Xuyên Nhanh Nhân Sinh Hoàn Mỹ
18: Tướng Quân 18


Người này thân phận có chỗ bất phàm.

Lãnh Cơ Uyển nhíu mày, thanh âm phảng phất lạnh như băng: “Ngụy quốc, Lãnh Cơ Uyển.


Nam nhân cưỡi ngựa đứng đối diện với Lãnh Cơ Uyển, trực tiếp hô lớn: “Ta kêu Trương Mục, ngươi rất lợi hại, có thể chết dưới tay của ta cũng sẽ không làm nhục thanh danh của ngươi.


Trương Mục!
Lãnh Cơ Uyển trong lòng không khỏi cả kinh, danh tướng của Nguyệt quốc, không nghĩ đến nhanh như vậy nàng liền trông thấy hắn.

Bốn phía binh lính đều tản ra, giống như bọn họ chỉ là binh sĩ thông thường nếu tùy tiện tới gần có khác gì đi tặng mạng.

“Tiếp lấy!”
Giọng nói rơi xuống, Trương Mục chỉ cảm thấy chính mình dường như trở nên hoa mắt, trường thương mang theo hàn khí đã tới gần cổ của hắn.


Trương Mục nhanh chóng vung lên trường mâu, thanh âm binh khí va chạm lập tức vang lên, ý cười treo trên khuôn mặt cũng lập tức thu liễm, ánh mắt thâm trầm mang theo nồng đậm sát khí.

Đối phương vừa ra tay đã là sát chiêu, nếu hắn không kịp phản ứng chỉ sợ đã sớm mất mạng.

Lãnh Cơ Uyển không để cho hắn kịp thả lỏng, một đòn vừa ra lại tiếp tục thu hồi trường thương đánh ra một đòn.

“Đương!” Hai người chạm vào nhau, Trương Mục nhẹ nhàng đem trường thương của nàng đẩy ra.

Tuy nhiên Lãnh Cơ Uyển cũng không hề có ý định thu tay, một thương quét ngang, khí thế cuồn cuồn như vũ bão, trường thương tùy khắc biến đổi, thế công dồn dập khiến cho Trương Mục chỉ có thể chật vật chống đỡ.

“Đương! Đương! Đương!”
Hai người vừa ra tay, chiêu thức đều mang theo sát khí, trong nháy mắt vô số âm thanh va chạm của binh khí nổi lên bốn phía, thanh âm nối liền nhau, phảng phất không khí xung quanh đều run rẩy.

Hơn một trăm thương đi qua, Trương Mục không khỏi âm thầm kinh sợ, mặc dù nội lực của đối phương không tính là tinh thuần, nhưng lực đạo của nàng lại vô cùng đáng sợ, một thương đi xuống ít nhất cũng có hơn ngàn cân lực đạo.

Hắn có thể dùng nội lực để bù đắp thiếu xót của khí lực nhưng lâu dài cũng không phải cách hay.

Nhân lúc Trương Mục không để ý, Lãnh Cơ Uyển giơ lên trường thương đâm thẳng về phía yết hầu của hắn.

Một thương vừa ra thật sự quá nhanh, cho dù Trương Mục có phản ứng kịp thời thì vẫn để lại một tia máu trên gương mặt.

“Đang khiêu chiến với ta, mà ngươi cũng dám phân tâm? Hơn nữa, tướng quân của Nguyệt quốc cũng chỉ có thế thôi sao? Nếu vậy thì thật sự quá thất vọng.

” Lãnh Cơ Uyển ngồi trên lưng ngựa, khóe miệng câu lên nhìn về phía Trương Mục nhàn nhạt nói, thanh âm mang theo vài phần chế giễu.

“Hừ!” Trương Mục sắc mặt trở nên đỏ bừng, trong lòng dâng lên nộ khí.

Đường đường là tướng quân của Nguyệt quốc, lúc này lại bị một tiểu tử khinh thường, tâm tình hiển nhiên là không tốt.


“Tiểu tử, chớ đắc ý!” Trương Mục quát lên một tiếng, nội lực trong cơ thể lập tức dâng lên, trường mâu trong tay mạnh mẽ đánh về phía Lãnh Cơ Uyển.

Một đòn vừa ra, đáy mắt Lãnh Cơ Uyển cũng trở nên ngưng trọng, mặc dù miệng nói khinh thường, nhưng nàng cũng không thể phủ nhận đối phương đúng là rất có bản lĩnh, dù sao cũng là danh tướng của Nguyệt quốc chắc chắn sẽ không kém quá nhiều.

“Hắc ca, ta cũng lên!”
Nói xong, Lãnh Cơ Uyển đáy mắt lóe lên một tia kiên quyết, khẽ thúc dây cương Tuyệt Ảnh, một người một ngựa lập tức phi thẳng về phía trước.

Nửa ngày sau, sắc trời cũng không còn mờ mịt như trước, cả hai trên mặt hiện rõ một tia mệt mỏi, nhưng so với Lãnh Cơ Uyển, Trương Mục lại có vẻ chật vật hơn rất nhiều.

Rốt cuộc nội lực cũng không phải vô hạn, so với một người trời sinh thần lực như nàng, lâu dài sẽ càng rơi vào yếu thế, Trương Mục có thể cùng nàng kéo dài đến bây giờ đã xem như không tồi.

Trương Mục híp mắt, khôi giáp trên người lúc này có không ít dấu vết va chạm của binh khí, dáng vẻ cũng không còn hung thần ác sát như trước, toàn thân trên dưới đều xuất hiện vết rách, bộ dáng vô cùng thê thảm.

Thậm chí trước ngực của hắn còn xuất hiện một vết thương lớn, máu tươi không ngừng từ đó chảy ra, Trương Mục một tay siết chặt trường mâu, một tay che chắn trước ngực, sắc mặt vì mất quá nhiều máu mà trở nên trắng bệch.

“Xem ra ta còn coi nhẹ ngươi…”
Lãnh Cơ Uyển không đáp, tóc dài tung bay theo chiều gió, ánh mắt lẳng lặng nhìn về phía Trương Mục.

“Không nghĩ đến, Trương Mục ta lại có ngày chết dưới một người vô danh! ” Còn chưa dứt lời, từ trong miệng của hắn phun ra một bụm máu, cả người dường như vô lực từ trên lưng ngựa ngã gục xuống đất.


Binh sĩ Nguyệt quốc cách đó không xa, nhìn thấy tướng quân của mình bị một thiếu niên hạ gục, không biết ai trong đó lớn tiếng hô lên.

“Trương tướng quân chết rồi!”
Thanh âm vừa cất lên, đám người lập tức trở nên hoảng loạn, sĩ khí cũng yếu đi rất nhiều, nhất thời binh khí cầm trong tay cũng nới lỏng đi không ít.

“Không được hoảng loạn! Tất cả bình tĩnh lại cho ta!”
“Không xong rồi! Ngụy quốc có quân mai phục, hai bên đều có cung tiễn thủ.


Lâm Khang có chút không tin vào tai mình, đáy mắt tràn ngập kinh sợ, còn chưa kịp hồi thần thì trông thấy một thiếu niên cưỡi trên một con hắc mã phi đến.

“Binh sĩ Ngụy quốc, tất cả theo ta!”
Theo sau Lãnh Cơ Uyển còn có không ít người, trên mặt mang theo nồng đậm sát khí, bọn họ đi đến đâu nơi đó liền chất đầy thi thể của binh sĩ Nguyệt quốc.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương