Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa
Chương 195: Đế Vương Huyết Tộc Có Chút Ngọt (47)

Beta: LoBe
* * *
Serrill ngơ ngác nhìn Lật Manh buông thân thể nho nhỏ của ra, đứng dậy. Thiếu nữ một lần nữa kéo lại mũ choàng, cánh môi hồng như anh đào hơi mím, lộ ra nụ cười khó thấy.
"Chị đi đây, Tiểu Tây Nhĩ."
Lần này cô thật sự không quay đầu lại, từng bước một đi ra ngoài. Lúc đến dưới ánh mặt trời, Lật Manh quay đâu lại thì thấy viên kẹo trắng mềm đứng ở cửa. Tay Serrill nắm chặt cạnh cửa, ngón tay bị ánh mặt trời đốt bỏng bắt đầu đỏ lên. Nhưng hắn vẫn không lùi về mà ngơ ngác đứng ở cửa, cứ như vậy nhìn cô.
Lật Manh mím môi, lập tức xoay người đi, vừa đi vừa bình ổn tâm tình khó chịu của mình. Haizz, không thể nhìn. Nhìn nữa.. Chắc sẽ luyến tiếc chết mất.
Bởi vì cảm thấy nhóc huyết tộc nhỏ bé rất cô độc. Dường như vĩnh viễn vẫn là dáng vẻ này. Mà cái lâu đài âm trầm này, chắc là sẽ không có ai làm bạn với nhóc cho nên mới lưu luyến cô như vậy.
Trong đầu Lật Manh xuất hiện đủ loại suy nghĩ về trẻ con bị bỏ rơi. Lập tức Tây Nhĩ nho nhỏ trong lòng cô lập tức biến thành một đứa nhỏ thôn quê đáng thương. Nghĩ đến đứa bé có gương mặt đỏ hồng, mặc áo bông cũ, ngoan ngoãn đứng trong tuyết lạnh gió rét. Ai da sao vẫn cảm thấy rất đáng yêu là sao.
-
Serrill đứng ở cửa, nhìn bóng dáng Lật Manh mặc áo choàng xoay người rời đi. Bóng dáng thiếu nữ mảnh khảnh, dần dần biến mất ở chỗ rẽ hành lang tràn ngập ánh mặt trời.
Hắn khé rũ mắt xuống, mím môi, cuối cùng vẫn bước ra, vừa định đi đến dưới ánh mặt trời đuổi theo. Hai bóng dáng hắc ám, đột nhiên chậm rãi xuất hiện từ chỗ tối.
Là huyết tộc quý tộc.
Hai quý tộc cao cấp mặc trang phục màu đen, khuôn mặt tái nhợt không có một tia huyết khí, con ngươi đỏ tươi, cánh môi cũng hồng đến quỷ dị. Bọn họ đồng thời quỳ một gối xuống đất, một tay đặt lên ngực hành lễ, cúi đầu khuyên giải: "Serrill đại nhân, trạng thái hiện tại của ngài không thích hợp xuất hiện dưới ánh mặt trời."
Serrill đã đứng ở chỗ ánh mặt trời trên hành lang. Nhưng chỗ hắn đứng, ánh mặt trời bị hai bóng dáng quý tộc chặn lại.
Biểu cảm của Serrill lạnh xuống. Hắn nghiêng đầu, dưới lông mi dày rậm, đôi mắt xinh đẹp mang theo một chút lạnh lẽo tản mạn.
"Các ngươi đang ra lệnh cho ta?"
Giọng nói non nớt phát ra theo đó chính là áp chế của huyết thống cường thế làm huyết tộc cao cấp thống khổ.
Hai người lãnh đạo ngày thường vẫn luôn hô mưa gọi gió trong huyết tộc, vậy mà run lên cầm cập. Âm thanh bọn họ run rẩy, sợ hãi nói: "Không dám, Serrill đại nhân, chúng tôi mạo muội."
Tùy tùng của Serrill vẫn luôn là quý tộc cao cấp. Bọn họ cường đại, lãnh khốc, hoàn mỹ. Nhưng huyết tộc dùng huyết thống duy trì toàn bộ quần thể.
Đây là từ khi bắt đầu, huyết tộc đều dựa vào gien để quyết định vai vế địa vị. Huyết tộc có huyết thống càng thuần huyết, tức là có huyết mạch cổ xưa thì sức mạnh càng mạnh mẽ.
Tất cả huyết tộc nhất mạch cổ xưa đều trong trạng thái ngủ say. Người có tuổi tác nhỏ nhất cuối cùng bọn họ lưu lại, cũng là hậu duệ thuần huyết duy nhất. Chính là Serrill.
Tuy rằng tuổi anh nhỏ nhất, nhưng dưới quy tắc của huyết thống thì hắn chính là bề trên duy nhất của tất cả huyết tộc.
Mặc kệ huyết tộc đó có lợi hại bao nhiêu, ở trước mặt hắn chỉ có thể cúi đầu xưng thần.
Bởi vì đây là quy tắc duy nhất của huyết tộc.
Hai huyết tộc khó chịu muốn chết, thậm chí còn muốn không màng tôn nghiêm quỳ rạp trên mặt đất xin tha, đột nhiên cơ thể được thả lỏng. Bởi vì đối phương thu hồi lực lượng của mình.
Không đợi thở phào một hơi thì đã thấy Serrill ôm gấu bông, đã chậm rãi đi đến trước mặt một huyết tộc. Ánh mắt hắn hơi nhíu lại, ngữ khí nguy hiểm lên.
"Không phải ngươi nói chỉ cần làm cho người con gái cảm nhận được tài lực khổng lồ, sức mạnh khổng lồ, còn có vẻ ngoài anh tuấn của ta thì cô ấy sẽ ái mộ ta sao?"
* * *

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương