Xuyên Nhanh Nhân Sinh Hoàn Mỹ
14: Tướng Quân 14


Khẽ hạ mí mắt, cánh tay lúc này vô cùng đau nhức, bàn tay đã hơi sưng đỏ.

“Sư đệ, ngươi còn muốn tiếp tục hay không?”
Lãnh Cơ Uyển nhíu mày, nhanh chóng ổn định lại cơ thể, sau đó hướng về phía Sở Thiên Duật hô lớn: “Sư huynh, chớ xem thường ta!”
Tuyệt Ảnh dưới chân dường như cảm nhận được tâm tình của Lãnh Cơ Uyển, nó hí vang lên một tiếng, thân hình hóa thành tàn ảnh, mang theo Lãnh Cơ Uyển phi thân về phía trước.

Một cái hô hấp, đã vượt qua chục mét, còn không để Sở Thiên Duật kịp phản ứng, trường thương đã vươn về phía hắn.

“Tốt!” Sở Thiên Duật cũng quát lên một tiếng, đáy mắt tràn ngập tán thưởng, đã lâu rồi hắn chưa cảm thấy sảng khoái như vậy.

“Đương! Đương! Đương!”
Liên tiếp tiếng giao phong vang lên, hai người hai ngựa không ai chịu nhường ai, hết một đòn rồi lại thêm một đòn đánh tới.

Binh lính vây xem xung quanh đã sớm bị dọa sợ không nhẹ, gương mặt đều trở nên đỏ bừng, mí mắt cũng không chớp một cái, sợ mình bỏ lỡ một màn trước mặt.


Trận chiến kéo dài hơn một canh giờ, đến khi Sở Thiên Duật dùng một chiêu đánh bay trường thương của Lãnh Cơ Uyển, lúc này nàng mới nhận thua.


Mặc dù Lãnh Cơ Uyển thất bại, nhưng Sở Tiêu lại vô cùng hài lòng, thậm chí còn cảm thấy kinh sợ.

Phải biết, Sở Thiên Duật từ nhỏ đã được luyện võ, đến nay cũng đã được hơn mười năm, trong khi đó Lãnh Cơ Uyển học võ còn chưa đầy một năm, vậy mà lực đạo của nàng so với Sở Thiên Duật lại nhiều hơn không ít, nếu để nàng tiếp tục phát triển, Sở Tiêu chắc chắn rằng chẳng bao lâu nữa nàng nhất định sẽ vượt qua Sở Thiên Duật.

Lãnh Cơ Uyển uống một ngụm nước, luận bàn hơn một canh giờ đã khiến cơ thể của nàng trở nên suy kiệt.

Nàng buông ra túi nước, xoa xoa khóe miệng, cười nói: “Không nghĩ đến, lại thống khoái đến vậy.


Từ khi làm đồ đệ của Sở Tiêu, tuy rằng luyện võ mỗi ngày, nhưng lại không có người để luận bàn, người trẻ trong kinh thành thì lại không có ai là đối thủ của nàng.

Còn về Sở Tiêu, thực lực chênh lệch quá lớn, căn bản không thể đánh ra một trận thư sướng.

Lần này bất đồng, đối thủ của nàng là Sở Thiên Duật, mặc dù thực lực của nàng vẫn thua kém sư huynh một chút, nhưng cũng không kém quá nhiều, nếu không phải sư huynh so với nàng luyện võ sớm hơn, nội lực vì đó cũng càng tinh thuần thì đến cuối cùng kết quả thắng thua cũng khó mà đoán được.

“Xem ra là ta đánh giá thấp sư đệ, chỉ riêng lực đạo ta cũng kém ngươi không ít, tiếp thêm một đoạn thời gian, ngươi nhất định sẽ vượt qua ta.

” Sở Thiên Duật từ lâu đã biết thiên phú của Lãnh Cơ Uyển vô cùng tốt, dường như trời sinh tướng tài, nếu không phụ thân cũng sẽ không để nàng tham gia chiến trường, nhưng không nghĩ đến lại vượt qua sức tưởng tượng của hắn.

Lãnh Cơ Uyển khoát khoát tay: “Sư huynh, ngươi cũng rất lợi hại, đừng có xem nhẹ bản thân, ta có dùng toàn lực cũng chỉ miễn cưỡng đánh ngang tay với sư huynh mà thôi.


Sư huynh ngày thường lăn lộn trên chiến trường, những đòn đánh của hắn đều thiên về sát chiêu, bây giờ phải cùng nàng luận bàn, ít nhiều cũng sẽ bị hạn chế.

Sở Thiên Duật lắc lắc đầu, ánh chăm chú rơi trên người nàng, thật lâu sau mới mở miệng.

“Ta cũng không phải người không biết chấp nhận sự thật, hơn nữa Ngụy quốc có người như ngươi cũng hẳn là một chuyện tốt.


“Sư huynh, tạm thời không nói đến chuyện này.


” Lãnh Cơ Uyển híp mắt, làm ra dáng vẻ thần bí: “Ngươi có biết chúng ta còn thiếu thứ gì không?”
Sở Thiên Duật sửng sốt: “Thiếu gì?”
“Tất nhiên là thiếu rượu a.

” Trông thấy Sở Thiên Duật còn mang theo nghi hoặc, Lãnh Cơ Uyển tiếp tục mở miệng nói: “Không phải nam nhân đánh xong nhau bọn họ sẽ đều ngồi xuống uống rượu sao?”
Nghe xong, Sở Thiên Duật mới hiểu, hắn bật cười thành tiếng: “Ta vậy mà lại quên mất, tuy nhiên trong quân cấm uống rượu, đợi khi trở về ta nhất định sẽ cùng sư đệ uống đến không say không thôi.


“Một lời đã định! Sư huynh chớ quên.


Sở Thiên Duật gật đầu, mỉm cười: “Sẽ không, ta nhất định sẽ không quên.


Đúng lúc này, Sở Tiêu từ bên ngoài đi đến, nghe thấy đồ đệ của mình vậy mà dám cùng nam nhân đua đòi uống rượu, hắn vừa buồn cười vừa tức giận.

“Cơ Nhi, ngươi theo ta ra đây.


“Có chuyện gì vậy sư phụ?” Bất ngờ bị sư phụ gọi tên, nàng vội vàng chạy tới.

“Ngươi lần này biểu hiện không tồi, nhưng tuyệt đối không được tự đại, trên chiến trường cũng không giống như ngươi ngày hôm nay luận bàn, phải biết địch nhân không chỉ có một…”

Lại tới nữa.

Mỗi lần sư phụ thuyết giáo, đều không biết kéo dài đến bao giờ, Lãnh Cơ Uyển thần sắc trở nên mơ màng, hoàn toàn không đem lời nói của sư phụ lọt vào tai.

“Hơn nữa, ngươi từ khi nào học uống rượu…” Sở Tiêu nói nửa ngày, dừng lại cước bộ nhìn xem Lãnh Cơ Uyển, lại phát hiện nàng phát ngốc nhìn chằm chằm vào không trung.

Sở Tiêu tức giận, vươn tay gõ lên đầu nàng.

“Sư phụ!” Lãnh Cơ Uyển thảm thiết kêu lên.

“Trờ về nghỉ ngơi, sáng mai tiếp tục lên đường!” Sở Tiêu hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người rời đi.

Lãnh Cơ Uyển xoa xoa đầu, nàng biết sư phụ thật sự tức giận, cũng không dám mở miệng, vì vậy đành thành thật quay về doanh trướng.

Binh lính xung thấy một màn này, trong mắt cũng lộ ra vài phần ý cười.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương