọng điểm 'mời nàng ta ở lại dùng cơm.

"Vương thúc, không sao đâu, người đừng nói với Tử Thanh, tâm tình của chàng hôm nay không tốt, ngày khác ta lại qua đây. Trong nhà có thiếu gì thì người cứ nói với ta, ta sẽ mang tới cho người."

Trương Đại Phú cùng Vương thị khách sáo vài câu liền rời đi, Vương thị đóng cửa. Lúc này, ông ta lạnh mặt, trực tiếp đi tới hậu viện tìm Tử Thanh.
Trương Đại Phú ngu ngốc không nhìn ra được gì nhưng Vương thị này lại nhìn thấy rất rõ ràng.

Vân Tử Thanh rõ ràng đang đánh chủ ý lên thê chủ của Vân Tử Mộc. Hắn đây là sợ chuyện trong nhà còn chưa đủ nhiều hay sao?

"Tử Thanh. Mở cửa, là cha."

Vương thị gõ vài tiếng, thấy không có động tĩnh, liền mở miệng gọi.

Đợi hồi lâu, Vân Tử Thanh mới chậm rãi ra mở cửa.

Vương thị nhìn thoáng qua trong phòng rồi mới đi vào. Vừa đặt mông lên ghế liền quở trách.

"Cha biết Trương Đại Phú kia bộ dáng không xuất chúng, ngươi chướng mắt cũng đúng. Nhưng ngươi phải biết rằng, mẫu thân ngươi mất đi, đồ vật trong phủ đều bị đám hạ nhân cuỗm mất. Phụ tử ba người chúng ta có thể đi đến ngày hôm nay thật không dễ dàng gì a."

Vương thị nói xong hốc mắt liền ửng đỏ, hắn nhớ tới những gia sản kia lại đau lòng, những thứ kia vốn nên thuộc về nữ nhi của hắn.
"Trương Đại Phú này tuy dung mạo tầm thường, nhưng tâm địa thiện lương, sau này gả cho hắn ngươi chỉ cần chờ mà hưởng phúc là được. Nữ nhân lớn lên xinh đẹp có ích lợi gì chứ. Đối đãi với ngươi thật tốt mới là chân ái."

Vương thị nói cả nửa ngày, Vân Tử Thanh một chút phản ứng cũng không có. Những lời này hắn cũng đã nghe đến trăm lần rồi.

Vương thị thấy hắn không muốn nghe liền tức giận, sắc mặt lạnh xuống.

"Ta biết ngươi đang nghì gì. Chúng ta đã bán nhà cũ, sau này không được phép qua lại với những người trong quá khứ kia nữa. Bọn họ sống tốt hay không cũng không liên quan đến chúng ta. Ngươi đừng có mà làm loạn, chọc đến mấy cái phiền toái, ảnh hưởng tới con đường làm quan của muội muội ngươi thì đừng có trách ta không niệm tình cha con."

Dứt lời, không đợi Vân Tử Thanh đáp lại, Vương thị liền nhanh chóng rời đi. Hoàn toàn không có chút khí độ của đại đương gia hồi đó.
Vân Tử Thanh khóe miệng cười khổ, hồng mắt lẩm bẩm nói: "Đúng vậy! Trong lòng người chỉ có nữ nhi thôi, ta là cái gì chứ? Bất quá ta chỉ là một công cụ kiếm tiền thôi!"

Lúc cha đem hắn gả cho Trương Đại Phú, đã thu không ít lễ vật, sau đó còn ngày ngày đến chỗ nàng ta mặt dày xin thịt heo, nói là vì muốn tìm một gia đình tốt cho hắn, lại cũng chưa từng hỏi hắn có nguyện ý hay không. Này có khác gì là đem bán hắn đâu?

Không, vẫn có sự khác nhau.

Ít nhất những người con vợ lẽ bị cha bán đi sẽ không còn phải chịu đựng sự bóc lột của cha nữa.

Nhưng hắn thì không được như vậy. Cả đời này của hắn không thể thoát khỏi bọn họ. Đơn giản vì người này là phụ thân thân sinh của hắn, còn có muội muội ruột giỏi ăn chơi trác táng của hắn nữa.

*ed: ủa đoạn này tự dưng thấy tội Tử Thanh ghê. Nhưng mà cái nết của anh này thì... :(

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương