Xuyên Nhanh Nữ Chủ Cuồng Sủng Phu
-
Chương 15
Làm như nhìn ra lo lắng trong mắt Vân Tử Mộc, Tô Thất vội vàng giải thích: "Hôm nay ở trên núi ta nhặt được vài thứ tốt, sợ là bán trong trấn thì không được giá, mới muốn đi thành Thanh Ngọc hỏi giá một chút."
"Trong núi có thể có cái gì tốt chứ?"
Vân Tử Mộc vừa nghe lời nàng nói không giống với trong tưởng tượng của hắn, biểu tình lập tức thả lỏng, buột miệng thốt ra.
Tô Thất bưng đèn dầu, kéo hắn đến tây phòng, vừa thấy trên bàn là linh chi, thảo dược, hắn sửng sốt.
"Tử Mộc biết những thứ này?"
Nhìn nét mặt của hắn, xem ra là hắn biết mấy thứ này. Không chừng bọn họ còn có thể tự định giá cho chúng. Lúc bán cũng không sợ bị người ta lừa bịp.
Vân Tử Mộc cắn môi, nhẹ giọng nói: "Trước kia ở lễ mừng thọ của Vân lão, đại công tử được gả đến kinh thành từng phái người đưa tới một củ nhân sâm. Mọi người ai cũng nói kia là vật quý, ta cũng trộm liếc nhìn một cái, cái kia cũng không lớn như thế này.
Những đau đớn trong quá khứ với sự sủng nịnh hiện tại của Tô Thất liền trở thành dĩ vãng.
"Vậy Tử Mộc chàng có nghe họ nói qua giá trị của nó không?"
Tô Thất cũng không biết giá cả thị trường như thế nào nên cũng không dám định giá.
"Bọn họ đều nói trăm lượng có thừa, bằng một năm chi tiêu của Vân phủ."
Vân Tử Mộc thấp giọng nói, Vân phủ lúc trước ở trấn hoa mai cũng được coi là phú hộ, nhưng nếu so sánh với nhà giàu chính hiệu thì chẳng là cái đinh gì.
Người ta tùy tiện tặng một củ nhân sâm, liền bằng trên dưới nhà họ ăn cả năm, thật thê lương a.
"Tử Mộc, đợi bán được đám này, ta mua cho chàng chút trang sức."
Tô Thất không biết nghĩ cái gì, không đầu không đuôi thốt lên một câu.
Vân Tử Mộc vội xua tay nói, hắn xuất thân ti tiện, có thể ở bên cạnh nàng đã quá đủ, nào dám cầu sang."
Chỉ cần thê tử về sau không uống rượu đánh người, vậy là đủ rồi.
"Ta làm việc để kiếm tiền cho chàng, không mua đồ vật cho chàng thì ta còn kiếm tiền làm gì?"
Tô Thất bưng đèn dầu, đem Vân Tử Mộc kéo trở về, lại chuẩn bị nói chuyện mình muốn đi thành Thanh Ngọc, nghĩ đến lá gan nhỏ của hắn, nàng bỗng nhiên đổi câu nói.
"Tử Mộc, ngày mai chàng đi cùng ta đi!"
"Hả?"
Vân Tử Mộc tưởng mình nghe nhầm, nghi hoặc nhìn về phía Tô Thất.
"Ngày mai chúng ta cùng nhau đi Thanh Ngọc thành, buổi tối không cần trở lại. Hôm sau lại quay về."
Không để Vân Tử Mộc cự tuyệt, Tô Thất đứng dậy nói.
Dứt lời, nàng quay người đi ra ngoài.
Vân Tử Mộc còn đang ngơ ngác, nhìn rèm cửa đong đưa, bên tai văng vẳng lời Tô Thất nói.
Thê tử muốn dẫn hắn đi Thanh Ngọc thành?
Hắn từ nhỏ đến lớn cũng chỉ ở Vân phủ và nơi này, chưa từng rời khỏi trấn Hoa Mai.
Không biết vì sao, Vân Tử Mộc gần đây hắn không dám nghĩ, nàng sẽ cùng hắn ở cùng một chỗ.
Có lẽ hắn nghĩ chính mình không đáng giá đi!
Trời còn chưa sáng, Tô Thất liền mang theo Vân Tử Mộc ra khỏi Lục gia thôn. Hai người mặc bộ đồ mới, tuy không đáng bao nhiêu tiền nhưng đây cũng là thể diện của bọn họ a.
Tới trấn Hoa Mai, Tô Thất thuê một chiếc xe ngựa, Vân Tử Mộc nháy mắt đau lòng.
Hắn vốn chỉ muốn thuê một chiếc xe lừa, tuy rằng chậm một chút, nhưng rất tiện nghi a!
Vốn dĩ tiền bạc còn dư của bọn họ không nhiều, sao nàng lại không biết tiết kiệm a.
Tô Thất biết tính toán của Vân Tử Mộc nhưng nàng không muốn hắn phải chịu khổ.. Xe lừa vừa chậm vừa hôi, nói không chừng còn có người muốn ghép xe. Cũng không thoải mái bằng xe ngựa.
"Tử Mộc, về sau ta sẽ mua cho chàng một cỗ xe ngựa, muốn đi chỗ nào liền đi, muốn ngồi như thế nào thì ngồi."
Tô Thất chợt nắm chặt tay Vân Tử Mộc nghiêm túc nói.
Vân Tử Mộc nhấp môi nhìn nữ tử nghiêm mặt, cũng không ném tay nàng ra.
Kỳ thật, hắn đã chậm rãi thân cận với nàng.
"Thê tử, cảm ơn nàng."
Vân Tử Mộc không biết vì sao lại nói lời này, chỉ là trong lòng hắn muốn nói như vậy, liền nói.
"Ta và chàng đã là phu thê, có vinh cùng hưởng, có họa cùng chia, chàng cần gì phải khách khí với ta như vậy?"
Tô Thất nắm chặt tay Vân Tử Mộc nói.
Trong không gian dâng lên một cỗ ái muội, chua chua ngọt ngọt, khiến người ta lưu luyến không thôi.
Thành Thanh Ngọc quả thực rất lớn, trên phố nhiều người qua lại, ăn mặc cũng bất đồng, nhưng cẩm y tơ lụa chỗ nào cũng có.
"Tử Mộc, chàng đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm, sau đó lại đi tìm hiệu thuốc nhé.'
Tô Thất gắt gao lôi kéo hắn, sợ hắn đi lạc.
Vân Tử Mộc vội lắc đầu, đồ còn chưa bán, hắn nào có hứng ăn cơm.
"Vậy chúng ta bán dược liệu trước rồi lại đi ăn cơm."
Vân Tử Mộc lúc này mới gật đầu.
Tô Thất tìm người hỏi thăm y quán nổi tiếng nhất kinh thành, sau đó liền mang hắn theo.
Bên ngoài y quán có rất nhiều người đang xếp hang, Tô Thất sợ đợi lâu, liền bảo hắn qua quán trà bên cạnh ngồi đợi nàng.
Thanh toán tiền xong, nàng liền đi theo đám người xếp hàng vào bên trong.
Vân Tử Mộc có chút khẩn trương nhìn chằm chằm phương hướng của Tô Thất. cũng không chớp mắt, sợ mình không chú ý một cái Tô Thất liền biến mất. Nếu thật hắn cũng không biết phải làm gì.
Tô Thất cứ chốc lát liền quay đầu sang nhìn hắn, sau đó hướng hắn cười một cái.
Dưới ánh mặt trời, Tô Thất quay đầu cười với hắn, Vân Tử Mộc cảm thấy tâm tình tốt lên hẳn.
Trong tim dường như bị người ta nhẹ nhàng cạy mở, rải chút đường, ngọt đến mức hắn không nhịn được muốn cười thành tiếng.
Qua thời gian ở chung này, Vân Tử Mộc phát hiện Tô Thất là người rất tốt, có lễ nghĩa, lại biết chiếu cố người khác, nói lời giữ lời, nói không uống rượu đánh người liền không uống rượu.
Đến lượt Tô Thất đi vào cũng đã được hơn một canh giờ, lúc nghe nàng nói không phải khám bệnh mà là bán dược, lão đại phu không khỏi nhìn nàng nhiều cái.
"Ngươi cũng là một tiểu hài tử thành thật. Vốn dĩ người bán dược thì chỉ cần trực tiếp đi vào, mà ngươi lại nguyện ý cùng người bệnh xếp hàng."
Nhìn Tô Thất ăn mặc mộc mạc, sự nghiêm túc trên mặt lão đại phu cũng giảm đi không ít.
"Đây là chuyện nên làm, người bệnh muốn xem bệnh còn gấp hơn cả ta. Đều là không muốn chậm trễ thời gian của tiền bối, vãn bối không thể không tuân theo quy củ."
Tô Thất vội vàng chắp tay hướng Triều đại phu nói.
"Lấy đồ ngươi muốn bán ra đây. Nếu là đồ tốt, lão thân ta cũng sẽ không bớt của ngươi một đồng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook