Xuyên Nhanh Nữ Chủ Cuồng Sủng Phu
-
Chương 22
Vân Tử Mộc vươn tay lấy một khối tóp mỡ ném vào trong miệng, thỏa mãn mà nheo mắt.
Hắn quả thật càng ngày càng không sợ thê chủ, dám dùng tay bốc đồ ăn.
Thấy Vân Tử Mộc tựa hộ rất thích ăn thức ăn chiên dầu, Tô Thất liền chiên cho hắn ít thịt ba chỉ, sau đó rắc muối, làm thành một món mỹ thực.
"Ngon lắm, thê tử thật lợi hại."
Vân Tử Mộc hạnh phúc đến nỗi híp cả mắt, thấy bộ dáng hắn đáng yêu như vậy, Tô Thất chỉ cảm thấy yêu chết đi được.
"Ngon cũng không được ăn quá nhiều, bằng không buổi tối ăn không ngon."
Tô Thất hướng tới bình đựng mỡ heo, ôn nhu dặn dò.
Rốt cuộc vẫn là thiếu niên, buông bỏ khúc mắc liền bộc lộ bản chất hồn nhiên.
"Ngô... thê tử nàng cũng ăn một miếng đi."
Vân Tử Mộc nhéo một mảnh thịt đưa tới bên miệng Tô Thất, đợi nàng cắn lát thịt, hắn mới đỏ mặt rụt tay lại.
Vân Tử Mộc tò mò chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi: "Thê tử, chủ yếu dùng tro sao?"
"Tro bếp chính là một thứ tốt.
Tô Thất cười gật đầu, đem tro đổ vào chậu, sau đó liền đi ra bên ngoài, mang theo hai gáo nước đi vào.
"Tử Mộc, chàng đi lấy ít vải bông dùng làm giày cho ta lại đây."
Tô Thất khoa tay múa chân, Vân Tử Mộc lập tức đứng dậy đi lấy cho nàng.
Lọc đi tạp chất, Tô Thất bưng dung dịch kiềm đi vào chính phòng, ở kia còn ít vôi chưa dùng hết, trộn lẫn với nước tro. Sau đó lại đem mỡ nóng đổ vào, quấy không ngừng.
"Nếu là có đá vôi thì nhiệt độ nước vôi sẽ càng tốt, bất quá như thế này hẳn cũng có thể."
Quấy đến độ tay mỏi nhừ, còn chưa thấy hiện tượng xà phòng hóa, Tô Thất nhịn không được thầm nói một tiếng.
Nhìn dung dịch đặc sệt thêm chút, trên mặt nàng thoáng lộ chút vui mừng.
Nhìn qua thì hẳn có thể thành công, có lẽ là do tỉ lệ có vấn đề, sau này từ từ thử nghiệm là được rồi.
Tô Thất tìm được một hộp gỗ thon dài, đem dung dịch xà phòng đổ vào hộp gỗ, sau đó liền mang ra ngoài hong khô.
Trong lòng Vân Tử Mộc tò mò, chốc lát lại chạy ra ngó một cái, thẳng đến khi nhìn thấy dung dịch đông lại thành màu trắng, hắn mới giật mình che miệng lại, chạy đến trong phòng gọi Tô Thất.
"Thê tử, thê tử, hình như cứng rồi."
Nghe hắn nói, Tô Thất giật mình, sặc nước. Nếu không phải nàng biết tên này ngây thơ, đơn thuần, cái gì cũng không hiểu thì nàng còn tưởng hắn đang đùa bỡn nàng.
"Đi giặt khăn đi, thử xem có giặt sạch được không."
Vân Tử Mộc nhìn khối xà phòng, ngồi xổm cạnh chậu nước, lấy khăn từ trong ngực ra, lại không biết cách dùng như thế nào.
Tô Thất cười, ngồi xuống bên cạnh hắn, dạy hắn cách dùng.
Nhìn vết bẩn trên khăn phai đi rất nhiều, Vân Tử Mộc càng thêm cảm thấy thần kỳ.
Tô Thất dùng xà phòng cọ cọ đáy nồi, thế mà tẩy sạch được vết bẩn.
"Thê tử, nàng muốn bán xà phòng sao?"
Vân Tử Mộc cảm thấy thê chủ nhà mình rất lợi hại, xà phòng thần kỳ như vậy mà nàng cũng có thể làm ra.
"Đúng vậy, Tử Mộc cảm thấy không ổn sao?"
Tô Thất khá vừa lòng với xà phòng này, nhưng hình dạng còn kém một chút.
Không được, ngày sau muốn đem bán thì phải tìm thợ mộc, làm mấy cái khuôn mới.
"Thê tử lấy xà phòng này ra đi, chắc chắn bán rất tốt."
Thứ này so với bồ kết còn tốt hơn.
Tô Thất nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn liền muốn trêu chọc hắn.
"Tử Mộc, xà phòng này là phương pháp gia truyền của Tô gia, hôm nay chàng đã biết cách làm, nếu phương pháp này truyền ra ngoài, chúng ta sẽ không còn có được những thứ mà chúng ta có thể có."
Vân Tử Mộc thấy vẻ mặt nghiêm túc nàng, sắc mặt vội vàng ngưng trọng mà nói: "Ta... ta sẽ không nói cho người khác."
Tô Thất cười nhéo mặt hắn, sủng nịnh nói: "Tiểu ngốc tử!"
Vân Tử Mộc lúc này mới phát giác ra mình vừa bị đùa bỡn, hắn thoát khỏi móng vuốt của nàng, ngữ khí nói chuyện mang theo vài phần tức giận.
"Ta mới không ngốc!"
Dứt lời, hắn trực tiếp mang xà phòng về phòng.
"Này! Này tiểu ngạo kiều, cũng không biết là ai mua về nhaa."
Nhìn cái ót của Vân Tử Mộc, Tô Thất nhịn không được cười nói.
"Bất quá, ta thích!
Tự mình mua về, có khóc lóc cũng không được, đành phải chiều chuộng hắn thôi.
Sau cơm chiều, Tô Thất liền đem mấy khối xà phòng còn dư đưa qua cho Lục Đại Sinh, Lục Thất muội cùng Lục Tử Bình, Tô Thất lại nói cho bọn họ cách dùng và tác dụng, mọi người đều cảm thấy đây là thứ tốt.
Lúc trở về, Tô Thất hái chút cánh hoa, đến lúc đó trộn lẫn với bột mì, trứng gà cùng mật ong hoặc sữa bò, mộc hương, liền có thể làm một ít xà phòng thơm bán cho gia đình giàu có, hẳn là cũng được hoan nghênh.
Nhưng làm được đồ tốt trước tiên phải cho phu lang dùng, hắn theo nàng ngần ấy năm khổ cực, cũng nên hưởng phúc rồi.
Ban đầu Tô Thất nỗ lực kiếm tiền mục đích chính là muốn cho Vân Tử Mộc sống tốt hơn, hiện giờ vẫn như cũ, không chút thay đổi. Ông trời đã cho nàng xuyên qua đây bảo hộ hắn, vậy thì nàng muốn đem hết toàn bộ sức lực của mình để che chở cho hắn.
Khi Tô Thất trở về, trong phòng ngủ đèn dầu vẫn còn đang sáng, nghe được âm thanh đóng cửa bên ngoài, Vân Tử Mộc vội chạy tới.
"Thê tử đã trở lại."
"Sao còn chưa ngủ? đang đợi ta sao?"
Nhìn đôi mắt Vân Tử Mộc có chút đỏ, Tô Thất nhịn không được đau lòng một trận/
Bận rộn cả một ngày, toàn thân nàng rã dời, càng đừng nói người ít vận động mạnh như Vân Tử Mộc.
"Ta đi khóa cửa, chàng đi ngủ đi!"
Thật sự là một tiểu gia hỏa nhát gan, mệt mỏi thành như vậy cũng không dám ngủ.
"Ta đi múc nước cho thê tử rửa chân."
Vân Tử Mộc xoa xoa đôi mắt liền đi múc nước, Tô Thất vội vàng giữ hắn lại.
"Ta tự mình làm được, bận cả một ngày, chàng mau ngủ đi!"
Con ngươi lóe sáng của Vân Tử Mộc bỗng nhiên ảm đảm, đôi tay gắt gao nắm lấy ống tay áo, nhìn Tô Thất xoay người đi vào nhà bếp, không khỏi cắn môi dưới.
Thê chủ giống như một chút cũng không thích hắn.
Vân Tử Mộc mất mát mà chớp chớp mắt, ánh mắt không khỏi dừng lại ở cửa tây phòng.
Những vợ chồng son khác cũng đều phân phòng ngủ sao?
Thê chủ sợ sẽ lại xúc phạm đến hắn? Hay nàng thật sự không thích hắn, cho nên mới đến tây phòng ngủ một mình?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook