Xuyên Nhanh: Nam Thần Mau Tới Đây
-
Chương 17: Anh trai tổng tài yêu em chứ? (15)
Từ sau khi tai nạn hỏng đầu, Bạch Vi Vi khiến hắn không thể nào liên tưởng cô với Bạch Vi Vi của trước đây.
Hàn Chính Vũ vừa nghẹn khuất vừa khó chịu, trong lòng cuồn cuộn các loại cảm xúc khác nhau, cuối cùng cũng không thể nhẫn tâm được, cũng không thể nói ra nửa lời khó nghe như trong tưởng tượng của hắn.
Hắn ném khăn mặt ra:
"Ngủ đi, muộn rồi."
Bạch Vi Vi biết hôm nay chỉ có thể công lược tới đây, rốt cuộc thì cũng không thể làm cho Hàn Chính Vũ tiếp thu mình trong phút chốc được.
Kẻ thù giết mẹ đó nhaaa.
Nếu kẻ thù giết mẹ cô đứng ngay trước mặt, cô làm gì có kiên nhẫn như Hàn Chính Vũ, quản làm gì đối phương hóa ngốc hay mất trí, trước hết giết chết.
Tưởng tượng viễn cảnh đó, Bạch Vi Vi chợt nhận ra Hàn Chính Vũ quả nhiên là người tốt.
Hàn Chính Vũ nhìn Bạch Vi Vi nhắm mắt, hắn vừa muốn xoay người rời đi, đột nhiên góc áo bị tay cô kéo lại.
"Anh trai, đừng đi." Cô nhắm mắt lẩm bẩm, lông mi run rẩy, giống như cánh bướm khẽ cử động.
Hàn Chính Vũ biết rõ chính mình không nên mềm lòng, nhưng không hiểu tại sao vẫn lưu lại. Bạch Vi Vi thả lỏng người, cô nhắm mắt nín khóc, mỉm cười, nhìn vô cùng xinh đẹp đáng yêu.
Trong mắt Hàn Chính Vũ hiện lên một tia u ám, nhưng vẫn chờ cô ngủ rồi mới rời đi. Sau khi anh vừa đi, sợi dây căng chặt trong lòng Bạch Vi Vi mới triệt để giãn ra.
Hệ thống: [Ký chủ thật có năng khiếu diễn xuất.]
Bạch Vi Vi vừa muốn cười, hệ thống lại tiếp tục: [Diễn thiểu năng giống y như thật.]
Bạch Vi Vi: "..."
Hệ thống thiểu năng trí tuệ này từ trước tới nay chẳng phát ngôn được câu nào dễ ngửi cả. Bạch Vi Vi thở dài:
"Độ hảo cảm của Hàn Chính Vũ quả thật là quá khó soát đi. Ta đã dùng hết mọi thủ đoạn nhưng chỉ được 5 điểm hảo cảm."
Hệ thống sâu kín nhắc nhở: [Cô giết chết mẹ hắn.]
Bạch Vi Vi nghĩ nghĩ lại chuyển từ buồn phiền vang vui mừng:
"Đúng rồi, nếu ai đó dám giết cha ta, ta đã liều mạng với hắn, làm gì có thể tăng hảo cảm được. Bởi vậy nên ta soát được 5 điểm hảo cảm là quá giỏi rồi."
... Ký chủ mèo khen mèo dài đuôi* khiến ta thật cay đôi mắt.
Bạch Vi Vi tự khen xong lại trùng xuống:
"Nhưng 5 điểm hảo cảm này không đáng là bao, muốn xoát đến 100 điểm, tự ngược khẳng định là không đủ."
Hệ thống: [Cô có thể tự mình hại mình.]
Bạch Vi Vi: "..."
Hệ thống: [Mà không được, 『 tự sát 』 càng tốt.]
Bạch Vi Vi: "Ngươi tự bạo đi! -.-"
"Oanh!"
Bạch quang chợt lóe, khiến cho Bạch Vi Vi đang nằm trên giường giật mình nhảy dựng lên.
"Hệ thống, ngươi tự bạo à?"
Hệ thống nghiến răng nghiến lợi: [Cô mới tự bạo, là mưa rào có sấm chớp.]
Ngoài cửa sổ quả nhiên lại có một tia sét rạch ngang bầu trời, ngay sau đó là tiếng sấm đùng đoàng. Mưa to, nặng hạt tầm tã rơi xuống, hạt mưa giống như kim châm liên tục đập vào cửa kính vang lên những âm thanh khó nghe.
"Gió lớn quá." Đầu óc Bạch Vi Vi lập tức xoay chuyển, hay là giả vờ bị sét làm cho sợ hãi chạy đi tìm Hàn Chính Vũ?
Lại một tiếng ầm vang lên, một nửa chân trời bị sét đánh sáng lên. Bạch Vi Vi lập tức quyết định, cơ hội tốt như này không thể buông tha cơ hội hoàn thành nhiệm vụ được. Cô lập tức duỗi tay xa cho tóc rối bù lên, sau đó kiệt lực giả vờ hoảng sợ. Không có cách nào, ai kêu cô không sợ sấm sét, nên cái này đành phải dựa vào kỹ thuật diễn.
Hệ thống nhìn gương mặt run rẩy của Bạch Vi Vi, có chút không nỡ nhìn thẳng:
[Ký chủ, cô không giả thiểu năng, giả điên làm gì?]
Biểu cảm Bạch Vi Vi lập tức cứng đờ, đôi khi hệ thống luôn khiến cô có cảm xúc muốn nó tự bạo. Bạch Vi Vi sau khi luyện tập biểu tình hoảng sợ, mới xuống giường, cầm nạng bên cạnh, khập khiễng đi ra ngoài.
Cả biệt thự chìm trong bóng tối, bên ngoài giông tố điên cuồng gào the, sấm sét lập lòe trong không trung. Bạch Vi Vi đi qua hành lang, trong lòng liền cảm thấy hoảng sợ, chỗ này yên tĩnh như vậy, chẳng lẽ không có ai để đèn cho đỡ u ám sao?
_____
*自卖自夸 [zìmàizìkuā] (TỰ MẠI TỰ KHOA) mèo khen mèo dài đuôi: khoe khoang mình giỏi; tự khen
Hàn Chính Vũ vừa nghẹn khuất vừa khó chịu, trong lòng cuồn cuộn các loại cảm xúc khác nhau, cuối cùng cũng không thể nhẫn tâm được, cũng không thể nói ra nửa lời khó nghe như trong tưởng tượng của hắn.
Hắn ném khăn mặt ra:
"Ngủ đi, muộn rồi."
Bạch Vi Vi biết hôm nay chỉ có thể công lược tới đây, rốt cuộc thì cũng không thể làm cho Hàn Chính Vũ tiếp thu mình trong phút chốc được.
Kẻ thù giết mẹ đó nhaaa.
Nếu kẻ thù giết mẹ cô đứng ngay trước mặt, cô làm gì có kiên nhẫn như Hàn Chính Vũ, quản làm gì đối phương hóa ngốc hay mất trí, trước hết giết chết.
Tưởng tượng viễn cảnh đó, Bạch Vi Vi chợt nhận ra Hàn Chính Vũ quả nhiên là người tốt.
Hàn Chính Vũ nhìn Bạch Vi Vi nhắm mắt, hắn vừa muốn xoay người rời đi, đột nhiên góc áo bị tay cô kéo lại.
"Anh trai, đừng đi." Cô nhắm mắt lẩm bẩm, lông mi run rẩy, giống như cánh bướm khẽ cử động.
Hàn Chính Vũ biết rõ chính mình không nên mềm lòng, nhưng không hiểu tại sao vẫn lưu lại. Bạch Vi Vi thả lỏng người, cô nhắm mắt nín khóc, mỉm cười, nhìn vô cùng xinh đẹp đáng yêu.
Trong mắt Hàn Chính Vũ hiện lên một tia u ám, nhưng vẫn chờ cô ngủ rồi mới rời đi. Sau khi anh vừa đi, sợi dây căng chặt trong lòng Bạch Vi Vi mới triệt để giãn ra.
Hệ thống: [Ký chủ thật có năng khiếu diễn xuất.]
Bạch Vi Vi vừa muốn cười, hệ thống lại tiếp tục: [Diễn thiểu năng giống y như thật.]
Bạch Vi Vi: "..."
Hệ thống thiểu năng trí tuệ này từ trước tới nay chẳng phát ngôn được câu nào dễ ngửi cả. Bạch Vi Vi thở dài:
"Độ hảo cảm của Hàn Chính Vũ quả thật là quá khó soát đi. Ta đã dùng hết mọi thủ đoạn nhưng chỉ được 5 điểm hảo cảm."
Hệ thống sâu kín nhắc nhở: [Cô giết chết mẹ hắn.]
Bạch Vi Vi nghĩ nghĩ lại chuyển từ buồn phiền vang vui mừng:
"Đúng rồi, nếu ai đó dám giết cha ta, ta đã liều mạng với hắn, làm gì có thể tăng hảo cảm được. Bởi vậy nên ta soát được 5 điểm hảo cảm là quá giỏi rồi."
... Ký chủ mèo khen mèo dài đuôi* khiến ta thật cay đôi mắt.
Bạch Vi Vi tự khen xong lại trùng xuống:
"Nhưng 5 điểm hảo cảm này không đáng là bao, muốn xoát đến 100 điểm, tự ngược khẳng định là không đủ."
Hệ thống: [Cô có thể tự mình hại mình.]
Bạch Vi Vi: "..."
Hệ thống: [Mà không được, 『 tự sát 』 càng tốt.]
Bạch Vi Vi: "Ngươi tự bạo đi! -.-"
"Oanh!"
Bạch quang chợt lóe, khiến cho Bạch Vi Vi đang nằm trên giường giật mình nhảy dựng lên.
"Hệ thống, ngươi tự bạo à?"
Hệ thống nghiến răng nghiến lợi: [Cô mới tự bạo, là mưa rào có sấm chớp.]
Ngoài cửa sổ quả nhiên lại có một tia sét rạch ngang bầu trời, ngay sau đó là tiếng sấm đùng đoàng. Mưa to, nặng hạt tầm tã rơi xuống, hạt mưa giống như kim châm liên tục đập vào cửa kính vang lên những âm thanh khó nghe.
"Gió lớn quá." Đầu óc Bạch Vi Vi lập tức xoay chuyển, hay là giả vờ bị sét làm cho sợ hãi chạy đi tìm Hàn Chính Vũ?
Lại một tiếng ầm vang lên, một nửa chân trời bị sét đánh sáng lên. Bạch Vi Vi lập tức quyết định, cơ hội tốt như này không thể buông tha cơ hội hoàn thành nhiệm vụ được. Cô lập tức duỗi tay xa cho tóc rối bù lên, sau đó kiệt lực giả vờ hoảng sợ. Không có cách nào, ai kêu cô không sợ sấm sét, nên cái này đành phải dựa vào kỹ thuật diễn.
Hệ thống nhìn gương mặt run rẩy của Bạch Vi Vi, có chút không nỡ nhìn thẳng:
[Ký chủ, cô không giả thiểu năng, giả điên làm gì?]
Biểu cảm Bạch Vi Vi lập tức cứng đờ, đôi khi hệ thống luôn khiến cô có cảm xúc muốn nó tự bạo. Bạch Vi Vi sau khi luyện tập biểu tình hoảng sợ, mới xuống giường, cầm nạng bên cạnh, khập khiễng đi ra ngoài.
Cả biệt thự chìm trong bóng tối, bên ngoài giông tố điên cuồng gào the, sấm sét lập lòe trong không trung. Bạch Vi Vi đi qua hành lang, trong lòng liền cảm thấy hoảng sợ, chỗ này yên tĩnh như vậy, chẳng lẽ không có ai để đèn cho đỡ u ám sao?
_____
*自卖自夸 [zìmàizìkuā] (TỰ MẠI TỰ KHOA) mèo khen mèo dài đuôi: khoe khoang mình giỏi; tự khen
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook