Xuyên Nhanh: Nam Thần Mau Tới Đây
-
Chương 68: Hoàng Thượng Ở Trên, Ái Phi Ở Dưới (22)
Edit: LoBe
Trần Phao Hôi cảm thấy cả người đóng đá, trái tim tan nát. Những câu ấy của Bạch Vi Vi đều chọc trúng tim hắn. Rất đau a~.
“Không phải cô nói ta... nói ta soái sao?” Trong mắt Trần Phao Hôi lưu lại hai hàng nước mắt.
Bạch Vi Vi nhíu mày đánh giá hắn một cái, sau đó ghét bỏ nói: “Người ta nói gì ngươi cũng tin à, ngươi không thế có chính kiến tí sao? Đã xấu thì đọc nhiều sách vô.”
Trần Phao Hôi: "Đọc sách thì có thể soái sao?"
Bạch Vi Vi: “Không, thời gian đều dùng để đọc sách, ngươi sẽ không thể ra ngoài dọa người nữa.”
Công kích bằng ngôn từ, bạo kích N lần.
【Nam chủ tới. 】
Âm thanh của hệ thốn vang lên, Bạch Vi Vi thở một hơi, cuối cùng cũng không cần xem tên xấu xí này nữa.
Lúc này Trần Phao Hôi mới nhớ tới chính sự, hắn ở đây để cưỡng dâm, không phải để người ta mắng, hắn cảm thấy không thể để nữ nhân này làm chệch suy nghĩ nữa. Hắn xé cố áo ra, hét lớn một tiếng, “Lão tử làm ngươi!”
Biểu tình Bạch Vi Vi bình tĩnh, thanh thanh giọng nói, sau đó tuyệt vọng hét lên, “Ngươi không được tới đây, ta chết cho ngươi xem.”
Tiếng thét chói tai thê lương như vậy, đáng sợ như vậy, thiếu chút dọa Trần Phao Hôi chạy mất dép.
Bạch Vi Vi vừa liên tục kêu “Ngươi không được tới đây”, vừa dùng tay liều mạng vò rối búi tóc đang gọn gàng, làm nó loạn như tổ chim. Sau đó thì vừa khóc lóc “Không được, không, phu quân ta sẽ tới cứu ta”, vừa xé áo choàng ra, lộ ra áo trong màu trắng.
Trần Phao Hôi trợn mắt há hốc mồm, trơ mắt nhìn Bạch Vi Vi diễn y như thật, tự biên tự diễn. Ấy, hắn chưa làm cái gì mà.
Bạch Vi Vi sợ không đủ thật, tay đưa về cần cỏ trắng nõn của mình véo một cái, rất tốt, đỏ, giống y hệt bộ dáng bị người lăng nhục.
Sau đó cây trâm trong tay cô hướng về cổ mình, quyết tuyệt khóc lóc nói: “Cầm thú, cho dù ta có chết cũng không chịu để ngươi bôi nhọ.”
Trần Phao Hôi: Trường hợp này khiến đầu óc hắn không đủ dùng, điều nên làm thì nữ nhân này đều đã làm, tiếp theo hắn nên làm gì?
Hắn còn chưa kịp làm cái gì, cửa phòng đã bị đá văng ra, Thịnh Tư Vũ chạy vào phòng nhìn thấy Bạch Vi Vi bị một tên xấu xí mập mạp đè trong một góc lăng nhục (lầm to), trái tim chợt co rút lại.
“Buông nàng ra.” Âm thanh của Thịnh Tư Vũ vô cùng âm lãnh, máu từ lưỡi kiếm nhỏ xuống đất. Hắn như tử thần từng bước một đi về phía Trần Phao Hôi.
Trần Phao Hôi tuy rằn ngu, nhưng dù gì cũng là con cháu Trần gia, hắn run rẩy vội vã quỳ xuống đất, “Hoàng hoàng hoàng…… Hoàng Thượng, ta ta ta ta chưa làm cái gì cả.”
Thật sự thì hắn không có làm gì cả. Tóc không phải hắn làm rối, quần áo không phải hắn xé, cây trâm cũng không phải hắn cầm.
Thịnh Tư Vũ nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, lấy đâu ra lý trí, thanh kiếm trong tay hắn xoẹt một đường trong không trung, đầu heo béo xấu xí của Trần Phao hôi bay ra ngoài, máu không ngừng phun ra từ cổ.
Sắc mặt Bạch Vi Vi và hệ thống đồng thời trắng nhợt: Quá hung tàn.
Sau khi Thịnh Tư Vũ giết Trần Phao Hôi, tâm tình vẫn không thể tốt lên, hắn nhìn Bạch Vi Vi sợ hãi rúc người trong góc.
Gương mặt tuyệt mỹ của nàng vô cùng trắng bệch, trong mắt đều là nước mắt tuyệt vọng, quần áo hỗn độn, dấu đỏ hồng trên cổ nàng chính là……
Hốc mắt Thịnh Tư Vũ đỏ bừng, thanh âm có chút run rẩy, “Không có việc gì, ta tới cứu nàng.”
Hắn cởi áo choàng ra, bọc lấy thân thể không ngừng run rẩy của Bạch Vi Vi, sau đó cẩn thận ôm chặt cô trong ngực mình, giống như đang ôm một thứ trân bảo nhất, sợ chặt quá sẽ vỡ, nhẹ quá sẽ rơi.
Bạch Vi Vi yên lặng cuộn tròn trong lòng ngực hắn, không hé răng, chỉ là tay lại túm chặt y phục trước ngực hắn.
Như là biết cô sợ hãi, Thịnh Tư Vũ im lặng một lúc, sau đó trấn định an ủi cô, “Đừng sợ.”
Rất lâu sau mới truyền đến âm thanh nhỏ bé của thiếu nữ trong ngực, “Thiếp không sợ, thiếp biết người sẽ tới cứu thiếp.”
Trần Phao Hôi cảm thấy cả người đóng đá, trái tim tan nát. Những câu ấy của Bạch Vi Vi đều chọc trúng tim hắn. Rất đau a~.
“Không phải cô nói ta... nói ta soái sao?” Trong mắt Trần Phao Hôi lưu lại hai hàng nước mắt.
Bạch Vi Vi nhíu mày đánh giá hắn một cái, sau đó ghét bỏ nói: “Người ta nói gì ngươi cũng tin à, ngươi không thế có chính kiến tí sao? Đã xấu thì đọc nhiều sách vô.”
Trần Phao Hôi: "Đọc sách thì có thể soái sao?"
Bạch Vi Vi: “Không, thời gian đều dùng để đọc sách, ngươi sẽ không thể ra ngoài dọa người nữa.”
Công kích bằng ngôn từ, bạo kích N lần.
【Nam chủ tới. 】
Âm thanh của hệ thốn vang lên, Bạch Vi Vi thở một hơi, cuối cùng cũng không cần xem tên xấu xí này nữa.
Lúc này Trần Phao Hôi mới nhớ tới chính sự, hắn ở đây để cưỡng dâm, không phải để người ta mắng, hắn cảm thấy không thể để nữ nhân này làm chệch suy nghĩ nữa. Hắn xé cố áo ra, hét lớn một tiếng, “Lão tử làm ngươi!”
Biểu tình Bạch Vi Vi bình tĩnh, thanh thanh giọng nói, sau đó tuyệt vọng hét lên, “Ngươi không được tới đây, ta chết cho ngươi xem.”
Tiếng thét chói tai thê lương như vậy, đáng sợ như vậy, thiếu chút dọa Trần Phao Hôi chạy mất dép.
Bạch Vi Vi vừa liên tục kêu “Ngươi không được tới đây”, vừa dùng tay liều mạng vò rối búi tóc đang gọn gàng, làm nó loạn như tổ chim. Sau đó thì vừa khóc lóc “Không được, không, phu quân ta sẽ tới cứu ta”, vừa xé áo choàng ra, lộ ra áo trong màu trắng.
Trần Phao Hôi trợn mắt há hốc mồm, trơ mắt nhìn Bạch Vi Vi diễn y như thật, tự biên tự diễn. Ấy, hắn chưa làm cái gì mà.
Bạch Vi Vi sợ không đủ thật, tay đưa về cần cỏ trắng nõn của mình véo một cái, rất tốt, đỏ, giống y hệt bộ dáng bị người lăng nhục.
Sau đó cây trâm trong tay cô hướng về cổ mình, quyết tuyệt khóc lóc nói: “Cầm thú, cho dù ta có chết cũng không chịu để ngươi bôi nhọ.”
Trần Phao Hôi: Trường hợp này khiến đầu óc hắn không đủ dùng, điều nên làm thì nữ nhân này đều đã làm, tiếp theo hắn nên làm gì?
Hắn còn chưa kịp làm cái gì, cửa phòng đã bị đá văng ra, Thịnh Tư Vũ chạy vào phòng nhìn thấy Bạch Vi Vi bị một tên xấu xí mập mạp đè trong một góc lăng nhục (lầm to), trái tim chợt co rút lại.
“Buông nàng ra.” Âm thanh của Thịnh Tư Vũ vô cùng âm lãnh, máu từ lưỡi kiếm nhỏ xuống đất. Hắn như tử thần từng bước một đi về phía Trần Phao Hôi.
Trần Phao Hôi tuy rằn ngu, nhưng dù gì cũng là con cháu Trần gia, hắn run rẩy vội vã quỳ xuống đất, “Hoàng hoàng hoàng…… Hoàng Thượng, ta ta ta ta chưa làm cái gì cả.”
Thật sự thì hắn không có làm gì cả. Tóc không phải hắn làm rối, quần áo không phải hắn xé, cây trâm cũng không phải hắn cầm.
Thịnh Tư Vũ nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, lấy đâu ra lý trí, thanh kiếm trong tay hắn xoẹt một đường trong không trung, đầu heo béo xấu xí của Trần Phao hôi bay ra ngoài, máu không ngừng phun ra từ cổ.
Sắc mặt Bạch Vi Vi và hệ thống đồng thời trắng nhợt: Quá hung tàn.
Sau khi Thịnh Tư Vũ giết Trần Phao Hôi, tâm tình vẫn không thể tốt lên, hắn nhìn Bạch Vi Vi sợ hãi rúc người trong góc.
Gương mặt tuyệt mỹ của nàng vô cùng trắng bệch, trong mắt đều là nước mắt tuyệt vọng, quần áo hỗn độn, dấu đỏ hồng trên cổ nàng chính là……
Hốc mắt Thịnh Tư Vũ đỏ bừng, thanh âm có chút run rẩy, “Không có việc gì, ta tới cứu nàng.”
Hắn cởi áo choàng ra, bọc lấy thân thể không ngừng run rẩy của Bạch Vi Vi, sau đó cẩn thận ôm chặt cô trong ngực mình, giống như đang ôm một thứ trân bảo nhất, sợ chặt quá sẽ vỡ, nhẹ quá sẽ rơi.
Bạch Vi Vi yên lặng cuộn tròn trong lòng ngực hắn, không hé răng, chỉ là tay lại túm chặt y phục trước ngực hắn.
Như là biết cô sợ hãi, Thịnh Tư Vũ im lặng một lúc, sau đó trấn định an ủi cô, “Đừng sợ.”
Rất lâu sau mới truyền đến âm thanh nhỏ bé của thiếu nữ trong ngực, “Thiếp không sợ, thiếp biết người sẽ tới cứu thiếp.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook