Xuyên Nhanh: Nam Thần Mau Tới Đây
-
1: Tiện Nhân Lòng Lang Dạ Sói
Editor: LoBe
Cv: Wikidich - Kỷ Kỷ
"Ha ha, tôi chưa từng gặp được ai ngu ngốc như cô, ai muốn làm chị em tốt của cô chứ? Tôi nhổ."
Bạch Vi Vi không dám tin tưởng nhìn em gái mình, cô bé vẫn luôn nhút nhát, yên lặng đi theo sau lưng cô, giờ khắc này lại tràn đầy căm ghét nhìn cô.
Thật giống như cô là người mà ai thấy cũng ghét bỏ.
Bạch Vi Vi không thể hô hấp, cô giơ tay đang nắm chặt ngực ra, đau nhức làm cô muốn cũng không nói lên lời.
"Cô...!Chính là vì thân phận người thừa kế nên mới làm như này với tôi?" Ánh mắt Bạch Vi Vi lạnh lẽo, thanh âm tựa như bị xé nát nơi cuống họng.
Cô dựa người trên sô pha, thân thể cuộn tròn lại, mỗi một lần hô hấp, trái tim đều truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt.
"Bằng không cô cho rằng tại sao tôi lại vui vui vẻ vẻ nhận cô làm chị, ai cũng chê cười tôi là con riêng, ngay cả ba ba cái gì cũng nghĩ tốt cho cô, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà cô muốn cái gì thì liền có cái đó, còn tôi thì đều phải do cô bố thí? Bạch Dao Dao tôi rốt cuộc kém cô chỗ nào? Cái gì của tôi cũng tốt hơn cô, bất kể là tài năng hay là cống hiến cho công ty cũng đều nhiều hơn cô nhiều, nhưng mà...!nhưng mà người thừa kế lại là cô mà không phải tôi."
Bạch Dao Dao điên cuồng hét to.
Lần đầu tiên Bạch Vi Vi thấy vẻ mặt Bạch Dao Dao như vậy, Bạch Dao Dao là con riêng mà ba cô mang về từ bên ngoài.
Lúc ấy Bạch Vi Vi rất cô đơn, lại thấy mình có thêm em gái liền vui vẻ.
Cơ hồ là có cái gì ăn ngon đều cho cô ta.
Có người hầu buông lời ác ngôn với cô ta, Bạch Vi Vi cũng không chút do dự đuổi người hầu kia đi.
Thậm chí là cuối cùng bởi vì thân thể của mình có vấn đề, cô còn ký vào bản chuyển nhượng quyền thừa kế, đem công ty của ba mẹ nhường lại cho Bạch Dao Dao.
Bởi vì cô coi Bạch Dao Dao là em gái mình, là một cô gái thiện lương, nhưng cô không nghĩ tới ngày hôm qua vừa mới ký hợp đồng chuyển nhượng, hôm nay Bạch Dao Dao liền lộ ra gương mặt thật đáng sợ như vậy.
"Đưa thuốc cho tôi..." Bạch Vi Vi hơi mấp máy môi, gian nan nói ra vài chữ.
Cô biết Bạch Dao Dao sẽ không đưa thuốc trợ tim cho mình, nhưng trong lòng cô vẫn chưa buông bỏ hi vọng.
Bạch Dao Dao là cô em gái mười mấy năm cô sủng hạnh.
Bạch Vi Vi vẫn còn mang theo một tia hy vọng, em gái dù sao vẫn sẽ có chút tình cảm với cô.
Bạch Dao Dao cười lạnh lấy lọ thuốc ra, sau đó làm trò trước mặt Bạch Vi Vi, giả vờ ngã xuống bên cạnh thùng rác.
"Hôm nay Bạch Vi Vi đã chết, là do bệnh tim tái phát, là tự mình chết, không có bất luận quan hệ gì với Bạch Dao Dao.
Hơn nữa cô biết vì cái gì mà hôn lễ bị kéo dài ngày cử hành không?"
Bạch Vi Vi nhìn lọ thuốc bị cô ta làm đổ, tia hi vọng mong manh trong mắt cũng theo đó mà tiêu tán.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt ảm đạm lại lạnh nhạt vô cùng, "Là bởi vì Diệp Vũ Hiên hiểu lầm tôi hẹn hò với bảo tiêu, chính là những ảnh chụp đó đều là lợi dụng các góc độ máy quay, căn bản không phải sự thật, chẳng lẽ là cô..."
Rõ ràng trái tim đã đau đến thắt lại, cô vừa cắn răng nói xong câu chất vấn kia, sắc mặt càng ngày càng xanh trắng, trên mặt hơi thở tử vong càng mãnh liệt.
"Đúng vậy, là tôi và An ca ca an bài, dựa vào cái gì mà cô được Diệp ca ca coi trọng? Người nên gả cho anh ấy cũng là tôi, chứ không phải con gà bệnh như cô."
An ca ca...!Ngay cả bảo tiêu trung thành thành của mình cũng cùng một giuộc với cô ta.
Bạch Vi Vi cảm thấy trái tim mình hoàn toàn bị xé nát, không ngờ trong một ngày mà hai người cô tín nhiệm nhất lại phản bội mình.
Cô lạnh lùng mà cười rộ lên (LoBe: Hửm? Mị vẫn chưa hình dung được, nhưng Đại Đại viết vậy thì thế thôi ^^ cười), thật nực cười, trước giờ cô cứ cho rằng chỉ cần bản thân đối xử chân thành thì người ta ít ra cũng sẽ có chút hảo cảm với mình.
Thế giới này chính là như vậy, có nhiều người sống ích kỉ tới nỗi dù mang cô ta tới miệng núi lửa, người đó cũng chẳng nhiễm chút hơi ấm nào..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook