Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 26: Thần hào công lược (26)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Luật sư đưa ra chính là một bản hợp đồng mua bán nhà đất.

Hợp đồng vừa xuất hiện, bác trai và bác gái liền lộ ra thần sắc bối rối.

Luật sư nói: "Các người lấy tư cách là người giám hộ của Diệp Trầm tiên sinh, bán căn nhà mà cha mẹ cậu ấy để lại với giá 130 vạn."

Diệp Trầm đứng dậy, đoạt lấy hợp đồng trong tay luật sư.

Hắn nhanh chóng lật xem một lượt, nhìn thấy chữ kí cùng con dấu phía sau, ngón tay khẽ run lên làm hợp đồng rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang giòn.

Hắn bỗng ngẩng đầu nhìn về phía vợ chồng bác hắn, ánh mắt tràn đầy sự hung ác, giống như lần đầu tiên Sơ Tranh nhìn thấy hắn.

"Các người... Bán mất căn nhà của cha mẹ tôi?"

Hắn gằn từng chữ hỏi.

Ánh mắt u ám lạnh lẽo làm cho bác trai vô thức lùi lại một bước.

Sau đó mới phản ứng lại, lão thế mà lại bị ánh mắt của một thằng ranh con dọa sợ.

Bác gái đột nhiên mắng chửi: "Chúng tao nuôi mày nhiều năm như thế, mày bây giờ lại bắt tay với người ngoài tới đây gây phiền toái, mày đúng là đồ sói mắt trắng (kẻ vô ơn bạc nghĩa)..."

"Sau khi cha mẹ mày chết, nếu không phải chúng tao nuôi mày, cho mày ăn cho mày mặc, thì mày đã sớm chết đói, còn có thể sống được đến giờ này à?"

"Chúng tao nhiều năm như vậy, không phải nuôi không mày!"

"Nuôi con chó nó còn có tình cảm! Nuôi mày thì được tích sự gì, mày còn dám làm ra loại chuyện này..."

Bác trai và bác gái mỗi người một câu, chồng ca vợ xướng liên tục không ngừng nghỉ.

Diệp Trầm tức giận tới mức buồn cười, âm u từ nơi sâu thẳm trong đáy mắt dần ứ đọng lại... Những lời này bọn họ cũng dám nói ra được, mấy năm nay, hắn chịu khổ chịu nhục là bởi vì ai?

Trong lòng Diệp Trầm hận ý cùng sát ý bắt đầu càn quấy, làm cho cả người hắn đều bao trùm một tầng u ám.

Bọn họ...

"Choang —— "

Tiếng thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất, Sơ Tranh hững hờ thu tay lại, những cảm xúc còn đang kìm nén trong lòng Diệp Trầm tựa như cũng bị thanh âm kia đánh vỡ.

Cả căn phòng trong nháy mắt an tĩnh lại.

Sơ Tranh nhấc chân đạp lên mảnh thủy tinh vỡ, vài tiếng răng rắc nhẹ nhàng vang lên.

Luật sư có chút xấu hổ, nữ sinh này giống như không biểu hiện quá hung dữ, nhưng cảm giác đem lại cho người ta lại rất... đáng sợ.

"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì." Sơ Tranh đá đá mảnh vỡ: "Ký tên, rời đi."

Luật sư: "..."

Luật sư nhanh chóng lấy ra hai phần văn kiện: "Ông Diệp, bà Diệp, ký vào hai phần văn kiện này, từ nay về sau các người không có bất cứ quan hệ gì với Diệp Trầm nữa."

"Cái gì?"

Hai người kia kinh ngạc nhìn luật sư.

...

Phần văn kiện này bọn họ không ký cũng phải ký, Sơ Tranh mang tới nhiều vệ sĩ như vậy cũng không phải để bày ra cho đẹp.

Chờ Sơ Tranh mang theo Diệp Trầm làm xong mọi thủ tục, cầm trên tay cuốn sổ hộ khẩu đơn đọc thuộc về mình, hắn đứng dưới ánh mặt trời, cảm giác nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.

Gánh nặng đè ép trên người, dù hắn làm thế nào cũng không thoát ra được, đối với cô mà nói... lại dễ dàng như thế.

Diệp Trầm quay đầu nhìn về phía nữ sinh bên cạnh, ánh mắt lạnh nhạt của cô rơi trên dòng xe cộ phía sau, cho dù ánh mặt trời có nóng bỏng thế nào, dường như cũng không hòa tan được băng lãnh trong mắt cô.

"Kỷ Sơ Tranh."

Nữ sinh quay đầu, lẳng lặng nhìn hắn.

"Tôi sẽ trả lại cho cô." Tất cả những chuyện cô làm cho tôi, tôi sẽ báo đáp cho cô toàn bộ.

Sơ Tranh sờ sờ túi quần một hồi, rút ra một chiếc chìa khóa đưa cho hắn.

Đây là chìa khoá nhà hắn...

Không phải đã bị bán rồi sao?

Sơ Tranh: "150 vạn." Hệ thống phát nhiệm vụ để cô mua về, cô có thể làm sao, cũng chỉ có thể mua về thôi.

Diệp Trầm: "..."

【... 】 Tiểu tỷ tỷ a! Cô cầm thú như thế sẽ không có bạn bè đâu!!

Diệp Trầm đón lấy chìa khoá, hơi nắm chặt.

Hắn nhất định sẽ trưởng thành, sẽ cố gắng để có thể sóng vai bên cô.

Lúc ấy, hắn mới có tư cách thổ lộ với cô.

...

Vợ chồng lão bác kia của Diệp Trầm bán căn nhà đó để trả nợ, nhưng tiền bán nhà căn bản không đủ, vừa lúc chủ nợ coi trọng Diệp Trầm, cho nên mới dùng Diệp Trầm để gán nợ.

Vợ chồng lão không nghĩ tới, đám người kia còn tới tìm bọn họ.

Bởi vì Diệp Trầm chạy mất.

Bọn chúng muốn tìm Sơ Tranh gây phiền phức, nhưng chẳng những không lấy lại được danh dự, ngược lại còn bị người ta uy hiếp.

Tục ngữ nói không thể trêu vào thì không nên động đến.

Bọn chúng cũng không dám đi tìm Diệp Trầm được Sơ Tranh che chở, chỉ có thể tìm bác trai Diệp, người thiếu nợ vốn là lão, thiếu nợ phải trả là điều rất bình thường.

Bác trai Diệp lấy đâu ra tiền, bị người đòi nợ đánh gãy một cái chân, người đòi nợ còn thường xuyên tới cửa đòi tiền.

Không bao lâu sau, bác gái ôm chút tiền còn lại chạy mất.

Bác trai Diệp không có ai chăm sóc, hai chân đều bị phế, cuối cùng lưu lạc đầu đường, tuổi già thê thảm.

...

Mà Diệp Trầm bên kia sắp đứng trước kỳ thi đại học.

Có lẽ giải quyết được phiền toái lớn như vậy, tâm trạng Diệp Trầm không còn lo ngại gì, kỳ thi đại học phát huy vô cùng tốt.

Hắn không thể thi trượt.

Hắn phải càng cố gắng, mới có thể...

Diệp Trầm thi đậu trường đại học trọng điểm, nhưng hắn không lựa chọn nơi khác học, mà chọn một trường ở đây.

Trường đại học này cũng không tệ, hơn nữa còn rất gần trường học của Sơ Tranh.

Có lẽ bởi vì không còn hai người bác đáng ghét, ở trong hoàn cảnh mới, Diệp Trầm dần dần trở nên không giống trước kia nữa.

Không còn là thằng nhóc đáng thương mặc người bắt nạt.

Sơ Tranh dựa theo yêu cầu của Vương Giả, thường ngày phá sản, đồ vật mua về đều ném cho Diệp Trầm.

Diệp Trầm không muốn, Sơ Tranh liền uy hiếp hắn, các loại thủ đoạn uy hiếp... dữ dằn như muốn đòi mạng.

Sau khi Kỷ Đồng Đồng nghỉ học cũng không xuất hiện nữa, Sơ Tranh cũng chưa từng nhìn thấy cô ta.

Mạnh Nhiên học cùng một trường đại học với Diệp Trầm, nhưng Sơ Tranh cũng không cùng hắn chạm mặt, vài lần tham gia hoạt động vô tình đụng tới, Mạnh Nhiên đều dùng ánh mắt phức tạp liếc cô một cái, sau đó xoay người rời đi.

"Sơ Tranh."

Diệp Trầm mặc một bộ quần áo thoải mái màu trắng, đứng ở ngoài cổng trường đợi cô, so sánh với một năm trước, Diệp Trầm lúc này giống như hoàn toàn biến thành người khác.

Đẹp trai tỏa nắng, thu hút sự chú ý của mọi người.

Sơ Tranh đi qua: "Có việc gì?"

"Cuối tuần cô có rảnh không?"

"Không rảnh."

"Cô có việc?"

"Ừ."

"Việc gì?"

"... Tiêu tiền."

Diệp Trầm trầm mặc.

"Tôi... đi cùng cô?"

Diệp Trầm thử thăm dò hỏi, hắn không thay đổi được quyết định của cô, vậy cứ nghe theo cô đi.

"Ừ."

Sơ Tranh không chút để ý đáp ứng, đi ra bên ngoài, Diệp Trầm tiếp lấy túi sách trong tay cô: "Hôm nay có bài tập không?"

"Có."

"Tôi làm giúp cô?"

"Được."

Diệp Trầm: "..."

Nói chuyện phiếm cùng cô rất hao tâm tổn sức, cô chưa từng nói nhảm, có thể sử dụng một chữ để biểu đạt rõ ràng mọi chuyện, tuyệt đối sẽ không dùng hai chữ.

Diệp Trầm đi theo bên người cô, cẩn thận hỏi: "Cô cũng sắp thi đại học, đã nghĩ sẽ chọn trường nào chưa?"

Ở chung một thời gian dài, hắn mới biết được, thành tích của cô cũng không phải là kém.

Cô không làm bài tập, hoàn toàn là ngại phiền phức, quan trọng là cô viết chữ rất chậm.

Sơ Tranh trầm mặc vài giây, lạnh như băng phun ra một chữ: "Không."

Diệp Trầm vui mừng trong bụng: "Vậy cô có thể... Thi vào trường tôi đang học không?"

Hắn vì cô mới ở lại nơi này, nếu như cô không thi vào trường mình, vậy hắn... Bất kể như thế nào, nhất định phải làm cho cô thi vào trường mình.

Sơ Tranh liếc mắt nhìn, Diệp Trầm nhanh chóng thu liễm ý đồ trong đáy lòng kia.

"Có thể." Có hắn, dùng tiền mua đồ vật cũng có người nhận, chính là một cái nhà kho di động tuyệt vời, hơn nữa còn nhiệm vụ như vậy, cô cũng không có khả năng ở cách hắn quá xa.

Làm người tốt thật là khó!

Hàng mi dài của Diệp Trầm hơi run rẩy, cô... đồng ý?

Đáy lòng Diệp Trầm trở nên kích động, huyết dịch dường như cũng đang sôi trào.

Cô ấy đồng ý!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương